"- Tiểu thư người lấy bột mì làm gì vậy? " Thấy nàng loay hoay trong bếp, An Bích tò mò.
"- Ta làm bữa sáng đấy!! ".
Nàng vui vẻ trả lời.
"- Tiểu thư định làm bánh sao? Để An Bích làm cho người ăn nhé!! "
An Bích vén tay áo đi đến định giúp nàng.
“- Ngươi không biết làm món này đâu!! Cứ để ta tự làm, lát nữa ngươi cũng hãy ăn thử, rất là ngon đấy. À!! Ngươi ra ngoài, mua cho ta ít cua nhé!!”
“- Bẩm…nô tỳ đi ngay.” An Bích không dám chậm trễ.
Nửa canh giờ sau, một nồi bánh canh cua thơm phức đã được nấu chín. Hạ nhân nhìn thấy đều rất tò mò nồi bánh của Vương Phi. Cả đám người hạ nhân bàn tán xôn xao:
" Vương Phi nấu món gì trông rất ngon và thơm nhỉ.?"
Kẻ khác lại chêm vào:
"- Giống như mì hoàng thánh nhưng sợi bánh lại có màu trắng?? Lại còn có cả cua nữa? "
Cả đám hạ nhân đều thắc mắc về món ăn mới lạ của nàng. Dĩ nhiên, thời cổ đại làm gì biết đến món bánh canh cua đỉnh của chóp này. Nàng múc ra hai bát lớn, đem đặt lên khay rồi cho An Bích mang đến nhà ăn, nàng dặn dò:
"- Ngươi qua đó, mời vương gia đến dùng bữa ".
Rồi quay qua nói với đám hạ nhân trong phủ:
"- Các ngươi vất vả rồi, hôm nay ăn thử chút bánh canh cua bổn vương phi nấu đi!! ".
"- Vương Phi đang gọi chúng ta tới ăn sao?? "
Đám gia nhân ngập ngừng không dám bước đến. Xưa nay làm gì có chuyện chủ tử nấu ăn cho thuộc hạ bao giờ.Ai cũng sợ bị trách tội, không dám ăn,nàng cũng biết vậy, vội kéo một nha hoàn tới múc một bát cho nàng ta, rồi hối thúc đám người:
" - Nào nào!! Lại đây ăn đi! Không cần phải ngại đâu!.
Vương Phi rất nhiệt tình, hạ nhân cũng không cưỡng lại được sự tò mò, cũng kéo đến ăn thử:
“- Ngon quá!! Hương vị đậm đà rất vừa miệng.”.
Một nha hoàn khác lại nói:
“- Lần đầu ta thấy cua được nấu như vậy, rất ngọt và chắc thịt nữa.”
‘’- tay nghề của vương phi có thể so với các ngự trù trong Cung đó ".
Đám gia nhân vừa ăn vừa khen ngợi tài nấu nướng của Vương Phi. Nàng cũng gật đầu hài lòng nhìn mọi người ăn uống vui vẻ.
Vương gia lúc này đang ở trong phòng, An Bích đi đến trước cửa:
“- Bẩm Vương gia, Vương phi mời người đến nhà ăn dùng bữa”.
"- Nàng ta mời bổn vương sao?? Được, bổn vương sẽ đến, ngươi lui xuống trước đi ".
Hôm nay sao lại mời bổn vương ăn cùng, không biết nàng lại âm mưu gì đây? thần vương nghĩ thầm trong lòng nhưng chân thì nhanh chóng bước đi. Hắn bước vào nhà ăn đã trông thấy nàng ở đó đợi sẵn.
"- Vương gia! Mau ngồi xuống đi, ăn thử xem có vừa miệng không? ".
Nàng đẩy bát bánh canh đến gần hắn. Nhìn vào bát bánh canh cua nóng hổi, hắn liền hỏi:
"- Đây là món gì? ".
"- Là bánh canh cua, được làm từ bột mì, có cả thịt cua trong này nữa ".
"- Bánh canh cua? Sao bổn vương chưa bao giờ nghe đến? ".
"-Dĩ nhiên là chưa nghe rồi, món ăn này người cổ đại chưa biết tới mà.
Nàng lẩm bẩm một mình.
"- Nàng đang nói gì vậy??
“- À không có gì! Vương gia mau ăn thử đi.” Nàng vội vàng thúc giục hắn.
Hắn đưa một muỗng lên nếm thử. Hương vị này rất dễ ăn, lại còn kết hợp với cua, làm tăng thêm vị ngọt, thơm ngon.
