Đêm hôm đó, Hách Thanh Oản khóc mệt rồi ngủ thiếp đi trong lòng Dạ Nhiễm. Trong lúc ngủ mơ, nàng chậm rãi cong khóe môi, cười đến vô cùng hạnh phúc.
Dạ Nhiễm, có người thân như huynh như vậy, thật tốt…
Dạ Nhiễm ở bên giường giống như bị nụ cười của nàng cuốn hút, cũng cong khóe môi lên, cười nhìn nữ nhân bản thân muốn dùng cả một đời để chờ đợi.
Có chút hạnh phúc kỳ thật thật sự rất đơn giản.
Ngươi chỉ cần nhìn nàng cười, ngươi liền cảm thấy hạnh phúc, cho ngươi tất cả mọi thứ trên đời này ngươi cũng không đổi. Chỉ là có chút trách nhiệm quá nặng nề, cho dù bản thân vừa khổ vừa mệt mỏi, ngươi cũng không muốn nàng cùng ngươi gánh vác một phần.
“Oản Oản, nếu như đi thành Hách Đồ là hạnh phúc nàng muốn, ta sẽ tự mình đưa nàng đi.” Hắn khẽ vuốt sợi tóc rơi trên má nàng, khàn khàn thì thầm.
Hóa ra, tài cán hắn có thể làm vì nàng không phải chờ đợi mà là buông tay.
Lúc chân trời hừng sáng, Dạ Nhiễm ngồi trước giường Hách Thanh Oản một đêm đứng lên, nhẹ nhàng mở cửa rời đi.
Trong nháy mắt cửa gỗ đóng lại, nữ nhân trên giường liền chậm rãi mở mắt ra, nhìn cửa gỗ đóng chặt, ánh mắt càng ngày càng mờ mịt.
Nàng đã thức dậy từ nửa canh giờ trước.
Chỉ là, nàng ngửi thấy mùi hoa mai nhàn nhạt bên cạnh, chần chờ một chút, cuối cùng không mở mắt ra.
Tình cảm giữa nàng và Dạ Nhiễm nhất thời thay đổi, thay đổi đến khiến cho nàng cảm thấy bất an.
Vì vậy, nàng càng không dám đối mặt hắn, nhưng trong lòng lại không làm được không gặp hắn.
Tâm tình mâu thuẫn, nàng chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt lại, an tĩnh ngửi mùi hương trên người hắn, dùng trốn tránh đổi lấy an tĩnh ở cùng một chỗ.
Chỉ là, quanh mình lại an tĩnh, lòng nàng lại phiền nhiễu không chịu nổi.
Nàng không phải không nhìn thấy Dạ Nhiễm tốt, không phải không cảm động mọi thứ hắn làm vì nàng. Càng không phải là nàng còn có năng lực yêu một nam nhân khác hay không, mà Dạ Nhiễm người này chưa từng chân thật tồn tại qua.
Mặc dù hắn sẽ vào thời điểm nàng cần nhất xuất hiện, thế nhưng hắn lại trước giờ không thể xuất hiện trước mặt người khác.
Hắn không thể nắm tay nàng đến phiên chợ náo nhiệt mua đồ, chỉ có thể vào lúc đêm khuya yên tĩnh, len lén đi xem nhà nhà thắp đèn.
Hoàng Phủ Diệp tổn thương nàng quá sâu, sâu đến nàng đã không còn can đảm lại đi thử một đoạn tình cảm không nắm chắc.
Nàng nghĩ, nàng sẽ không gả đi, nàng sẽ dẫn theo Tinh Nhi đến thành Hách Đồ, thu xếp quãng đời còn lại.
Chỉ là, trước khi rời đi nơi này, nàng nhất định phải khiến cho Thích ma ma trả giá thê thảm.
Chống giường ngồi dậy, nàng nhìn sắc trời bên ngoài, xuống giường, sau khi rửa mặt xong, tìm một bộ váy màu hồng phấn trong tủ quần áo, bước đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, an tĩnh nhìn gương mặt lạnh lùng trong gương hồi lâu mới cầm cây lược ở một bên búi tóc.
Nàng nghĩ nàng nên đi gặp người kia rồi.