Vương Phi Thất Sủng: Vương Gia Lãnh Mị Muốn Hưu Thê

Chương 85: Nghịch Tử, Quỳ Xuống Cho Trẫm




Hai người lại tùy tiện trò chuyện một lát, hoàng đế cũng đã hạ triều, dẫn theo Hoàng Phủ Diệp tới cung Mạnh quý phi.

Lúc Hách Thanh Oản nghe được giọng nói ‘hoàng thượng giá lâm’ quả thực có chút bất ngờ.

Nàng còn tưởng rằng hoàng đế sẽ tránh không gặp nàng, căn bản không nghĩ đến ông sẽ chủ động tới gặp mình.

Đối với việc hoàng đế biết cảnh ngộ của nàng ở vương phủ nhưng lại chẳng quan tâm, nội tâm nàng tuy đau đớn nhưng lại không oán.

Nhiều năm qua, hoàng đế làm không ít việc vì mẹ con nàng, nàng nhìn ở trong mắt, chỉ biết cảm kích.

Chỉ là, dù nghĩ như vậy, trong lòng có đau lòng và thất vọng cũng khiến nội tâm nàng có ngăn cách.

“Thanh Oản tham kiến hoàng nghĩa phụ.” Nàng khẽ cúi đầu, khom người hành lễ, có chút bài xích mặt đối mặt với hoàng đế.

“Thanh Oản, nên gọi phụ hoàng rồi, sao còn gọi hoàng nghĩa phụ.” Hoàng đế tươi cười hòa ái, đưa tay đỡ nàng.

“Vâng, phụ hoàng.” Hách Thanh Oản cung kính trả lời.

Nụ cười trên mặt hoàng đế khẽ cứng, rút cánh tay vịn nàng về, ngay sau đó quay đầu nói với Mạnh quý phi: “Ái phi, trưa nay liền dùng cơm trong cung nàng rồi.”

“Vâng, thần thiếp sẽ sai người đi chuẩn bị.” Mạnh quý phi vinh sủng không sợ hãi đáp lời, đi ra ngoài, thức thời lưu lại đại sảnh to lớn như vậy cho ba người này.

Lúc bà nhìn thấy ý cười trên khóe môi hoàng đế cứng đờ liền biết Hoàng Phủ Diệp nhất định không may rồi.

Bà không khỏi cười lạnh trong lòng, chỉ sợ lúc này hoàng đế không lấy lòng được người kia rồi.

Tựa như trước đây, cho dù ông làm nhiều việc như vậy, trong lòng nữ nhân kia thủy chung chỉ có oán hận ông.

Quả thật Mạnh quý phi chân trước vừa đi, hoàng đế lập tức đổi sắc mặt, khẽ nghiêng người, quát Hoàng Phủ Diệp: “Nghịch tử, quỳ xuống cho trẫm.”

Hách Thanh Oản giật mình, kinh ngạc nhìn về phía hoàng đế, liền thấy sắc mặt ông giận dữ, con ngươi chăm chú nhìn Hoàng Phủ Diệp đều là ý lạnh, làm gì còn có nửa phần ý cười.

Hoàng Phủ Diệp trầm mặt, không chút nào sợ hãi quỳ xuống, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Hách Thanh Oản lại sốt ruột rồi, bước hai bước tới trước người hoàng đế, “Hoàng nghĩa phụ, đây là?”