Vương Quốc Màu Xám

Chương 158




Tần Thái đang rất cần tiền, nhưng giới Huyền Thuật sư này rất coi trọng lai lịch và môn phái.

Trong giới này có quá nhiều câu chuyện lừa gạt rồi. Hơn nữa không có môn phái hay sư phụ, người bình thường xa lánh không nói, những người trong giới chắc chắn sẽ không tin tưởng cô được.

Lúc trước dựa vào Thông Dương quán, thu nhập mỗi tháng coi như cố định. Nhưng cuộc sống này cần phải tiêu tiền không ít. Còn cả tiền vận hành cái trung tâm huấn luyện của Sa Ưng. Vừa rồi lại mua ngọc, nói cô sắp táng gia bại sản cũng không quá đáng.

Tủ quần áo của cô nay đã đầy nhãn hiệu xa xỉ, bên cạnh biệt thự có một cửa hàng trang sức hàng thượng phẩm, lâu lâu họ lại đem sang cho cô chọn lựa. Tiền thưởng cho các Tuyến Trưởng cũng rất nhiều, phần này cô tự bỏ ra.

Trước kia lúc còn làm cương thi, mỗi ngày cô uống tầm 500 cc máu, ngoài ra không dùng gì khác. Nhưng Đàm Tiếu chưa nói cô biết, 1000 cc máu ở chợ đen bán 2 vạn. Mua số lượng lớn được giảm giá 20%.

Bây giờ làm người trở lại, mỗi ngày Đàm Tiếu cho cô ăn nấm truffle, bào ngư vi cá, ăn uống rất chi là hưởng thụ, tẩm bổ nhiều chỗ.

Tần Thái không biết bản thân từ lúc nào đã tiêu xài hoang phí như vậy, nhưng đây là hiệu quả Sa Ưng muốn. Tuy rằng lúc còn ở buổi đấu giá kia suýt chút nữa là cô đã hỏi, ở đây còn bán đấu giá miếng dưa hấu à?

Thông Dương quán tiếp đãi năm khách mỗi ngày, nhưng dù thành phố Tam Họa có lớn thì cũng không thể ngày nào cũng có khách, cũng không thể khách nào cũng đáp ứng được.

Huống chi việc này không cách nào làm quản cáo rầm rộ...

Cô không còn cách nào khác, đành tiếp tục dùng tuyệt kỹ của Đoàn Tụ đại sư kiếm tiền, lúc này mới miễn cưỡng vượt qua được cơn khủng hoảng kinh tế.

Đầu năm nay, làm lão đạo không dễ.

Buổi tối, mọi người tập trung tại bãi cỏ sân sau, Đàm Tiếu nhóm lò chuẩn bị tiệc nướng BBQ.

Tần Thái dựa vào người anh, dưới chân là cỏ xanh mềm mại. Định kì có công nhân đến chăm sóc nên thảm cỏ này tươi tốt còn tỏa mùi hoa nhàn nhạt. Đàm Tiếu đặt vỉ nướng xong, vào tủ lạnh lấy hoa quả trái cây, bánh mì cũng chuẩn bị xong.

Tần Thái thèm đến chảy nước miếng, lẽo đẽo theo Đàm Tiếu cả buổi. Cứ một miếng thịt nướng một hớp rượu vang, thùng rác bên cạnh chất đầy xương.

Buổi tiệc náo nhiệt đến tận khuya, Tang Cốt Nê ngồi cạnh cô liền không chịu nổi. Ăn thịt thật sự ngon vậy sao?

Tần Thái cười hề hề đưa nửa con cá nướng sang cho nó: "Nếm thử đi."

Nó có chút do dự, Tần Thái rửa tay bằng tô nước có chanh bên cạnh cho sạch, sau đó xé một miếng cá ngon nhất: "Aaa..."

Tang Cốt Nê nhân không hiểu há miệng A theo. Vốn định hỏi cô A cái gì thì Tần Thái đã nhét miếng cá đó vào miệng nó.

