Bắc Vực Châu - Thành La Tử
- Lần này con đi nhất định phải bảo đảm an toàn cho bản thân.
- Nhi thần nhất định sẽ đảm bảo an toàn, có Khai Tử theo phụ thân và mẫu hậu đừng lo lắng quá.
Gương mặt anh tuấn, bước đi nhẹ nhàng, mái tóc dài bay theo gió. Y chính là Liên Vương - đại hoàng tử của Bắc Vực Châu và cũng là người sắp tới sẽ sang Nam Vân làm con tin. Y là một người văn võ song toàn đã bao lần bày binh bố trận khiến cho Nam Vân rơi vào bế tắc. Nhưng sau đó Nam Vân vẫn có thể thoát khỏi một cách dễ dàng. Là ai đã đứng đằng sau ? Thật đáng để y đi một chuyến tìm hiểu. Người có thể giải vây cho Nam Vân, người có thể đánh bại y, người đó là ai ?
Sáng hôm sau trước cổng thành La Tử là một đoàn quân sĩ đưa tiễn Liên Vương. Hôm nay là ngày y phải sang Nam Vân. Có lẽ sau này cuộc sống sẽ không được thoải mái như khi còn ở Bắc Vực Châu. Y một thân y phục trắng, gương mặt anh tuấn, tiêu sái bước đi.
- Đa tạ ý tốt của phụ hoàng, người và mẫu thân nên quay về trước quãng đường phía sau để con và Khai Tử đi là được rồi.
- Nhưng ...
- Nhi thần lần này đi sang làm tin không cần quá phô trương như vậy.
- Nhưng nếu trên đường con gặp bất trắc gì thì tính sao ?
Gương mặt ông e ngại nhìn nhi tử đầu lòng. Mặc dù biết chàng giỏi võ công, tinh thông kiếm đạo, cưỡi ngựa bắn cung nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
- Nếu có chuyện gì đã có Khai Tử trợ giúp nhi thần, mong phụ thân đừng quá lo lắng.
- Được, vậy nghe theo con, chúng ta chỉ tiễn đến đây, con hãy bảo trọng.
Liên Vương từ biệt mọi người, nhanh chóng cùng Khai Tử khởi hành sang Nam Vân Mộng. Thiếu niên 20 tuổi, gương mặt đẹp tựa tranh vẽ, có thể nói trên đời này chẳng ai có thể so bì với vẻ đẹp của chàng. Người nhìn người mến, hoa nhìn họa thẹn. Đã biết bao cô gái phải si mê trước vẻ đẹp anh tuấn ấy.
Chàng cùng Khai Tử lên ngựa, đi thẳng đến Vân Nam Mộng bỏ lại phía sau cả thành La Tử.
Vượt qua khu rừng gần ranh giới giữa hai nước thì đã là giữa trưa, trời nắng gay gắt. Liên Vương cùng Khai Tử dừng chân tại một quán ăn nhỏ. Nơi này khá hoang vắng, ít có người qua lại. Xung quanh chỉ có đồi núi.
- Còn bao lâu nữa mới đến Nam Vân.
- Thưa đại hoàng tử còn 2 ngày 1 đêm nữa.
- Ở ngoài nên bỏ kính ngữ đi, gọi Vương công tử.
- Thuộc hạ đã rõ.
Y chỉ gật đầu nhẹ, sang Nam Vân Mộng, con đường thật xa mà cũng thật gần. Y khẽ cười. Sau khi nghỉ trưa, họ lại tiếp tục lên đường. Con đường này là gần nhất để đến Nam Vân Mộng, xung quanh cũng chỉ có núi và cây. Lâu lâu nghe tiếng chim hót, nghe tiếng gió thổi. Rất nhanh trời đã sẩm tối, mọi cảnh vật trước mắt đều bị bóng tối che phủ. Chỉ còn nhìn thấy phía trước là một quán trọ nhỏ còn đang sáng đèn
- Công tử, trời cũng đã tối, chúng ta dừng chân tại quán trọ kia một đêm đợi ngày mai xuất phát tiếp.
- Được, nghe theo ngươi.
Y xuống ngựa, phong lưu tựa gió. Theo sau y là Khai Tử. Khai Tử là người thân cận nhất bên cạnh y kể từ khi còn bé, là con trai đầu lòng của một tướng sĩ đã tử nạn trong một trận chiến. Từ năm 10 tuổi Khai Tử đã theo y, cùng y luyện kiếm, bắn cung cưỡi ngựa. Đối với Liên Vương, Khai Tử như một người bạn luôn bên cạnh.
Từ nhỏ, Liên Vương đã không thân thiết với ai. Đối với người nào cũng có sự đề phòng. Khai Tử cũng không phải ngoại lệ. Nhưng Khai Tử đã theo chàng 10 năm nên niềm tin của chàng ở y cũng rất lớn.
- Mời công tử.
Ông chủ quán thấy Liên Vương đi vào liền niềm nở ra chào đón, hỏi han đủ điều. Y chỉ tuỳ tiện gọi một vài món và sắp xếp cho hai phòng. Ngồi đợi một lát, đồ ăn cũng đã tới.
- Khai Tử ngươi cũng mau ngồi xuống đi.
- Nhưng công tử ...
Nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng của Khai Tử, y cười nhẹ, đứng lên kéo tay hắn cùng ngồi xuống.
- Công tử, như này không hợp lễ cho lắm.
- Ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi cũng đừng giữ lễ phép quá, đây không phải hoàng cung, cứ thoải mái đi.
-Đa tạ công tử.
