Vương Phi! Nàng Háo Sắc

Vương Phi! Nàng Háo Sắc - Chương 32: Hầu ăn




Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, có điều lạ là, hôm nay chả có ai đến gọi Lăng Lạc Nhân, mà cũng lạ hơn một điều là, không cần người khác gọi, nàng rất tự động thức sớm trước giờ quy định.

Ngoài trời đã bắt đầu tỏ rõ, tối hôm qua ngủ chẳng hề bị giật mình, có lẽ thời tiết ấm dần, nên ngủ không vì lạnh mà bị quấy rầy? Đầy đủ giấc tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

Thấy dường như vẫn còn rất sớm so với bình thường, định thần tiếp tục nằm thêm tí nữa mới dậy. Bất chợt, cơ thể cảm nhận được một khối nhiệt đang ấp ủ thân mình, hay chính xác hơn bản thân đang cuốn lấy thân nhiệt đó >"<

Lăng Lạc Nhân mở to đôi mắt nhìn vào vòng ngực rắn chắc, đầu óc có chút chưa kịp phân tích tình huống hiện tại. Ngẩng đầu lên, phía trước là một khuôn mặt điêu khắc đẹp quá mức bình thường. Trời ạ, ngủ mà còn mơ thấy mỹ nam thế này, nàng có nên ngủ lâu thêm một chút?

Bị sự dụ dỗ của nhan sắc tuyệt thế giai nam kia, Lăng Lạc Nhân thành công khơi dậy dòng máu háo sắc vốn dĩ bị ngủ quên lâu nay. Đưa tay sờ vào gương mặt sáng bóng không chút tì vết, thực sự của quý trời ban, mỹ nam đúng là mỹ nam.

"Thật sự rất ganh tị" Vẫn chưa thỏa mãn, tay còn lại cũng không chịu thiệt thòi cùng nhau xoa nắn. Không công bằng, da nàng cũng có thể xem là tốt, thêm thời gian ở cổ đại thời tiết rất được, thành ra càng đẹp hơn. Nhưng đem so với gương mặt trước mắt thì, vẫn còn kém. Bất công, thật bất công nha.

"Thích?" Ngoài dự liệu, cứ ngỡ nàng sẽ hét toáng lên hoặc thái độ bài xích. Không ngờ hoàn toàn ngược lại chủ động chạm vào. Chưa lúc nào Hàn Lãnh Thiên biết ơn gương mặt này đến thế, chỉ cần nàng đón nhận, hắn không phiền muộn khi bị người khác chú ý.

"Đúng vậy, rất được đó" Những thứ tốt đẹp như vậy không thích mới là có vấn đề. Với lại, nàng là một người ưa chuộng cái đẹp, đặc biệt là một mỹ nam như thế. Thích? Nói là rất thích mới phải. Nhưng hình như có điều gì đó không đúng, mặc kệ là gì, chỉ cần là mỹ nam điều ổn..

"Sẽ là của nàng...chịu không?" Đã là thê tử, Tất cả sẽ là của nàng và ngược lại. Nhẹ nhàng nhìn vào ánh mắt, sự chờ đợi khiến Hàn Lãnh Thiên tập trung cao độ, cho dù kết quả có như thế nào, hắn nguyện ý dùng tất cả thủ đoạn để giữ nàng.

"Là thật?" Không phải chứ? Chỉ cần như vậy? Người ta nói thứ gì dễ dàng có được,cũng sẽ dễ dàng mất đi. Cảm thấy kì lạ, bàn tay khẽ dừng lại hành động, cầm lấy tay hắn, cắn mạnh...không phản ứng? Lăng Lạc Nhân không lương tâm lẩm bẩm 'Như vậy chính xác là mơ rồi?'=.=

Nhìn dấu răng in sâu hình ngộ nghĩnh, không phải hắn mất cảm giác, mà là sẽ không từ chối hoặc ngăn cản bất kỳ hành động gì của nàng, bởi vì trong sâu thẳm trái tim luôn có một ý nghĩ, nàng sẽ không tổn hại hắn. Xem như đây là vết tích lưu lại, đánh dấu sự sở hữu đi!! ừm ý nghĩ rất vô liêm sĩ Hàn Lãnh Thiên hài lòng ="=

"Thật" Ngón tay nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi, lòng bàn tay dịu dàng nâng má nàng, hơi nhiệt cảm nhận qua làn da khiến Lăng Lạc Nhân nhận ra, đây thực chất không phải là mơ?