Nó nhai nhai, thưởng thức một lát, cảm thấy ẩm thực của nhân loại thật sự có điểm đáng khen, khen xong rồi, nó lao vào đống cá nướng ăn thỏa thích.

Sau hôm đó, Tần Thái phải nuôi thêm một miệng ăn. Tang Cốt Nê không dùng phân bón cho hoa cỏ nữa, buổi tối phải chuẩn bị thêm một phần.

Hết nói hơn là, Tần Thái uống đến say mèm. Lần này cơ thể thật của cô say, quả nhiên say có cá tính. Cô dựa vào người Đàm Tiếu, đôi mắt đen láy như cún con ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt long lang sóng nước.

Đàm Tiếu nướng nửa quả cà chua rồi đưa cho cô, cô không nhận mà liếm ngược lên mu bàn tay anh. Bàn tay thật sự dính chút mật, cô cứ liếm đến sạch sẽ.

Đàm Tiếu nghiêng đầu, cô ấy...say rồi sao?

Đang lúc anh còn nghi ngờ, cô đã liếm dần dần lên tới mặt, Đàm Tiếu giận: "Sa Ưng, anh dạy cô ấy thành mèo rồi à, say rồi đi liếm người khác?"

Sa Ưng chậm rãi đi tới, đưa trước mặt cô ngón trỏ, quả thật Tần Thái giống như mèo liếm móng làm anh ngạc nhiên: "Cái này không phải tôi dạy..."

Chẳng lẽ....là người kia?

Không thể nào, hắn thật sự không phải là kiểu người thích tình thú như vậy...

Vừa nghĩ nghĩ thì ngón tay bị Tần Thái cắn đau, anh vội vàng rút về, chắc chắn không phải người đó dạy. Chẳng lẽ còn có địch nhân nào ẩn núp nơi tối tăm sao?...= =...

Lát sau, Tang Cốt Nê cũng đi tới, nó duỗi tay ra thì bị Đàm Tiếu đẩy lại. Nhìn Tần Thái liếm Đàm Tiếu, rồi cắn, nó cẩn thận hỏi: "Cô ấy....muốn ăn kem à?"

= =

Tần Thái ngủ sau, lúc ngủ cô bỗng nhiên đứng trước một vùng trời đen nhánh. Cô lảo đảo đi về phía trước, ánh sáng tràn vào khiến cô nheo mắt, xung quanh đều là cọc gỗ, trên mỗi cọc gỗ là một người bị treo với dây xích sắt.

Gió lớn thổi qua khiến chúng va chạm, phát ra ngàn tiếng khóc thét. Cô đi một vòng, bỗng niên thấy một đứa bé, tầm sáu bảy tuổi, mặc đồng phục màu trắng xanh, tóc cắt đầu đinh.

Cô đã say đến mức hồ đồ, hỏi: "Đứa bé nhỏ vậy sao lại cột nó lên đây?"

Phía sau có một người đàn ông toàn thân đen nhánh cười đáp: "Bẩm tiên trưởng, trên danh sách có nó."

Tần Thái ngồi xổm xuống trước mặt đứa bé, cô không nhìn được rõ mặt nó lắm, hỏi: "Ngươi là người ở đâu?"

Đứa bé nhẹ giọng trả lời: "Tây Tạng."

Tần Thái suy nghĩ, xác thực cô chẳng quen biết với người Tây Tạng nào. Cô đứng dậy, xoay người rời khỏi.

Tỉnh lại đã là nửa đêm, Tần Thái tỉnh rượu hơn, cô phát hiện bên trái mình là Sa Ưng, bên phải là Đàm Tiếu. Hai người này rất thành thật, chỉ có tay Sa Ưng đặt lên eo cô.

Cô nằm im tiếp tục nghĩ đến giấc mơ vừa rồi. Hẳn là cô không có quan hệ gì tới Tây Tạng đâu nhỉ.

