Vương Quốc Màu Xám

Chương 104




deyun

10 giờ tối, cả tiểu đội không gặp chuyện gì, đội viên lười biếng ngắm mỹ nữ chân dài trên quảng trường.

Hôm tước Tần Thái xem du phù bách khoa toàn thư, không ngủ đủ. Tóm lại đã nhàn rỗi quá nhiều ngày, cô không nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.

Hùng Thiên Lâm sai Tần Thái đi mua trà sữa và đồ ăn vặt, lúc này trên xe chỉ thiếu đồ ăn.

Tần Thái mơ hồ trông thấy tra xét Trật Tự đang vây bắt ai đó. Cô phản xạ có điều kiện lao ra khỏi xe, thiếu chút nữa chạy đến. Mấy người đàn ông bị động tác của cô làm cho hoảng sợ, Hùng Thiên Lâm gào lên: " Cô tính làm gì?"

Lúc này Tần Thái mới phục hồi tinh thần lại: " Tôi....tôi đi hỗ trợ!"

Hùng Thiên Lâm đánh giá cô một lúc, cười lạnh: " Còn chưa biết cô vội đi hỗ trợ cho ai."

Tần Thái không nói chuyện, quả thật cô không nghĩ sẽ giúp bọn tra xét này.

Hùng Thiên Lâm nhìn một chút tình huống trong công viên, nghe hai chữ tuần tra có vẻ uy phong hơn tra xét, nhưng thật ra cũng chỉ giống đội cảnh sát tuần tra, cùng cấp bậc với tra xét.

Lúc này có chuyện, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay. Căn bản Hùng Thiên Lâm không hề chú ý đến Tần Thái, chỉ huy: " Vương Kiêu, Giản Vĩ, giúp bọn họ vây phía trên trái, Đường Bố cùng tôi chặn cửa sau kia!!"

Tần Thái hỏi một câu: " Đội trưởng Hùng, tôi đi đâu?"

Hùng Thiên Lâm cười lạnh: " Cô giữ xe."

Tần Thái không nói, cả bốn đội viên đều đã rời đi, cô lấy tốc độ như sét đánh chạy đến cửa sau công viên. Bọn Đường Bố xuất phát trước cô, nhưng cửa sau cách chỗ này ít nhất bốn km. Hùng Thiên Lâm cùng Đường Bố phải mất ít nhất mười phút mới có thể chạy tới.

Tần Thái chỉ dùng ba mươi sáu giây.

Tần Thái đi tới xách theo một cô gái, sức lực cô trở nên vô cùng mạnh. Xách theo một người nhưng như xách búp bê, cô lại dùng ba mươi sáu giây chạy về cửa chính.

Lúc ấy đã là mùa đông, cô gái kia mặc váy ngắn màu đen, bên ngoài khoác áo bông. Tần Thái đem áo bông quăng vào bụi cỏ: " Lập tức lái xe đi."

Cô gái kia chưa định hồn lại: " Cô..... là Thủ Vọng Giả sao?"

Tần Thái không nói với cô ta, chậm rãi lái xe quay đi.

Vừa rồi bọn Vương Kiêu đuổi theo chính là tiểu tổ này, Tần Thái liếc mắt là có thể nhận ra. Thủ Vọng Giả là một tổ kỹ thuật, trong tình huống bình thường bọn họ đuổi không kịp. Cho dù có lùi vạn bước, thì nghề này là chén cơm của bọn họ, ai sống ai chết còn dựa ý trời.

Nhưng mấy cô gái này, đa số đều vì nhiều lí do mà đứng đây. Bọn họ không có thân thủ nhiều, dễ bị bắt hơn so với Thủ Vọng Giả.

Tra xét của nhân gian sẽ càng muốn bắt các cô gái. Mà chuyện gì các cô cũng không rõ, cho dù bị bắt, thì không gây ra tổn thất gì nhiều cho tổ chức, cho nên cũng sẽ không cứu.

