Vương Tôn Chiến Thần

Chương 430: Vô tận tinh hà?




Hồ Mộng Tình gật đầu: "Là dùng Tử Lôi nhất đạo dung hợp Hắc Lôi nhất đạo, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn, chỉ cần đạo thứ ba ra đời, tất sẽ có sự tranh chấp cùng tiến hóá, theo đó mà không ngừng bành trướng, chẳng lẽ Tiểu Đỉnh nó... Chàng... Chàng có phải hay không đã bắt Tiểu Đỉnh... Bắt nó sinh ra Tiểu Lôi"

Lúc này Hồ Mộng Tình không khỏi che miệng lại mà to mắt nhìn đến Vương Tôn

Vương Tôn gãi gãi đầu rồi bất đắc dĩ vung tay, một quả cầu vạn sắc lôi đình cuồng bạo liền bay đến trước mặt hai người, ánh sáng rực rỡ và cuồng bạo thật khiến người sợ hãi: "Đây là Tiểu Đỉnh ba mươi tám đời trải qua hồng trần sinh ra tiểu lôi, tại bọn chúng hiện tại số lượng ta điều đếm không hết!"

Hồ Mộng Tình không khỏi che giấu đi khuôn mặt xấu hổ, thầm thì thào: "Đến đứa trẻ chàng cũng bốc lột thể xác và tinh thần nó hay sao, ba mươi tám đời nhân sinh, đây là cái gì tàn nhẫn, đến nói còn lo lắng Minh Giới sụp đồ sẽ tổn thương nó, ta còn cảm động xuýt nữa rơi nước mắt, hiện tại điều nhanh cảm lạnh rồi đây!"

Vương Tôn nắm hai tay nàng kéo vào ngực hắn, chân thành nói: "Ta là vì tương lai Tiểu Đỉnh mà lo lắng, nàng không biết để giúp nó bước qua Nhân Đạo Chi Lộ ta đã như thế nào động viên và giúp đỡ, hơn nữa hiện tại Tiểu Đỉnh đã ngộ nhân sinh, mọi thứ điều là Vô Thường với nó nha!"

Hồ Mộng Tình kéo tay thoát khỏi Vương Tôn, lại nắm da mặt hắn kéo ra: "Mặt dày... Vô sỉ!"

Vương Tôn lại kéo lôi cầu đến trước mặt nàng rồi nói: "Đây là Sáng Thế Thần Lôi, có thể sinh ra vạn lôi mà theo đó thiên biến vạn hóa, chỉ cần gieo trồng xuống Hồn Hải trăm năm sẽ sinh ra lồi chủng, vạn năm lôi chủng sẽ hóa thành lôi thụ, gọi là Sáng Thế Lôi Đình Thụ, tương lai sẽ sinh ra vô hạn thế giới đồng thời vô hạn vũ trụ!"

Hồ Mộng Tình chợt sững sờ cẩm lấy Sáng Thế Thần Lôi vào trong tay, lại hỏi thăm: "Thật sự không cần tài nguyên nuôi dưỡng?"

Vương Tôn lắc đầu: "Không phải không cần, mà là tự sinh tự diệt!"



Hồ Mộng Tình nghi hoặc: "Tự sinh tự diệt?"

Vương Tôn mỉm cười cầm lấy Sáng Thế Lôi Đình Thụ linh chủng liền ném xuống Minh Giới, trực tiếp rơi vào biển cả tử lôi, ánh sáng theo đó dần dần trở nên mờ ảo mà lấp lánh, ma hồn theo đó dần dần tiến tới mà hội tụ, vẻ mặt ngơ ngác liền ồ ạt tiến vào trong nhỏ bé linh chủng, theo đó Minh Giới dần trở nên thoáng đãng và không còn một ma hồn nào nữa

"Đây?" Hồ Mộng Tình ngơ ngác nhìn đến khó tin, quả cầu bé thế kia, vậy mà có thể chứa nhiều như thế ma hồn, vậy thì nội bộ của nó có phải là rất lớn

