Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 57: Cảnh Cáo, Không Nên Nói Bậy




Hách Thanh Oản vốn tưởng rằng Thích ma ma nếu dám làm loại chuyện này công nhiên ở vương phủ chính là không sợ hậu quả. Không ngờ, bà lại vô sỉ thề thốt phủ nhận, trở mặt nói nàng đổ oan cho bà ta.

“Thích ma ma, muốn người không biết trừ phi mình đừng làm.” Hách Thanh Oản lạnh lùng nhìn bà, khinh miệt nói.

“Lão nô không rõ vương phi có ý gì.” Thích ma ma giả vờ ngốc, tuyệt không thừa nhận.

“Được, bổn vương phi chơi với bà tới cùng.” Hách Thanh Oản cười lạnh, thu lại ánh mắt nhìn bà, nói với Vô Tâm đang ở một bên: “Vô Tâm, cô vào cùng ta.”

“Vâng.” Vô Tâm lĩnh mệnh, lập tức theo Hách Thanh Oản đi vào phòng.

Thích ma ma nhìn chằm chằm bóng lưng Hách Thanh Oản, cánh tay đang xuôi xuống bên người không ngừng run lẩy bẩy. Nếu như bây giờ Hách Thanh Oản ra lệnh cho Vô Tâm đánh bà một trận, có lẽ bà cũng không sợ đến vậy.

Nhưng bây giờ trong mắt Hách Thanh Oản rõ ràng mang theo sự tàn nhẫn cùng căm hận sâu thẳm lại không đụng tới bà, tuyên bố chơi với bà tới cùng, sao bà lại không sợ được?

Nhìn tên nam nhân đang nằm trên đất toàn thân trần truồng, gãy hai chân, dưới háng toàn là máu, bà đã cảm thấy sợ, buồn nôn, đoán chừng Hách Thanh Oản sẽ dùng phương thức hung ác gấp mười lần để tra tấn bà.

Cho dù trước đó bà đã nắm chắc trong lòng, cảm thấy Hoàng Phủ Diệp chắc chắn sẽ bảo vệ bà, nhưng lúc này nội tâm bà lại âm thầm run sợ.

“Thích ma ma, mau cứu tiểu nhân.” Nam nhân nằm trên đất không biết từ lúc nào đã bò tới chân bà, kéo váy bà kêu gào.

Tuy hắn biết mình bị Thích ma ma hãm hại nhưng đau đớn trên thân thể khiến hắn không còn sức căm hận, chỉ muốn có người mau đưa hắn đi khám đại phu.

Thích ma ma cả kinh thu lại suy nghĩ, cúi đầu căm ghét liếc nhìn người nam nhân, nóng nảy giựt váy ra, vừa muốn bước đi, đột nhiên dừng bước, ngồi xổm người xuống, hạ giọng, cảnh cáo nói: “Muốn giữ mạng thì đừng nói lung tung.”

Người kia sửng sốt, lập tức gật đầu liên tục.

Bất kể là ai sai khiến hắn, đều là hắn làm nhục nha hoàn kia, việc này không thể thoát khỏi liên can.

Nếu muốn giữ mạng, Thích ma ma đã trở thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn.

Thích ma ma thấy thế lúc này mới hài lòng đứng lên, ánh mắt âm u lạnh lẽo liếc về phía cửa, phẫn nộ quát: “Còn không ra, che người lại, dẫn đi chữa trị.”

Hai gia đinh đang nấp ở chỗ nào đó nghe lén nhìn lén nghe thấy thế không dám thất lễ, lập tức chạy ra. Lúc vừa định nâng người kia lên chợt nghe tiếng cửa phòng đang đóng chặt ‘cọt kẹt’ một tiếng bị đẩy ra, Hách Thanh Oản cùng Vô Tâm đang ôm Tinh Nhi đi ra ngoài.

“Còn muốn mạng thì vứt người ra đường cho bản công chúa.” Hách Thanh Oản lạnh lùng nói dứt câu, không đợi hai người kia lĩnh mệnh đã bước chân ra khỏi chủ viện.

Thù, lúc nào cũng có thể báo, nhưng bây giờ không có gì quan trọng hơn việc cứu Tinh Nhi…