Chờ đợi các cô gái chỉ có thẩm phán của Trật Tự.

Trật Tự cho mình có thể phán xét cái ác, nhưng thực tế, các cô gái chỉ bị phán ác trên giấy tờ. Ngoài việc chứng minh công trạng của Trật Tự với bên ngoài, không còn tác dụng gì.

Một khi đã như vậy, vì sao không cho các cô một con đường sống?

Hùng Thiên Lâm cùng Đường Bố trở về rất nhanh.

Bọn họ không thu hoạch được gì. Hùng Thiên Lâm hùng hùng hổ hổ: " Bọn đi3m, chạy nhanh thật."

Đường Bố bình tĩnh hơn: " Trong thời gian ngắn vậy mà có thể thoát được, chẳng lẽ đều là Thủ Vọng Giả?"

Tần Thái không nói gì, ngoan ngoãn ngồi nhìn trong xe.

Rõ ràng tâm trạng Hùng Thiên Lâm không tốt: " Nhìn cái gì mà nhìn?! Không phải ngươi là đệ tử của Bạch Hà sao? Hắn ra dạy ngươi cái gì hả? đồ ngu!"

Tần Thái không dao động, mặc hắn ra tự nóng tự lạnh, bỗng nhiên bên kia có một người đi đến.

Là trưởng một bộ tra xét, cấp bậc cao hơn Hùng Thiên Lâm rất nhiều.

Hùng Thiên Lâm tiến đến rất nhanh: " Lộ trưởng, chào ngài chào ngài."

Sắc mặt Lộ trưởng tất nhiên rất kém, bọn họ lên kế hoạch cho hành động đêm nay rất lâu. Không thể tin là chỉ bắt được dăm ba con đàn bà không biết chút gì.

" Một đội năm người như ngươi, có làm gì nên thân hay không?" hắn răn dạy không chút khách khí, " Thân là tuần tra, ngươi không thấy bọn chúng chạy hướng nào hay sao?"

Mới nãy Hùng Thiên Lâm còn đang vênh váo tự đắc thì bây giờ chỉ vâng vâng dạ dạ: " Lộ trưởng, này không phải là do có người mới sao, hơi vướng chân vướng tay..."

Hắn nhỏ giọng nói, Tần Thái giận đến muốn bốc khói—— con mẹ nó ngươi không bắt được người liên quan cái rắm gì đến lão tử?!

Tên họ Lộ liếc sang Tần Thái, hắn cùng một loại người với Hùng Thiên Lâm, chỉ mắng vài câu: " Trước cứ mang vài người kia về, ta gọi người lục soát lại một trận."

Hùng Thiên Lâm nào dám hai lời, hận không thể vẫy vẫy đuôi. Chờ đến khi Lộ trưởng đi xa, hắn lại phi một cái, hung hăng nhổ nước bọt về hướng Lộ trưởng vừa đi.

Ba cô gái bị ép lên xe, Đường Bố cùng Vương Kiêu ngồi hai bên trái phải, kẹp các cô gái vào giữa, ngăn đường trốn. Tần Thái ngồi vào ghê hàng trước. Hùng Thiên Lâm ngồi ghê phụ lái.

Xe đi lên đường, một cô gái khẽ kêu lên, Tần Thái quay đầu lại, tuy rằng trong xe rất tối, nhưng cô là cương thi, thị lực không hề bị ảnh hưởng.

Cô tinh mắt thấy bàn tay Vương Kiêu đang đưa tay vào áo ngực cô gái kia.

" Vương Kiêu!" Nhập đội tới nay, lần đầu tiên Tần Thái gọi cả họ lẫn tên hắn, " Ngươi đang làm gì?!"

Vương Kiêu làm sao để tay mơ vào mắt: " Câm miệng, ngươi đừng có mà lo chuyện bao đồng!"