Trời ạ, ai có thể dạy cho nàng thuật độn thổ? Để nàng có thể nhanh chóng đem gương mặt dày hết cỡ của mình đem giấu đi, quá mất mặt rồi.Nhưng điều nguyện ước kia chỉ được thực hiện bởi những động vật sinh trưởng trong đất, nàng...không có cơ hội =.=

"À ta phải đi ngắm mặt trời mọc rồi,ngươi ngủ tiếp đi nhá" Thật sự không còn cách nào khác, tìm đường tẩu thoát mới là thượng sách. Có lẽ từ nay về sau nàng sẽ không dám đối mặt với hắn....mất hết thể diện rồi >"<

Thấy gương mặt đỏ tận mang tai của Lăng Lạc Nhân, trong phòng bỗng vang lên tiếng cười làm mọi người trong phủ điều hết sức sợ hãi. Từ trước tới nay, đây là lần đầu nghe vươnggia cười như thế, chẳng biết hắn có bị đả kích tinh thần hay chấn động gì không, từ trên xuống dưới đều mang tâm trạng lo sợ cầu phước cho bản thân.

*********

Bắt đầu từ buổi sáng đến giờ, Lăng Lạc Nhân vẫn giấu mình sau hậu viện nằm trên chiếc ghế quý phi, hết thở dài lại chán nản mất tinh thần. Đến giờ vẫn chưa ăn cái gì, bụng kêu gào cồn cào mà miệng lại không cảm giác muốn ăn.

"Tiểu thư, người ăn chút gì đi" Từ sáng sớm, đã thấy tinh thần Lăng Lạc Nhân như thế, không biết phải làm thế nào. Dương Tinh Linh rất muốn tìm vương gia, nhưng chuyện nhỏ thế này giải quyết không được? Nàng lo sợ mình thất trách,sẽ bị phạt =.=

"Phải đó Tiểu thư, không ăn sẽ tổn hại sức khỏe" Tiểu Hỉ cũng lo lắng nói thêm vào, thường ngày tiểu thư rất chú trọng việc ăn uống, hôm nay lại như thế, chẳng lẽ tối qua đã xảy ra chuyện?

"Haiz,để ta yên chút đi" Sáng sớm xảy ra chuyện mất mặt, tinh thần đâu mà ăn uống? Chưa tuyệt thực là may rồi. Nói thì nói, một phần cũng tại cái tên mặt đá không biết điều kia, làm nàng....(nhớ lại)

"Thích?"

"Đúng vậy,rất được đó"

"Sẽ là của nàng...chịu không?"

"Là thật?"

"Thật"

Lăng Lạc Nhân mãnh liệt lắc đầu, trời ạ, tình huống đó...quả là háo sắc, mất thể diện =.=

Không ngờ nàng lại có thể bị rù quến bởi gương mặt yêu nghiệt đó, chẳng phải tự đưa đầu vào rọ sao? Ai có thể cứu vớt linh hồn bé bỏng đang dần chìm vào đường ác đạo...vì sắcquên bản thân >"<

"Tiểu thư...." Âm thầm thở dài,Tiểu Hỉ trên tay vẫn cầm món ăn Lăng Lạc Nhân thích nhất. Bất ngờ nhìn về phía sau, đó không phải Nhị Vương Gia sao? Dự định lên tiếng nhắc nhở, nhưng hắn đưa tay ý bảo không cần.

"Nói gì cũng vậy, ta không muốn ăn" Biết nha đầu này lo lắng cho mình, trên cơ bản Lăng Lạc Nhân cũng rất muốn ăn, nhìn đến lại không cảm giác. Ăn được tức là phúc, vậy nàngđang bỏ đi cái phúc của chính mình ? =.=

"Nàng vì sao không muốn ăn?" Hình tượng tự nhiên rồi xuống bên cạnh, Lăng Lạc Nhân hoảng hốt nhìn về Hàn Lãnh Thiên, nhớ đến chuyện lúc sáng, gương mặt phút chốc đỏ hồng, chớp chớp đôi mắt to tròn, như sợ người trách phạt khẽ cúi đầu không nói. 

"Ta giúp nàng" Nhận chiếc đĩa cùng đũa từ Tiểu Hỉ, ngầm hạ lệnh cho hai người lui ra, gắp thức ăn đưa đến trước mặt nàng, cảnh tượng này muốn có bao nhiêu nuông chiều thì có hết bấy nhiêu.

Lăng Lạc Nhân ngước mặt lên nhìn dung nhan tuyệt sắc kia mà do dự,Trong lòng lại âm thầm than khổ, làm sao đây? Từ chối? Có cơ hội sao? Một phần vì...không có bản lãnh, một phần vì...mỹ nam tự tay chăm sóc, có ngốc mới bỏ qua nha.

Há miệng ăn hết đũa này đến đũa khác, ngoan ngoãn như đứa trẻ biết nghe lời. Mắt thì cứ chằm chằm nhìn Hàn Lãnh Thiên, miệng cứ nuốt hết rồi mở, chả biết có nhận ra mùi vị gì không, nhưng chính xác một điều, hết đĩa là cái chắc >"<