Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 33: Tuyệt Đường, Không Được Phép Động Vào Nàng Ấy




Nước lạnh giá giội xuống đầu Hách Thanh Oản, nàng nháy mắt tỉnh lại, tất cả đau đớn trở về thời khắc này.

Nàng gắng sức chớp chớp hàng mi dính nước, mấp máy mấy lần làn môi mỏng bị bản thân mình cắn loang lổ máu mới miễn cưỡng phát ra giọng nói yếu ớt: “Đưa bản công chúa đi gặp Hoàng Phủ Diệp.”


Nàng không hề xưng mình là vương phi, bất chấp bản thân đau đớn vẫn phân rõ giới tuyến với hắn.

Hắn có thể không yêu nàng, nhưng không có tư cách chà đạp nàng và người nàng quan tâm hết lần này đến lần khác.

“Không nghe thấy lời vương phi nói sao?” Thích ma ma trừng mắt liếc gia đinh chấp hình, “Còn không mau đỡ vương phi đi gặp vương gia.”

Hai gia đinh nhìn nhau, lúng túng hồi lâu cũng không dám giơ tay ra đỡ công chúa.

Dù sao thì nam nữ thụ thụ bất thân, người nằm sấp trên ghế này coi như không được sủng ái cũng là nữ nhân của vương gia, bọn họ sao dám đụng vào.

“Còn lề mề cái gì? Không muốn mạng nữa sao?” Thích ma ma không kiên nhẫn hét to, thề phải làm nhục nữ tử thương tích đầy mình trước mắt trong lòng mới có thể thoải mái.

Hai gia đinh khẽ run rẩy, vội vã lĩnh mệnh, “Vâng, ma ma.”


Bọn họ đã tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của Thích ma ma khi xử lý những hạ nhân phạm sai lầm, giờ phút này sao dám có gan khiêu khích quyền uy của Thích ma ma.

“Không cho đụng vào công chúa.” Tinh Nhi thấy hai gia đinh đi kéo Hách Thanh Oản, tức giận muốn ngăn cản, tiếc rằng thân thể nhận trọng hình căn bản không thể nhúc nhích, trực tiếp ngã từ trên ghế xuống.

“Tinh Nhi.” Hách Thanh Oản khẽ gọi nàng một tiếng, dùng mắt ra hiệu cho nàng đừng phản kháng vô ích.

“Công chúa, xin lỗi, là nô tỳ đáng chết…” Tinh Nhi hoàn toàn sụp đổ, tuy trong lòng tích đầy hận thù, đã quyết tâm báo mối thù ngày hôm nay nhưng nàng vẫn nghẹn ngào khóc òa lên.

Công chúa luôn tươi cười rực rỡ kia từ khi nào lại thê thảm như thế này?

Tinh Nhi gian nan bò về phía nàng, mỗi một bước, sau người liền tạo thành một đường máu chói mắt.

“Tinh Nhi, là ta có lỗi với em.” Nếu Hách Thanh Oản sớm biết gả vào vương phủ lần này là đi ngắm cảnh, chắc chắn sẽ không mang nàng theo chịu khổ.


Hai gia đinh nhìn thấy tình nghĩa và sự thê thảm của hai chủ tớ, vừa định cầu xin Thích ma ma đổi nha hoàn tới đỡ thì thấy Thích ma ma dùng ánh mắt như giết người, lạnh lùng trừng về phía hai người.

Hai người vội vàng im miệng, không dám chậm trễ, mỗi người đỡ một cánh tay Hách Thanh Oản, nâng nàng dậy từ trên ghế gỗ.

“Đưa Tinh Nhi đi chữa trị, nếu nàng ấy xảy ra bất trắc gì, bổn công chúa chắc chắn sẽ chôn cả vương phủ theo cùng.” Ánh mắt nàng tàn nhẫn nhìn về phía Thích ma ma, giọng điệu dù yếu ớt nhưng lại mang theo khí phách không thể nghi ngờ.

Không phải uy hiếp, không phải đe dọa, nếu Tinh Nhi có gì bất trắc, nàng nói được sẽ làm được.