Hôm sau, Tần Thái dạo một vòng Thông Dương quán, tiếp khách làm ăn, buổi chiều Nguyệt Hiện gọi đến rủ cô đi làm đẹp, bình thường định kì sẽ có nhân viên tới tận nhà, lúc đó sẽ có BC đứng cạnh, nay hắn không có nhà nên Nguyệt Hiện muốn rủ cô ra ngoài.

Tần Thái bảo Đàm Hải lái xe đưa cô đi.

Hai người đến thẩm mỹ viện, Nguyệt Hiện cần chăm sóc toàn thân còn cô chỉ chọn xoa bóp bằng tinh dầu. Cùng vào một pòng, Tần Thái không dám để cô ấy rời khỏi tầm mắt mình. Nguyệt Hiện tỉnh dậy không lâu, một con người hơi ngốc sẽ không quen ở trong không gian xa lạ.

Nhân viên làm cho Nguyệt Hiện là người quen, liếm thoắng nói chuyện với cô ấy. Tối qua vì Tần Thái không đủ ngon nên nằm ngủ ngon lành.

Vừa vào mộng, bỗng cô nghe thấy tiếng khóc, trước mắt là đập chứa nước rất lớn, xung quanh có nhiều người tụ tập, ở giữa là một người phụ nữ khóc đến chết đi sống lại.

Cô đi tới gần hơn, thấy được gương mặt của người đó.

Cô bừng tỉnh, rồi nhớ đến giấc mơ hôm qua....Tây Tạng.

Chồng của chị cô là người ở đâu?

Tây sung chiếm sơn! ( nghe hơi lạ, cũng không biết là địa danh nào ở Tây Tạng)

Cô bật dậy khiến nhân viên mát xa cho cô hoảng hồn. Cô không nhiều lời lấy khăn lau người, nhớ bên cạnh còn có Nguyệt Hiện, cô dặn dò: "Đàm Hải đang chờ bên ngoài, lát nói anh ta đưa cô về."

Nguyệt Hiện gật đầu, Tần Thái chạy nhanh ra ngoài, nói với Đàm Hải chuyện Nguyệt Hiện. Cô định gọi xe nhưng vừa chạy thì phát hiện sức mạnh cương thi của cô không hề biến mất.

Thật kì lạ cô vẫn cho rằng lúc trở về làm người thì toàn bộ sức mạnh thân thể trước đây sẽ bị thái hóa. Vậy thì xem ra, thật sự dị mắt không làm sống lại cơ thể này, chỉ thay thế trái tim giúp duy trì cơ thể này. Không phải là trái tim bình thường.

Cô chạy vội vàng dưới ánh mặt trời, người có thị lực tốt có thể nhìn thấy bóng trắng mơ hồ. Cũng hôm đó, tin tức ở thành phố Tam Họa bùng nổ với đoạn video lấy từ camera an ninh, một bóng dáng người phụ nữ được quay chậm lại, lướt qua giữa đám người.

Tần Thái không quan tâm được tới chuyện này, cô phân rõ hướng đi rồi chạy như điên. Mãi sáu tiếng sau, rốt cuộc cũng tìm được một đập chứa nước. Trên bờ vây đầy người, cô chen đi vào thì quả nhiên thấy người đang khóc.

Cô xuất hiện không khiến người khác chú ý, bọn họ đang tập trung vào thuyền cá bập bềnh giữa hồ. Tần Thái kéo người phụ nữ đang khóc: "Thi thể đâu?"

Người này nhìn thấy cô, liền ôm lấy: "em Tư, chị phải làm sao bây giờ, phải làm sao đây?"

Tần Thái lau đi nước mắt cùng bùn bên má, hỏi lại: "Nó ở đâu?"

Đây là chị cả tên Tần Phương, anh rể là Ngô Quân. Hai người có một đứa con trai, nhà ba người yêu thương nhau vô cùng. Hiện Ngô Quân đang làm nghề mộc, Tần Phương ở nhà chăm con. Cô nghẹn ngào nói không ra lời, Tần Thái hỏi một thôn dân đứng gần đó. Sự tình là thế này, nghỉ hè không đi học, bọn nhóc trong xóm rủ nhau ra đây chơi, vốn chỉ bắt cua vọc nước, không hiểu sao có mấy đứa hốt hoảng chạy về nhà, trốn mãi không ra ngoài, người lớn có nói gì cũng không mở miệng.