" Người thấy ngon chứ? ta đã nấu từ lúc trời hửng sáng đó".
Nàng chống tay lên cằm nhìn hắn ăn rất ngon miệng.
"- Cũng không đến nỗi tệ, tạm ăn được.! "
Mặc dù trong lòng thì khen ngon nhưng ngoài mặt hắn lại tỏ ra không mấy hài lòng.
"- Hứ! Ngài ăn hết cả bát lớn nhanh như vậy rồi mà nói bánh canh ta tạm được sao? ".
Nàng biết rõ hắn đang nói dối, liền bĩu môi chê bai.
Hạ nhân đứng đó nghe cuộc đối thoại của nàng và thần Vương liền tủm tỉm cười. Hắn thẹn quá đặt đũa lên bàn, ho khan vài tiếng, rồi lái đi sang chuyện khác.
‘’- Gần đây vương phi biểu hiện khá tốt trong cung, nên là nàng có muốn… xuống phố đón tết nguyên tiêu không? ".
Hắn nói mà mặt lại đỏ bừng.
Nàng nghe đến được đi chơi mắt liền sáng như hai đèn pha.
"- Ta được đi chơi sao? ".
“- Bổn vương sẽ phá lệ, ta đi cùng với nàng.” Thần Vương nói tiếp.
"- Vậy cũng được, bao giờ thì ta sẽ đi?.
Nàng vỗ tay thích thú. Suốt ngày cứ ở phủ làm cảnh, ăn rồi ngủ nàng cũng phát ngán rồi.
“- Đêm nay chính là tết Nguyên tiêu đó tiểu thư!!.”
An Bích vội nhắc nàng.
"- Được, ta sẽ chuẩn bị tốt ". Nàng nói rồi liền về phòng chuẩn bị luôn.
Thấy nàng hứng khởi, thần vương cũng cảm thấy vui. Đến nỗi hắn ngồi trong phòng đọc sách mà cứ tủm tỉm cười.
"- Vương gia! Người cầm ngược sách rồi! ". Một nha hoàn đến nhắc nhở
Hắn bây giờ mới sực tỉnh, ngại ngùng bỏ sách xuống. Trở về phòng, hắn nghĩ đến việc gây ấn tượng với nàng trong đêm nay. Hắn liền mở tủ quần áo ra để lựa chọn y phục.
Nàng ấy thích màu gì nhỉ? Ta nên chọn y phục đơn giản hay cầu kì?? Hắn cảm thấy khó khăn trong việc lựa chọn quần áo cho mình.
"- Người đâu! Mau gọi An Bích đến đây cho bổn vương ".
Việc nàng thích gì có lẽ người thân cận của nàng là rõ nhất.
An Bích được gọi, lập tức có mặt:
" Hồi bẩm Vương gia, người cho gọi nô tỳ."??
"- Sơ Nhiễm nàng ấy thích nam nhân mặc y phục như thế nào? ".
Hắn ta tò mò hỏi An Bích.
"- Bẩm Vương gia, tiểu thư từng nói thích những y phục màu sắc thanh nhã, không loè loẹt. Tiểu thư còn rất thích màu trắng nữa ".
An Bích cứ nghĩ Vương gia trách phạt, ai ngờ lại hỏi sở thích của tiểu thư. Trong lòng không khỏi vui sướng, vì tiểu thư của nàng được Vương gia sủng ái.
“- Bổn vương đã biết, ngươi lui xuống đi.”!
Hắn phẩy phẩy tay cho An Bích rời đi, hắn đã có đáp án mình muốn.
Mặt trời đã lặn, màn đêm kéo về cũng là lúc mà nàng và Thần Vương sắp khởi hành. Nàng bước ra ngoài sảnh với bộ y phục trắng, tóc để xoã cột một chiếc nơ cũng màu trắng trên đầu. Trông nàng rất dịu dàng, lại toát lên vẻ thanh nhã. Hắn cũng vừa bước ra, cũng với y phục trắng đơn giản, thanh lịch nhưng khí chất vương giả vẫn sáng ngời ngợi.
"-vương gia và Vương phi quả là một cặp trời sinh, đến cả y phục cũng có nét tương đồng ".
Hạ nhân tròn mắt nhìn hai người đứng cạnh nhau, nàng có chút đỏ mặt bởi những câu nói đó.
Tại sao hắn lại mặc bộ y phục này? Ta chưa từng thấy hắn mặc trước đây … nhưng mà, nhìn hắn rất đẹp trai.