Hách Thanh Oản nhìn sát ý trong mắt hoàng đế, trong lòng kinh hãi, ngay sau đó lại cảm thấy đau lòng.
Nàng sớm đã biết hoàng đế không thích Hoàng Phủ Diệp, nhưng chưa từng nghĩ tới đã đến mức này, dù sao máu mủ tình thâm.
Nàng bỗng nhiên có chút đau lòng thay hắn, kỳ thật hoàng đế không nên đối xử với nhi tử của mình thế này.
“Phụ hoàng.” Hách Thanh Oản quỳ xuống bên người Hoàng Phủ Diệp, khẽ ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt tràn đầy sát ý của hoàng đế, giọng nói trầm tĩnh giống như đã nhìn thấu phàm trần thế tục.
Hoàng đế giật mình, lúc ánh mắt rơi trên mặt nàng kia thì sát ý trong nháy mắt tản đi, chuyển sang lo lắng vô cùng.
“Không trách tam ca, là Thanh Oản sau khi gả cho huynh ấy mới biết người trong lòng kia căn bản không phải huynh ấy, cho nên mới chủ động xa cách huynh ấy.” Hách Thanh Oản vốn không muốn nói gì với hoàng đế cả, nhưng sự tình đã thế này, không bằng sớm một chút nói ra, mọi người cũng đều được giải thoát.
“Thanh Oản, con có biết bản thân mình đang nói gì không?” Hoàng đế hoảng hốt, tức giận chất vấn.
Đây vẫn là lần đầu tiên hoàng đế dùng ngữ khí nặng như thế với Hách Thanh Oản, là thật bị nàng chọc giận rồi.
“Phụ hoàng, Thanh Oản biết sai rồi, nhưng mà Thanh Oản không muốn cả đời sống chung với một người nam nhân mình không yêu.” Hách Thanh Oản ngước nhìn khuôn mặt tức giận của hoàng đế, giọng nói tràn đầy kiên định, không hề có chút hối hận.
Nàng biết lời này tổn thương lòng hoàng đế, nhưng lòng nàng làm sao lại dễ chịu?
Nhưng cũng chỉ có nói như vậy, bọn họ mới có thể được giải thoát.
Đây là hứa hẹn nàng cho Hoàng Phủ Diệp, cũng là nàng muốn buông tha cho chính mình.
“Con im ngay cho trẫm.” Hoàng đế thét lên một tiếng, hai mắt bắn ra lửa giận, “Con thật làm cho trẫm thất vọng, làm sao mà ngay cả loại lời này cũng nói ra được, nếu là mẫu thân con…”
“Phụ hoàng.” Hách Thanh Oản lên tiếng đánh gãy lời nói chưa xong của ông, “Mẫu thân con là mẫu thân con, con chỉ là Hách Thanh Oản, không phải mẫu thân.”
Hoàng đế vẫn muốn nàng gả cho hoàng tử của ông, ông ôm tâm tư gì nàng không phải không hiểu, chỉ là nếu nàng đã thích Hoàng Phủ Diệp thì cũng không quan tâm đến tư tâm của ông.
Nhưng chuyện đến bước này, nàng thực sự không thể lại để cho hoàng đế nhắc tới mẫu thân mình, bởi vì nàng không thể làm bẩn danh dự mẫu thân. Nữ nhi bị hưu dù sao cũng không phải chuyện gì đáng tự hào.
Hoàng đế bị nàng chọc tức lùi lại một bước, giống như bị người bắt được điểm yếu, vừa quẫn vừa giận, giọng nói lạnh lẽo quát: “Coi như con không quan tâm thanh danh của mình, danh vọng hoàng thất há lại cho con bôi nhọ.”