Vương Tôn nắm tay nàng, lập tức liền cùng nhau hướng đến Sáng Thế Lôi Đình Thụ linh chủng, trực tiếp bước vào bên trong thế giới

Tại Sáng Thể Lôi Đình Thụ không gian chính là vô cùng rộng lớn, chỉ là bền trong một chút ánh sáng cũng không có, Vương Tôn khẽ vươn tay, một tia tử lôi hiện lên liền thắp sáng hai người, sau đó liền thắp sáng vô hạn không gian, bên trong tiều vũ trụ này tất cả điều là hạt bụi nhỏ lơ lửng mà mắt thường không thấy

Tại Vương Tôn vẽ một vòng tròn không gian trước mặt, hắn lại kéo bàn tay phóng to hàng vạn lần chính là bắt đầu thấy được vô số hạt bụi, sau đó hắn lại hắn liên tục phóng to vạn lần, những hạt bụi nhỏ bé này bắt đầu tại to như hạt cát, và khi thấy hạt cát lại tiếp tục thấy được vô tận hạt bụi khác, cũng tại đây đã bắt đầu thấy được ánh sáng, và ánh sáng ấy chính là từ những hạt cát phát ra, chúng tập hợp lại lấp lánh lôi điện vạn sắc, và vô số hạt cát ấy phân chia theo từng nhóm riêng lẻ, mỗi một nhóm do vạn đạo ánh sáng lồi điện hội tụ tạo thành một vùng tinh hà, và trong vòng tròn Vương Tôn vẽ ra, chính là có vô tận tinh hà, và mỗi một tinh hà ấy lại được xem là một tiểu tinh không, bên trong tiểu tinh không chính là vô tận hành tinh

Theo Vương Tôn liên tục phóng to vạn vạn lần, những hạt cát dần to lớn bằng hòn đá nhỏ, và khi hạt cát to bằng hòn đá, đồng nghĩa hạt bụi lại tăng lên thành hạt cát, theo đó lại thấy sự xuất hiện của những hạt bụi tiếp theo, và càng liên tục phóng to, hạt bụi ban đầu đã hóa thành một tinh không trong dãy tinh hà, và trong dãy tinh hà chính là vô tận hành tinh, trong một hành tinh ấy lại có vô tận tinh cầu, và xung quanh vô tận tinh cầu lại có vô tận tinh thạch lấp lánh, xung quanh tinh thạch lấp lánh lại có vô số tiểu tinh thạch, và bên cạnh tiểu tinh thạch là vô tận loạn thạch, càng thu hẹp lại xung quanh loạn thạch đó là vô cùng vô tận hạt cát, bên cạnh vô cùng vô tận hạt cát lại có vô cùng vô tận hạt bụi

Vương Tôn lại nắm tay Hồ Mộng Tình xuyên qua vòng tròn không gian trước mặt, tại hai người lại xuyên qua một dãi tinh hà, theo đó sau khi bước vào tinh hà liền tiếp tục xuyên qua tinh không, lại tiếp tục xuyên qua tinh không đến tinh cầu, và tiến đến xung quanh tinh thạch, lại tiến gần đến tiểu tinh thạch, và tiến đến gần vùng loạn thạch, lại tiến đến vùng cát lấp lánh lôi điện, xung quanh đó là là vô tận hạt bụi

Hồ Mộng Tình kinh ngạc nhìn đám bụi trước mặt mà run sợ nói: "Ban đầu trong hạt bụi là vũ trụ, trong vũ trụ có vô tận tinh hà, trong tinh hà có vô tận tinh không, trong tinh không có vô tận tinh cầu, xung quanh tinh cầu lại có vô tận tinh thạch, xung quanh tinh thạch lại có vô tận tiểu tinh thạch, xung quanh tiểu tinh thạch có vô tận loạn thạch, xung quanh loạn thạch lại có vô tận hạt cát, xung quanh hạt cát lại có vô tận hạt bụi, lẽ nào, bên trong những hạt bụi này lại là vũ trụ, trong đó lẽ nào có vô tận tinh hà?"