Vương Phi Đáng Yêu Của Tà Quân

Chương 20




Vào trong quán Đông Phương Nhược Như vừa ngồi xuống ghế đã nhanh chóng gọi đồ ăn lên:

- "Tiểu nhị, cho tất cả những món ngon trong quán lên đây."

- " vâng ạ." tên tiểu nhị dáng người nhỏ gầy mau chóng vâng dạ rồi đi vào trong chuẩn bị bê đồ ra.

- "Cô ăn nhiều như vậy thảo nào mập như heo." Mộ Lăng Trì nhìn nàng trong lòng có chút vui vẻ mà trêu chọc nàng.

- "Ngươi dám nói ta là heo, chỗ nào giống chứ?"

- "Tất cả." hắn mỉm cười một cách dịu dàng khiến nàng sởn cả tóc gáy.

- "Ngươi, ta là heo thì cũng nhất định là một con heo tôn quý nhất trên thế gian. Tới lúc đó ta sẽ cắn chết ngươi."

- "Vậy từ giờ ta sẽ gọi cô là tiểu trư."

- "Hứ không thèm chấp với ngươi nữa, bổn tiểu thư ăn đây.

Hắn không nói lí, nàng không cãi lại hắn cubgx không muốn cãi nữa. Nhân lúc tiểu nhị vừa mang thức ăn lên liền gắp đồ ăn mà liên tục nhai nuốt. Nàng coi thức ăn là Mộ Lăng Trì mà cắn nuốt, ra sức nhai. Thấy nàng như vậy hắn ohutj cười:

- "Ở trong phủ của ta có để ngươi bị chết đói sao?"

Nàng vẫn không ngừng ăn uống mặc kệ hắn nói, không thèm quan tâm tới tên nam nhân bụng dạ xấu xa này.

Mộ Lăng Trì vẫn ngồi thản nhiên nhâos mấy ngụm trà, phong thái vô cùng ung fung tự tại như thưởnh thức một cuộc sống an nhàn vô lo vô nghĩ.

- "Vậy 'tiểu trư' nè! Ngươi không ra khỏi phủ mà làm sao lại có thể thân thuộc đường phố như vậy?"

Nàng đang ăn nghe hắn hỏi mà nuốt ngay thức ăn đang nhai dở trong miệng xuống nên bị nghẹn. Thức ăn bị nghẹn lại làm nàng tức ngực mau chóng uống nước mãi sau mới nuốt trôi xuống. Hắn vậy mà xem nàng là heo mà gọi thật, Mộ Lăng Trì hắn thực dự xem nàng là một con heo rồi. Đã thế hắn còn hỏi thêm câu kia làm nàng không thể không bị nghẹn.

Hắn ngồi một tay chống lên bàn đỡ cằm, nụ cười hiền hoà hiện lên trên khuôn mặt nhưng ánh mắt thâm sâu khí luỗng ràng có ý muốn thăm dò nàng. Quả nhiên Mộ Lăng Trì không hề đơn giản, năm lần bảy lượt thăm dò nàng muốn nàng lộ ra sơ hở.

- " Ai cho ngươi gọi ta là 'tiểu trư'? Với lại làm sao ta biêys việc gì phải nói với ngươi?"

- "Cô không nói, chẳng nhẽ....có việc giấu giếm với bổn vương?"

'Hừ, tên lòng lang dạ sói, mặt người lòng thú. Căn bản bây giờ có nói cái gì hắn cũng sẽ không tin, vậy thì đừng trách ta nói thẳng.'

- "Vương gia quản chuyện hình như hơi nhiều thì phải. Chuyện của ta tại sao cứ phải hỏi tận cùng. Chúng ta không thân thiết tới mức ấy chứ?"

Nghe nàng nói hai người không thân thiết, không có quan hệ gì hắn đen mặt lại đôi mày nhíu xuống.

- " Nàng là thê tử của bổn vương, quản chuyện của thê tử chẳng nhẽ là quá phận?!"

- "Quản chuyện của thê tử là đương nhiên nhưng ta với ngài chỉ là 'diễn kịch trên danh nghĩa' mà thôi, ngài không cần quản chuyện của ta." Đông Phương Nhược Như nói với chất giọng lạnh lùng, gương mặt không chút biểu cảm.

Tay Mộ Lăng Trì nắm chặt thành quyền, vẻ mặt vô cùng tức giận. "Diễn kịch trên danh nghĩa" hay cho một câu nói vậy mà hắn tưởng nàng có tình cảm với hắn vậy mà trong lòng nàng bọn họ không hề có quan hệ gì. Nữ nhân chết tiệt, uổng công hắn cảm thấy thương nàng, muốn bảo vệ nàng.

Trong mắt nàng lúc này có một tia phức tạp. Thực ra không phải nàng không có ý gì với hắn mà là con người hắn quá thâm sâu nàng không dám tới gần. Con người hắn nàng cảm giác vô cùng thâm sâu đầy khí tức chết chóc nàng sợ đến gần hắn sẽ chết lúc nào không hay. Có lẽ bây giờ hắn đối xử nhẹ nhàng với nàng vì chỉ có một chút hứng thú với những bí mật kia của nàng, sự hứng thú mới mẻ nên nàng không muốn đến gần hắn, yêu hắn vì dịu dàng lúc này mà đau khổ sau này khi hắn quay mặt.

- " Kể cả 'diễn kịch trên danh nghĩa' đi chăng nữa, nàng đã gả cho bổn vương thì đừng hòng có thể thoát được khỏi tay ta."