Dạ Tinh Thần chưa nóidứt, phu phụ Bắc Phong Phi đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không nghe lầm chứ? Hắn nói hắn là Tiêu Dao Vương, tuấn mỹ đến yêu nghiệt, Vương gia họathủy , hai người đánh giá Dạ Tinh Thần, bề ngoài quả thật là tuyệt hảo,có tư chất được xưng là họa thủy. Nhưng mà vấn đề là ở thân phận củahắn, hắn là người trong triều đình, bọn họ lại là sơn tặc. Quan cùng tặc từ trước đến nay không đội trời chung. Hiện tại ở nơi này lại có một vị quan, còn là vị quan siêu cấp lớn dưới một người trên vạn người cưnhiên thành con rể của bọn họ. Bọn họ thật sự là không có nghe lầm chứ?
“Lôi Nhi, con xác định con không cướp nhầm người?” Nam Thi Phượng ngẩnngười, chuyển con ngươi sang Bắc Tiểu Lôi hỏi. Trước tiên không tráchnàng cướp người thành thân, đơn giản nói nàng cướp ai không được, khôngthể ngờ lại cướp một Vương gia. Không phải làm khó dễ cho mình sao? Nghe nói đương kim hoàng thượng đối với Tiêu Dao Vương là phi thường sủngái. Nếu phát hiện hắn bị cướp đến sơn trại, còn không đưa binh đến tiêudiệt.
Bắc Tiểu Lôi không chú ý liếc nhìn qua, sau đó hai conngươi sáng ngời nhìn vào Dạ Tinh Thần bên cạnh. Khí phách ngạo nghễ,quản hắn là cái gì Vương gia, đến địa bàn của nàng, xoa tròn bóp nghiếnđều tùy theo nàng. Huống chi hắn là người của nàng rồi. Không còn làVương gia, chỉ là áp trại phu quân của nàng.
“Hắn bây giờ khôngphải là Vương gia, chỉ là áp trại phu quân của con.” Nàng giương cao mi, kiêu ngạo mà tuyên bố thân phận mới của Dạ Tinh Thần. Phu phụ Bắc Phong Phi kinh ngạc, nàng thật sự muốn đem Vương gia danh vang rền thiên hạthu thành áp trại phu quân của mình. Này, này cũng quá lớn mật đi? Haingười đưa mắt nhìn nhau, đều chấn động. Chẳng lẽ bọn họ giáo dục có vấnđề, như thế nào lại dạy ra một nữ nhi cả gan làm loạn theo ý mình nhưvậy?
Đối với lời nói Bắc Tiểu Lôi, mày kiếm Dạ Tinh Thần chẳngqua khẽ nhíu. Vẫn là một bộ dáng lười nhác. Muốn hắn làm áp trại phuquân của nàng, chỉ cần sơn trại Đằng Phong chuẩn bị để cho triều đìnhtấn công, chỉ sợ hiện tại hoàng huynh đã không thấy tin tức của mình.Nếu như huynh ấy phái ảnh vệ tìm kiếm, sơn trại Đằng Phong bị bao vâytiễu trừ là chuyện sớm muộn. Tinh mâu ánh lên sáng ngời nhìn vào BắcTiểu Lôi hào hứng bên cạnh, thậm chí có chút tùy tiện. Thế nhưng hắn lại có cảm giác, nếu như nữ tử như vậy làm nữ chủ Tiêu Dao Vương phủ, những phiền toái sau này khẳng định không cần mình hy sinh thời gian ngủ đểđi giải quyết.
“Nàng xác định ta là áp trại phu quân của nàng, mà nàng không phải là Vương phi của ta sao?”
Dạ Tinh Thần nhíu mày, đi đến bên ghế dựa ngồi xuống. Lưng dựa vào ghế, có chút lười nhác lại không mất đi vẻ tôn quý tự nhiên mà tỏa ra. Tuy rằng hắn chỉ là một Vương gia yếu đuối không biết võ công, nhưng khí thếhoàng duệ tôn quý cũng không vì thế mà giảm.
“Ngươi có ý tứ gì?” Bắc Tiểu Lôi trừng mắt nhìn hắn, yêu nghiệt, chẳng lẽ ngươi còn có thể chạy thoát?
Nam Thi Phượng bị khí thế của Dạ Tinh Thần làm ngẩn ra, quay đầu lại nhìntrượng phu. Hai người đều như có điều suy nghĩ, muốn cưỡng bức một Vương gia trở thành áp trại phu quân hậu quả suy nghĩ là biết. Nhưng hắn vẫnnhư cũ cố tình nói Tiểu Lôi là Vương phi, còn không bằng để Tiểu Lôitheo hắn đi phủ Vương gia, dù sao Tiểu Lôi cùng hắn đã có quan hệ xácthịt, sơn trại cũng không phải là nơi chốn của một nữ hài tử. Hơn nữa có Vương gia làm chỗ dựa vững chắc, có lẽ các huynh đệ tỷ muội trên sơntrại cũng sẽ không có kết cục không tốt. Suy nghĩ một chút, đáy mắt haingười đều xẹt qua ý nghĩ giống nhau. “Các ngươi đã là phu thê chi thực,chúng ta cũng không mất công phản đối nữa.” Nam Thi Phượng mở miệng nói, dùng ánh mắt sắc bén nhìn phía Bắc Tiểu Lôi. “Tục ngữ nói xuất giá tòng phu , Lôi Nhi, con trong ngày hôm nay cùng Vương gia trở về phủ Vươnggia. Đã thành thân, cần tôn kính trượng phu, còn phải làm tốt chức vụVương phi của con…”
“Lão nương, mẹ đến tột cùng đang nói cáigì?” Đôi mắt đẹp của Bắc Tiểu Lôi trừng lớn nhìn Nam Thi Phượng. “Mẹkhông có nói sai chứ, là hắn mới là áp trại phu quân của con, không phải con là Vương phi của hắn.” Vương phi có cái gì tốt? Nàng mới không cầnbỏ đi tự do trước mắt để làm cái gì Vương phi.
“Lão nương bảo đithì đi, con còn muốn làm trái.” Nam Thi Phượng đánh một chưởng quét vềphía hai bên, bàn ghế trong nháy mắt bị đánh thành mảnh vụn bay tánloạn.