Động tác của Hoàng Phù Diệp khẽ dừng, nhàn nhạt nhìn nàng qua gương, sau đó kéo tay nàng xuống tiếp tục động tác chải tóc cho nàng.
Hách Thanh Oản nhất thời mờ mịt, lẳng lặng nhìn hành động của hắn, mà trong nháy mắt hốc mắt đã ươn ướt. Mẫu thân trước khi mất, lần cuối cùng vấn tóc cho nàng từng sầu lo thở dài, “Vấn tóc kết tình tới bạc đầu, Oản Nhi của ta khi nào mới gặp được người như vậy…”
Ngữ khí của mẫu thân lúc đó khiến nàng muốn khóc, nàng bây giờ mới hiểu được, lúc con người đối diện với sinh ly tử biệt mới nhỏ bé biết bao.
Ngày hôm sau, mẫu thân nắm chặt miếng ngọc bội sứt mẻ kia, cười rời khỏi nhân thế.
Về sau, nàng bước lên con đường chốn thâm cung, một con đường không có lối về…..
Nàng cắn chặt môi dưới, tầm mắt đã mơ hồ, lại vẫn không chịu rơi xuống một giọt lệ nào.
Kết tóc, kết cũng không phải tình, mà kết cục cũng không thể tới bạc đầu …
Nhìn động tác hắn trong gương có chút vụng về, nàng hơi hơi cong môi lên, cười đến lòng nhói đau.
“Tam ca, còn nhớ rõ tình cảnh trường săn năm đó không?” Nàng bỗng nhiên cảm thấy thời khắc đẹp như vậy lại làm lòng người tan nát, nàng nên nói cái gì đó.
Động tác dưới tay hắn bỗng dừng lại, chần chờ khoảnh khắc mới cất giọng trầm thấp đáp lời, “Không nhớ rõ rồi.”
*****
Trường săn năm đó, nàng lặp lại chiêu cũ, muốn thoát khỏi hoàng cung, lại suýt chút nữa chết dưới mũi tên của hai người quyền quý tranh đoạt con mồi.
Tình huống lúc ấy nguy cấp, ngăn cản đã không kịp, người trong trường săn chỉ trơ mắt nhìn. Chỉ có Hoàng Phủ Diệp dũng cảm xông về phía nàng, ôm nàng nhanh chóng xoay người mới tránh thoát được một mũi tên.
Nàng tận mắt nhìn thấy một mũi tên khác cắm vào lưng hắn, hắn hừ cũng không hừ một tiếng, lo lắng nhìn nàng từ trên xuống dưới, hỏi nàng có bị thương ở đâu hay không.
Nàng lúc ấy liền khóc, khóc đến bù lu bù loa, nghẹn ngào đến không nói nên lời.
Nàng không hề thích khóc, nàng từng hứa với mẫu thân, cho dù cực khổ không nơi nương tựa cũng phải kiên cường. Nhưng hình như từ khi quen biết hắn, nàng liền trở nên đặc biệt yếu đuối.
Nàng nghĩ, trong khoảnh khắc đó nàng đã yêu hắn.
Yêu không phải vì ơn cứu mạng của hắn, mà là thương hắn bối rối lau đi nước mắt trên mặt nàng, hỏi hết câu này đến câu khác, “Oản Oản, có bị thương chỗ nào không? Muội có bị đau ở đâu không?”
Hắn lúc ấy tựa hồ như hoàn toàn quên đi thương tổn trên lưng mình, tất cả tâm tư đều đặt trên người nàng.
Hóa ra, lúc nàng còn nhớ rõ đến như vậy, hắn sớm đã không nhớ rồi.
Nàng nhìn trong gương thấy hắn nắm lấy nhúm tóc không có vấn lên kia thất thần, đôi mắt đen thâm thúy làm người ta nhìn không rõ suy nghĩ của hắn.
Sau một hồi trầm tĩnh áp lực, nàng thấy bàn tay to đang nắm nhúm tóc kia khe khẽ dùng lực…
Trong khoảnh khắc, nhúm tóc kia bị hắn dùng nội lực từ trong cắt đứt, rơi xuống đầu vai nàng.
Tóc đứt, tình hết tại đây, cùng người bên nhau chẳng qua chỉ là một giấc mộng…