Vương Phi Nàng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 59: 59: Ta Nhất Định Sẽ Bảo Vệ Huynh




Tất cả đồ đạc của Tuyết Dao được gói gọn trong một tay nải nhỏ. Nàng lưu luyến nhìn căn phòng mình đã ở suốt những ngày qua rồi bước chân ra. Cánh cửa đóng lại, nàng quay người đi đến đại sảnh. Dù gì trước khi trở về cũng phải tới báo cho thái hậu và hoàng thượng một tiếng. Người ta mời mình ở lại khi đi lại chẳng nói gì thì có chút không thỏa đáng.

Nàng đi thằng đến đại sảnh, bây giờ cũng đã thượng triều xong hầu hết cái vua quan đều đang ra về. Thường thì lúc này nàng phải đang ngủ trên giường ôm chăn mà mơ màng về những giấc mơ xa.

- Tuyết Dao công chúa.

Thấy nàng, tất cả đều đi tới cung kính chào.

- Miễn lễ.

Tuyết Dao mỉm cười đỡ nam nhân đang cúi đầu trước mặt mình dậy. Ông là một huyện lệnh của Chu Diệu tuổi tác cũng đã khá cao. Tuy nàng là công chúa nhưng nàng vẫn là người nhỏ tuổi hơn. Về vai vế thì có thể là nàng cao hơn họ nhưng về tuổi tác và kinh nghiệm thì chắc gì đã hơn được những người này. Vì vậy nên Tuyết Dao lúc nào cũng tôn trọng họ. Hơn ai hết họ cũng là những người đã đóng góp công lao lớn cho sự phát triển của đất nước.

Bên trong đại sảnh hoàng thượng cùng thái hậu, hoàng hậu và các phi tần vẫn chưa trở về. Tuyết Dao bước vào trong, dáng vẻ thanh thoát của nàng khiến cho ai nhìn cũng phải động lòng. Thái hậu thấy nàng thì vui vẻ vô cùng nhưng khi nhìn thấy tay nải nàng mang theo sắc mặt liền thay đổi.

- Bái kiến thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu và các vị phi tần.

- Tuyết Dao, con mang đồ đi đâu vậy ?

Thái hậu nhìn tay nải của nàng rồi lại quay qua nhìn A Lệ và Miên Miên. Nàng biết thái hậu vẫn muốn giữ nàng ở lại nhưng hiện tại không thể ở đây quá lâu. Chuyện về Tinh Huyền Thanh cùng giấc mơ quái lạ kia nàng vẫn chưa tìm ra sự thật của nó. Tuyết Dao cố gắng nghĩ ra những lời nói nhẹ nhàng nhất để thuyết phục bà.

- Tuyết Dao trong thời gian qua ở đây nhận được sự yêu thương và chào đón của thái hậu cũng như mọi người Tuyết Dao vô cùng cảm kích. Nhưng nhi nữ xa nhà cũng sẽ có ngày phải về. Con tới đây là để từ biệt mọi người.

Thái hậu nghe xong nét mặt liền trầm xuống. Nàng biết trong lòng bà hiện giờ đang cảm thấy như nào nhưng lần này nàng nhất định phải trở về. Còn Liên Vương nữa không biết y đang ở nơi nào, sống hay là đã chết.

- Tuyết Dao, con ở thêm vài ngày nữa rồi đi cũng chưa muộn.

Hoàng hậu mở lời khuyên nhủ nàng. Nhưng bản tính nàng là vậy khi đã quyết định chuyện gì thì dù trời có sập cũng không thể làm lung lay quyết định của nàng.

- Đa tạ ý tốt của hoàng hậu nhưng Tuyết Dao nhất định phải trở về.

- Nhưng…



- Báo.

Câu nói của hoàng hậu còn đang ngập ngừng thì bên ngoài truyền đến âm thanh cấp báo. Một lính canh hớt hải chạy vào, trên mặt vẫn còn mồ hôi chảy xuống như mưa. Hắn đi đến trước mặt hoàng thượng rồi quỳ xuống hành lệ.

- Bẩm hoàng thượng khu vực ranh giới giữa Chu Diệu và Bắc Vực xảy ra chuyện lớn rồi. Liên Vương hoàng tử cầm cự không thương tích khá nặng chúng nô tài mới phải trở về hoàng cung mong hoàng thượng mau đưa người tới tiếp viện.

- Sao ? Ngươi nói gì ? Liên Vương, huynh ấy làm sao ?

Vừa nghe thấy Liên Vương xảy ra chuyện trong lòng nàng chợt lo lắng không yên. Cơ thể nàng như có ai đó điều khiển mà vội vã hỏi người đang quỳ bên cạnh mình.

- Vách nứt ngăn giữa Chu Diệu và Bắc Vực không hiểu sao có dị tượng lạ. Bên dưới có lực hút vô cùng lớn dần cuốn tất cả vào trong. Xung quanh cũng có nội lực chèn ép vô cùng lớn. Bên dưới đó có một trong tứ đại hung thú của Bắc Vực. Liên Vương điện hạ giao đấu với nó hai ngày hai đêm không cầm cự được mà bị trọng thương.

Tuyết Dao nghe xong liền lập tức chạy ra ngoài mặc kệ tiếng gọi của thái hậu và mọi người ở phía sau. Nàng đi thẳng đến chuồng ngựa tùy tiện chộn một con rồi đi thẳng tới ranh giới của Chu Diệu và Bắc Vực. Phía sau A Lệ và Miên Miên không thể đuổi theo tốc độ của nàng nên phải ở lại.