Đến chạng vạng, Tần Phương phát hiện không thấy con trai trở về, liền đi từng nhà tìm, lúc này mới có đứa nói rõ tình hình.

Với con đập chứa nước phẳng lặng, người lớn chẳng còn hy vọng. Đã lâu như vậy nào còn khả năng sống chứ?

Hiện tại có vài chiếc thuyền ngày thường dùng để đánh cá, nay tìm kiếm thi thể chèo tới chèo lui. Tần Thái nói với Tần Phương: "Đừng khóc!" Sau đó cô nhảy thẳng vào giữa hồ nước.

Người dân xôn xao, Tần Thái không biết bơi, nhưng lúc thành cương thi cô đã thành động vật lưỡng thể, không cần phải hô hấp.

Cô xác định nơi có âm khí nặng nhất rồi hướng về phía đó, nơi nào cô đi qua, các vật âm tà đều tránh đường, hai pháp bảo trên tay cô một cái ăn oán khí, một cái hút âm khí.

Tần Thái nhanh chóng phát hiện giữa đám tảo có một cơ thể nhỏ, cô đến gần hơn, dùng pháp bảo cắt đứt dây tảo trói, ôm vào ngực. Đương nhiên đứa nhỏ không còn cử động.

Vì ngâm trong nước nên hồn phách tan rất chậm. Mà đây là đột tử, âm sai sẽ không đến lấy hồn kịp thời. Cô vừa ôm cơ thể bé nhỏ vừa lượn tìm trong nước, cuối cùng đành ôm lên trên trước đã.

Đứa nhỏ bị sợ hãi khiến hồn phách trốn nơi nào đó. Nơi này lại nhiều hốc đá, chỗ nào cũng nấp được, tìm không dễ.

Cô không biết cách nổi lên, đành vừa ôm đứa bé vừa đi dưới đáy đập nước lên từ từ. Người trên bờ ai ai cũng thấy cô gái vừa rồi nhảy xuống nước chưa ngoi lên, không thể bình tĩnh được?

Cái đập này sâu tận 8 mét, không ai dám bơi a giữa.

Một giờ sau, Tần Phương không dám khóc nữa, cùng dân làng nín thở chờ Tần Thái, không lẽ không cứu được người mà lại chết thêm người nữa?

Nhiều người nhìn Tần Phương, bỗng nhiên cô ấy điên lên nhào về phía con đập: "Em Tư!! Em trở về đi em ơi...!!"

Mấy người đàn ông nhanh chân giữ chặt cô lại, xung quang ai cũng thở dài.

Hơn nửa giờ sau nữa, bỗng nhiên mặt nước có động, các thôn dân nín thở nhìn chằm chằm. Không lẽ...nổi lên sao?

Lúc Tần Thái dần dần đi lên bờ, thấy ánh mắt của bọn người này như đang hỏi: Không phải nằm sấp nổi lên à?

Khiến cô thật hết nói nổi. CMN, mấy người muốn lão tử chết lắm à?

Cơ thể trong ngực cô vốn đã sưng phồng lên, Tần Phương thấy Tần Thái còn sống nên dần buông lỏng, sau đó lại nhìn thấy đứa con trai đã trắng bệch, cô nhào lên muốn khóc thì Tần Thái đã thấp giọng: "Đừng khóc!"

Nói xong, cô giật lấy từ người khác vải bố trắng, gói cơ thể nhỏ bé trong lòng lại, rồi nhìn thôn dân: "Đứa nhỏ không sao, chỉ là hoảng sợ, cảm ơn mọi người đã lo lắng."

Ai cũng không thể hiểu được, theo lời bọn nhỏ nói thì chuyện xảy ra tầm hai giờ chiều, nay đã là bảy giờ tối. Bốn năm tiếng ngâm trong nước làm sao không có việc gì được?