Cô vừa nói xong, Hùng Thiên Lâm cùng Ôn Vĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua. Nhưng bọn họ làm như không có chuyện gì mà quay đầu lại, Hùng Thiên Lâm còn đang nói chuyện: " Tiểu tử, bọn ta còn đang làm cu li, ngươi cmn lại đi hưởng thụ một mình."

Vương Kiêu cười mỉa: " Đội trưởng Hùng, nếu không thì tôi lái xe nhé?"

Tần Thái không biết hình dung cảm giác bây giờ của mình, việc lần trước của Ngô Tích, cô còn có thể gọi nó là ngẫu nhiên. Nhưng hiện tại xem ra, việc này căn bản không phải là ngẫu nhiên. Ở tầng thấp nhất của Trật Tự, bắt phụ nữ từ Nhân Gian, tựa như chỉ là không khí.

Vương Kiêu không hề thu liễm mà lần nữa vói tay vào trong quần áo của cô gái.

Cô gái kia khá giống Bạch Chỉ, cũng là mái tóc xoăn nhẹ. Lúc này đôi mắt cô ngậm ngùi nước, chỉ giận mà không dám nói gì.

Tần Thái đưa tay lấy đi thiên hồn Ôn Vĩ, việc này với cô bây giờ dễ như trở bàn tay. Sau đó chủ hồn cô rất nhanh đã khống chế được Ôn Vĩ.

Những người còn lại trong xe không hề phát hiện. Tần Thái sờ đến cái cờ lê trong thùng dụng cụ, lúc mở miệng cũng là giọng của Ôn Vĩ: " đội trưởng Hùng, tấp xe vào lề một chút."

Hùng Thiên Lâm kho hiểu: " Có cái rắm gì vậy?"

Ôn Vĩ cười hắc hắc: " Tôi đổi vị trí với Đường Bố."

Đường Bố là người chất phác, tuy rằng anh ta đang ngồi cạnh cô gái, nhưng đôi tay quy củ đặt trên gối. Hùng Thiên Lâm mắng một tiêng, dừng xe lại.

Xe vừa dừng lại, Tần Thái điều khiển Ôn Vĩ ngồi vào ghế sau, Đường Bố không nói gì, dứt khoát đổi chỗ với anh ta.

Nhưng Ôn Vĩ vừa ngồi xuống, xe còn chưa đi, liền nghe thấy Vương Kiêu hét thảm một tiếng!

Hùng Thiên Lâm lắp bắp kinh hãi, hắn bật đèn trên xe lên, chỉ thấy đầu Vương Kiêu đầy máu. Mà Ôn Vĩ đang giương cờ lê, từng chút một hung hăng đập vào đầu hắn.

Chỉ chốc lát sau, Vương Kiêu ngã trên mặt đất, im thin thít.

Hùng Thiên Lâm chợt thấy tình cảnh như vậy, sợ tới mức hồn vía lên mây.

lúc phản ứng lại được, thì tiến lên đoạt lấy cờ lê của Ôn Vĩ: " Ôn Vĩ, ngươi điên rồi?!"

Tần Thái vẫn đang điều khiển thân thể Ôn Vĩ, sau đó cô nói: " Tôi có thể chịu được một con rệp phiêu lãng trong dòng nước dơ bẩn, nhưng không thể chịu đựng tia dơ dáy nào trong dòng nước sạch. Nếu các anh đã chọn dòng nước sạch, cớ gì lại muốn làm một con rệp bẩn thỉu?"

Hùng Thiên Lâm nào hiểu được Ôn Vĩ đang nói gì, hắn chỉ đoạt cờ lê đi. Tần Thái điều khiển Ôn Vĩ tháo dây thừng trên người các cô gái, bọn họ lập tức chạy khỏi xe!

Hùng Thiên Lâm nhất thời không làm gì được, chỉ hô lên: " Đường Bố, thất thần cái gì, còn không mau đuổi theo!"

Đường Bố đang đứng bên cạnh phản ứng: " Đội trưởng Hùng, anh ta như bị quỷ ám rồi."