Khai Tử cùng ngồi xuống dùng bữa cùng y. Những món ăn ở đây, Liên Vương chưa bao giờ được thưởng thức. Thật sự rất ngon. Xem ra Nam Vân Mộng chưa tới mà đã thấy nhiều thứ mới lạ. Dùng bữa xong, chàng lên phòng đã được chuẩn bị sẵn. Nhìn ra phía bên ngoài, ánh trắng hiu hắt chiếu xuống mặt hồ phẳng lặng. Tiếng gió thổi qua những tán cây.
Bất giác, Liên Vương cầm Bạch Tiêu lên. Ngoài vẻ đẹp làm mê đắm lòng người thì một tiếng tiêu của chàng cũng làm ai khi nghe thấy cũng phải siêu lòng, chìm đắm vào trong thế giới mà tiếng tiêu của y tạo ra.
Tiếng tiêu của Liên Vương tuy hay nhưng lại không có tiếng đàn âm hưởng hay tiếng hát hợp tấu. Vì vậy đó là tiếng tiêu cô độc, như một con sói đứng giữa trời đất, không huynh đệ, không mở lòng cũng không có ai bên cạnh. Tiếng tiêu của một trái tim cô đơn, tiếng tiêu của một người cần sự thương yêu, tiếng tiêu của một con sói cần vỗ về.
...****************...
Sáng hôm sau - Nam Vân Mộng
- Công chúa, công chúa, người đi chậm thôi.
- A Lệ, Miên Miên, hai em đi chậm quá đấy.
Tuyết Dao bước chân gấp gáp bước về phía tẩm cung của mẫu thân nàng. Sáng hôm nay, chẳng biết trời xui đất khiến gì mà nàng cùng A Lệ và Miên Miên đều ngủ quên. Vậy nên giờ nàng mới phải chật vật, khổ sở đến thỉnh an mẫu thân trong khi đã quá giờ thìn. Từ xa đã truyền lại nhịp chân gấp gáp của nàng. Rồi từ sau cánh cửa điện, bóng dáng nhỏ bé dần hiện ra. Nàng ngại ngùng đi vào trong sảnh, nhìn mẫu thân mà chỉ biết cười khổ.
- Bái kiến mẫu thân.
- Xem nào xem nào,vnhi nữ của ta hôm nay sao lại đến thỉnh an ta muộn thế này đây.
Bà cười phúc hậu, lấy tay khẽ xoa đầu nàng. Nàng cũng chỉ biết ngồi cạnh bà, gương mặt ủy khuất xen lẫn hối lỗi. Chẳng là tối qua nàng luyện kiếm quá khuya vậy nên cả người mệt mỏi mà ngủ đến tận giờ. A Lệ và Miên Miên tối qua cũng thức chờ nàng để thay y phục, hầu hạ nàng nghỉ mới về phòng.
Sau khi từ cung hoàng hậu trở về, nàng vào thay y phục. Không còn là nàng công chúa nhẹ nhàng, yểu điệu. Nàng thay bộ y phục bó sát, tóc buộc cao để lộ gương mặt góc cạnh không tì vết. Bộ y phục lại càng làm tôn lên cái thân hình yêu nghiệt quyến rũ của Tuyết Dao.
- A Lệ, Miên Miên nếu có ai hỏi ta thì cứ nói ta đã ra ngoài luyện kiếm.
Nàng mở cửa sổ phòng, nhìn ra bên ngoài xem xét một hồi.
- Công chúa, vậy người đi đâu vậy ?
- Ta cảm thấy trong cung khá ngột ngạt, muốn ra ngoài đổi gió. Ta sẽ về sớm.
Nói rồi Tuyết Dao nhảy ra khỏi cửa sổ. Hiện tại đã gần trưa, nàng nhanh chóng xuất cung đi về phía Bắc. Mấy hôm trước, nàng nghe tin ở quận Án Nhân có xảy ra hiện tượng lạ. Nói đúng hơn là vào mỗi tối sẽ đều có án mạng xảy ra. Nếu trong thời gian đó, có ai đi ra khỏi nhà sẽ bị giết hại vô cùng đau đớn, sáng hôm sau sẽ thấy xác ở trên vách núi. Và tất cả các thi thể, đều không có mắt.
Nàng cảm thấy sự việc này rất kì lạ. Nói đúng hơn thì chắc chắn phía sau chắc chắn có người nào đó dàn dựng. Nhưng sao phải làm như vậy ? Quận Án Nhân cách khá xa kinh thành và là một vùng ít người sinh sống.
Đặt chân lên Án Nhân cũng đã gần sáng. Đi ngựa 1 ngày 1 đêm khiến cơ thể nàng mệt mỏi. Nhanh chóng đảo mắt tìm một quán trọ nghỉ ngơi. Phía xa xa là một quán nhỏ tuy khá hẹp nhưng có thể để nàng nghỉ qua trưa nay. Bước vào quán trọ, mùi đồ ăn dâng lên thu hút sự chú ý của nàng. Nhưng đó không phải vấn để chính.
- Ông chủ, cho ta một phòng.
- Vị cô nương này, thật tiếc quá quán ta đã hết phòng rồi.
Đã hết phòng rồi sao ? Nàng thật đúng là xui xẻo. Tuyết Dao khóc thầm trong lòng mà nước mắt chảy ngược vào trong.
- Vậy ta ngồi xuống đây nghỉ ngơi chút cũng được, phiền ông lấy cho ta một ly trà
- Được, được, cô nương có muốn gọi món gì không ?
- Cho ta vài ba món đơn giản thôi.
- Mời cô ra bàn ngồi, một lát sẽ có đồ ngay.