Chuyện trên đời này luôn biến hóa cực nhanh, giống như một khắc trước Hách Thanh Oản còn ôm thân thể vô tri vô giác của Hoàng Phủ Cẩn, bi thương muốn mang hắn hồi cung, mà giờ khắc này, hắn đã nằm trên giường trong thiên điện Tĩnh viện.
Mà người đang cúi người chẩn trị cho hắn không phải ai khác mà chính là nam tử áo bào trắng hôm đó đối với Tinh Nhi thấy chết không cứu.
Giờ phút này nhớ lại tình cảnh vừa nãy, nàng vẫn cảm thấy không chân thực.
Hắn một thân áo bào trắng đứng ở cửa Tĩnh viện, tất cả ánh mặt trời giống như vẩy vào người hắn.
Sau đó nàng nghe được giọng nói trầm ổn của hắn: “Ta có thể cứu hắn.”
Nàng ngẩng gương mặt tràn đầy nước mắt lên, nhìn về phía hắn toàn thân tản ra hào quang, khóe môi mấp máy mấy lần mới có thể miễn cưỡng nói ra hai chữ: “Cảm ơn.”
Nhưng hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó lệnh cho người sau lưng mang Hoàng Phủ Cẩn vào thiên điện Tĩnh viện.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nàng lại lo lắng cho an nguy của Hoàng Phủ Cẩn, thậm chí chưa kịp suy nghĩ tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.
Mà hắn dường như rất chán ghét nàng, ánh mắt nhìn nàng vẫn rất lạnh, thậm chí còn có bài xích.
Vì để không ảnh hưởng tới tâm tình của hắn, nàng chỉ có thể cúi đầu, đứng xa một chút, tận lực không đi quấy rầy hắn.
“Vương phi nương nương có thể đi ra ngoài một chút không, ta muốn châm cứu cho hắn.” An Dĩ Mặc đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào Hách Thanh Oản hóa thành một thanh kiếm sắc bén, tất cả đều là vô tình.
Hách Thanh Oản cả kinh, vội vàng đáp lời: “Ta lập tức đi ra.”
Ngay sau đó, nàng không dám lưu lại, dẫn theo Tinh Nhi xoay người rời đi.
“Công chúa, hắn rốt cuộc là ai?” Tinh Nhi ở trước cửa gấp đến độ đi qua đi lại, không yên tâm hỏi.
“Hình như là bằng hữu của Hoàng Phủ Diệp.” Hách Thanh Oản dựa theo suy đoán của mình mà trả lời.
“Vậy…” Tinh Nhi chau mày, có mấy lời muốn nói nhưng lại không dám nói.
“Sẽ không.” Hách Thanh Oản lắc đầu một cái, trấn an nói: “Nếu hắn chịu ra tay thì sẽ không hèn hạ động tay động chân như vậy, dù sao Cửu ca là nhi tử của hoàng thượng, xảy ra chuyện gì, Tĩnh vương phủ sẽ không gánh nổi trách nhiệm này.”
“Dạ.” Tinh Nhi lúc này mới miễn cưỡng an tĩnh lại, khẩn trương nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt.
Trong lúc chủ tớ hai người lòng như lửa đốt chờ đợi, cửa gỗ khắc hoa đóng chặt rốt cuộc bị người từ trong đẩy ra. An Dĩ Mặc từ bên trong đi ra…