Hùng Thiên Lâm đang rối với Ôn Vĩ, lúc này hắn cũng nóng nảy lên: " Mau đuổi theo, không thể để người chạy mất!"

Đường Bố quyết đóan đuổi theo, Tần Thái đứng bên người Hùng Thiên Lâm. Hùng Thiên Lâm tức muốn hộc máu: " Còn không mau qua hỗ trợ!!"

Tần Thái cười nhạt, đột nhiên cảm thấu mạng người yếu ớt như con kiến vậy. Cô chậm rãi tới gần Hùng Thiên Lâm, âm thanh mềm nhẹ: " Đội trưởng Hùng, tôi chỉ là tay mơ, có thể giúp được gì chứ?"

Hùng Thiên Lâm bị Ôn Vĩ ôm chặt, mặt lúc này đang nghẹn đỏ: " Nói nhảm cái gì?! Mau hỗ trợ!"

Tần Thái cười nhạt xinh đẹp, cô điều khiển Ôn Vĩ ôm chặt cứng Hùng Thiên Lâm. Kia hoàn toàn không phải sức mạnh của con người, trên người Ôn Vĩ vang lên vài tiếng, Hùng Thiên Lâm biết xương cốt Ôn Vĩ đang bị đứt.

Nhưng hắn không hề nới lỏng, hô hấp Hùng Thiên Lâm khó khăn.

Cảm giác được sinh khí đang dần dần trôi đi, trong lòng Tần Thái đột nhiên dâng lên sợ hãi. Sư phụ, con không thể làm được người tốt rộng lượng? Làm sao bây giờ?

Đối mặt tới sự việc không công chính, ta sẽ phẫn nộ. Đối mặt với bất bình, ta hận không thể gi3t chết bất bình đó đi.

Sư phụ, sao ta lại như vậy? Tâm không thể lặng như nước giống người, làm sao đây.

Đột nhiên cô rút chủ hồn về, lúc này thao tác hồn phách của cô đã nhuần nhuyễn như lô hỏa thuần thanh.

Tàn hồn trong tay cô, sẽ không bị dương khí đốt cháy. Cô nhanh chóng thả thiên hồn Ôn Vĩ trở về.

Toàn bộ quá trình, chỉ trong chớp mắt.

Ôn Vĩ vừa tỉnh dậy liền cảm thấy toàn thân đau đớn như vừa trải qua một trận chiến ác liệt. Anh ta muốn động cũng không thể động, Hùng Thiên Lâm đạp anh ta mấy cái: " Đồ hỗn trướng!"

Lại nhìn sang Tần Thái, hắn càng tức khí, tát một cái lên mặt cô: " Nuôi ngươi thì có ích lợi gì? Nếu không phải vì sư phụ ngươi, cái thứ như người mà xứng làm cộng sự với bọn ta à? Phế vật!!"

Tần Thái sờ sờ mặt, không nói chuyện.

Một lát sau, Đường Bố quay lại. Ba cô kia chia ra chạy ba hướng khác nhau, vì đang chạy trốn nên tốc độ rất nhanh, anh ta không đuổi kịp.

Hùng Thiên Lâm bạo nộ, lại mắng một trận nữa.

Trở về tổng bộ, hắn báo cáo.

Đem hết thảy sai lầm đẩy cho cấp dưới, đặc biệt là Tần Thái.

Toàn bộ thành viên tiểu đội ba đều bị xử phạt, Tần Thái bị khấu trừ một tháng lương, ghi tội một lần.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Tần Thái hình dung người này với hai từ—— đê tiện.

Nhưng nghĩ kĩ lại thì cô không thoát được liên quan đến việc này, mà cô cũng không quá canh cánh trong lòng.

Chỉ muốn cười mà thôi, Hùng Thiên Lâm, một con lợn vụng về như vậy thì dựa vào cái gì mà xứng làm cấp trên của cô?! Dựa vào cái gì mà có thể dẫn dắt được một đội? dựa vào cái gì mà có thể nhân danh chính nghĩa duy trì trật tự.