Tốc độ của nàng lúc này còn nhanh hơn cả nàng chạy đến giếng Huyền Thanh tìm nước giếng về cho y. Trong đầu nàng lúc này cũng chỉ còn hình ảnh của y. Nàng chỉ mong sao cho tới khi nàng đến được đó thì Liên Vương vẫn còn sống. Chỉ như vậy là đủ rồi.

- Muội ấy đi rồi sao ?

- Nó vừa nghe thấy đại hoàng tử Bắc Vực xảy ra chuyện liền chạy đi rồi. Con bé trọng tình trọng nghĩa, chắc là do Liên Vương sang Nam Vân làm tin nó không muốn để người ta gặp chuyện nên liền tới đó.

Thái hậu đưa mắt nhìn ra xa, nhìn cái con đường mà nàng đang hướng tới. Hắn đã tới muộn một bước rồi sao ? Đến cuối cùng người nàng chọn vẫn là Liên Vương chứ không phải hắn. Dư Niên quay người nhìn về hướng ranh giới giữa hai nước mà tim hắn quặn lại.

Khi nãy thấy nàng vội vã chạy ra ngoài hắn muốn đến xem nàng xảy ra chuyện gì nhưng Tuyết Dao lại nhanh hơn một bước đã rời đi. Hắn vào bên trong đại sảnh hỏi mới biết chuyện Liên Vương gặp nạn nên nàng rời đi. Đánh lẽ ra hắn đã xích lại gần nàng thêm một chút, đáng lẽ hắn và nàng đã xóa bỏ các khoảng cách kia rồi. Nhưng sao bây giờ hắn lại cảm tháy nàng xa vời đến vậy.

Tuyết Dao một người một ngựa đi đến ranh giới nhanh nhất có thể. Vừa đi tâm trạng nàng vừa lo lắng không yên.

- Liên Vương, nếu huynh lần này xảy ra chuyện gì thì cả đời ta cũng sẽ không tha thứ cho huynh.

Nàng đưa tay thúc ngựa chạy nhanh hơn nữa. Băng qua nào là sông nào là núi cây rừng phủ kín cuối cùng nàng cũng tới được nơi gọi là ranh giới của Chu Diệu và Bắc Vực. Trước mặt nàng là một bãi đất hoang tàn không có người cũng chẳng có thứ cây cối nào có thể sống được. Tất cả chỉ có gió thổi quẩn quanh.

- Liên Vương, Phong Liên Vương, huynh đang ở đâu ?



Tuyết Dao xuống ngựa hét lớn gọi y trong không gian như chết lặng. Không có tiếng hồi âm cũng chẳng có ai đáp lại, nàng lại tiếp tục gọi.

- Liên Vương huynh mau ra đây cho ta.

Chỉ có tiếng gió thổi xung quanh, nàng gần như vô vọng. Đang chuẩn bị gọi thêm một lần nữa thì từ phía dưới vực sâu nơi vách nứt có một con phượng hoàng bay lên. Nàng giật mình lùi về phía sau. Uy lực của nó sao lại mạnh được tới mức này chứ ? Phượng hoàng kêu lên một tiếng liền khiến mặt đất rung chuyển. Nó đưa nanh vuốt cào xuống bên vách đá, liên tục cào như vậy không dừng lại.

- A.

Từ trong cái vách đá kia xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên trẻ. Là Liên Vương. Y cả người đầy thương tích đang nằm dưới nền đất lạnh lẽo. Y phục đỏ nhẹ vương trên nền đất lạnh.

- Liên Vương, Liên Vương, Liên Vương.

Nàng nhìn thấy y liền chạy lại. Không hiểu sao khi nhìn thấy y như vậy tim nàng lại đau đến thế. Nước mắt theo đó cũng rơi bên khóe mắt.

“ Ta là nhớ nàng quá mà hóa mộng rồi sao ? “

Trong tiềm thức của Liên Vương, y nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của nàng đang chạy về phía y. Nàng đang khóc, là khóc vì y sao ? Nhưng đến cuối cùng trước khi chết ông trời cho y được nhìn thấy nàng là điều tốt nhất rồi.

- Liên Vương. A.

Con phượng hoàng kia nhìn thấy nàng chạy tới liền ra tay tấn công. Liên Vương nhìn thấy vậy thì nhíu mày, sức lực cuối cùng cũng chẳng còn.

“ Tuyết Dao, nàng đừng qua đây. “

Đôi mắt y mờ dần rồi một màn đen lại bủa vây lấy tâm trí. Tuyết Dao rút kiếm ra lao lên về phía con phương hoàng để thu hút sự chú ý của nó. Nếu như không để nó nhắm tới nàng thì nó sẽ hành hạ Liên Vương tới chết mất.

Phượng hoàng gầm lên một tiếng rồi bay về phía nàng. Cánh của nó rời ra từng chiếc lông vũ sắc nhọn phóng về phía nàng. Tuyết Dao nhanh chân né được rồi nhảy lên một kiếm chém vào cánh của nó. Phương hoàng gầm lên một tiếng rồi bay lên trên cao. Nó gầm một tiếng từ trong miệng phun ra những tia cực nhỏ như kim bắn về phía nàng. Những tia nhỏ cứ thế lao về phía Tuyết Dao. Nàng không thể tránh hết liền bị thương.

Nhìn về phía Liên Vương đang nằm, Tuyết Dao mỉm cười rồi chạy đi sang một hướng khác. Chân nàng vừa chạy vừa rướm máu nhưng không biết tại sao ngay lúc này nàng lại không hề cảm thấy đau đớn.

- Liên Vương, ta nhất định sẽ bảo vệ huynh.