Vương Tôn Chiến Thần

Chương 504: Không được tiếp nhận - Vương Tôn bùng nổ tiềm năng




Hồ Lạc Quân nhìn hương thân phụ lão lại chấp tay chân thành nói: "Đa tạ các vị hương thân phụ lão, Hồ Lạc Quân ta nợ các vị một ân tình!"

"Hồ gia, ngài đừng nói vậy, chúng ta xin phép a, không nhận nỗi ngày đại lễ đi!" ông lão bà lão vội vàng khoát tay liền thối lui

Lúc này trong sân chỉ còn có mấy người, Mai Thiên Nguyệt lại nhìn đến Vương Tôn thì có chút nghi hoặc

Hồ Mộng Tình lúc này đi đến kéo Vương Tôn cánh tay mà giới thiệu: "Mẫu thân, đây là... là nam nhân mà ta đã chọn!"

Vương Tôn nghe vậy thì không khỏi ho sặc sụa, nhà này kỳ hoa thật, ép cưới xong liền nói là ta đây điểm chúng ngươi, nhưng không sao, hẳn là người không xem nguyên tắc, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi, lúc này hẳn chắp tay kính lễ: "Ra mắt nhạc mẫu đại nhân, ta..."

Chỉ là Vương Tôn chưa nói xong, thất khiếu liền chảy máu, thân thể lập tức bị khí tức Mai Thiên Nguyệt đánh bay ra mười trượng

"Vương ca..." Hồ Mộng Tình đau lòng muốn đuổi lên liền bị Mai Thiên Nguyệt khí tức khoát định trụ một chỗ

"Nha nha..." Tiểu Thiết cũng là lo lắng đuổi đến bên cạnh Vương Tôn

Nhưng Vương Tôn ánh mắt khẽ quét qua liền khiến nó sững sờ mà lùi lại, đó là Vương Tôn không muốn nó bước qua, tuy nó không hiểu tại sao, nhưng nó cảm nhận được Vương Tôn không muốn nó liên quan đến chuyện này

Trước khí tức huyết hồng không ngừng đè ép, Vương Tôn cắn răng mà mỉm cười cố gắng đứng lên, toàn thân đẫm máu mà run rẫy, tiếp tục cung kính mà khó khăn nói: "Ra mắt nhạc mẫu đại nhân, ta tên là Vương Tôn, người Quang Lâm Thành, xuất thân thôn quê, phụ mẫu mất sớm, hôn thê hiện có hai vị"

Hồ Mộng Tình lúc này không khỏi kinh ngạc: "Hai vị hôn thê, Vương ca ngươi..."

Cơ Ngữ Yên lúc này từ hư không bước ra đứng bên cạnh Vương Tôn, nàng mỉm cười nhìn Hồ Mộng Tình liền nói:



"Mộng Tình muội muội, ta chính là Tuyết nhi của Vương ca, hẳn là muội đã nghe qua!"

"Tuyết nhi của Vương ca sao?" Hồ Mộng Tình có chút ngốc

Vương Tôn nhìn Hồ Mộng Tình liền thở dài nói: "Tình nhi, là ta...."

Chỉ là không đợi Vương Tôn giải bày

Đùng, khí tức Mai Thiên Nguyệt chấn động lần nữa, Vương Tôn và Cơ Ngữ Yên lập tức bị đánh bay xa thêm một đoạn, cả người huyết nhục mơ hổ, tại chỗ cuồng phún máu tươi

Vương Tôn lúc này cố gắng đứng lên chống chọi khí tức cực đại ép tới mà bảo vệ cho Cơ Ngữ Yên, theo đó trước sức mạnh tàn phá, huyết nhục hắn nhanh chống tan rã, xương trắng lòng ngực bắt đầu nhanh hiện ra, mái tóc trắng tung bay theo gió cũng là chậm rãi nhuộm lấy một màu máu tươi, khóe miệng thì cười lạnh nhìn lấy Mai Thiên Nguyệt

Hồ Mộng Tình lúc này gào khóc lên, trực tiếp quỳ xuống mà hai tay nắm lấy vạt áo Mai Thiên Nguyệt cầu xin:

"Mẫu thân, xin người mau mau dừng tay, mẫu thân, ta xin người tha cho chàng..."

Mai Thiên Nguyệt lạnh nhạt điểm lấy nguyệt đạo Hồ Mộng Tình, lại nhìn Vương Tôn mà lạnh lùng nói: "Có hai vị hôn thê sao, ngươi xứng với nữ nhi ta sao?"

Vương Tôn bá khí, ngữ điệu lại chậm rãi: "Xứng hay không xứng không đến lượt trưởng bối như ngươi quyết định, ta yêu nàng ấy, ta cũng yêu Ngữ Yên, đó là quyền của ta"

"Vương ca!" Cơ Ngữ Yên nước mắt không khỏi tuôn rơi, dẫu rằng nàng thực lực vượt qua hắn, nhưng đây không phải lúc nàng thể hiện, đó là lòng tự tôn của một nam nhân, dù hôm nay cả hai có chết nàng điều nghe theo

Vương Tôn quyết định



Hồ Mộng Tình lúc này được Mai Thiên Nguyệt đỡ lên, tại kéo khuôn mặt Hồ Mộng Tình đến xem cho rõ nàng như thế nào xử lý Vương Tôn, xử lý tên cặn bã nam nhân, theo đó khí tức cực đại đè ép lên người Vương Tôn: "Không có quyền, ngươi lấy cái gì đến nói quyền hạn với ta!"

Vương Tôn cười lạnh, toàn thân Hắc Tử Lôi Đình bạo nổ, lập tức đứng thẳng lưng, tiếp đến là Hắc Tử Lôi Đình Chi Nhãn mở ra liền tôn lên như một vị thần, đáng sợ hơn là mi tâm Sáng Thế Ma Đình Thụ trực tiếp bay lên đỉnh đầu

Vương Tôn mà trấn thủ khiến cho hắn lúc này gần như bất bại

Mai Thiên Nguyệt thì hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ép Vương Tôn từng chút một quỳ xuống, cho đến khi hai gối hắn chạm đất nàng còn chưa thỏa mãn, ép cho đến đầu gối hắn tan xương nát thịch, ép đến Sáng Thế Ma Đình Thụ dần dần rút lui trở về mi tâm

Mai Thiên Nguyệt lại lạnh lùng nói: "Nói, ngươi xứng với nữ nhi của ta sao, chỉ cần ngươi nói không, hôm nay ta liền từ bi mà tha mạng cho ngươi?"

Vương Tôn lúc này bình tĩnh lạ thường, mở miệng liền nôn ra nội tạng, bàn tay suy yếu sờ lấy lòng ngực nơi Tử Lôi Chi Tâm mà nói: "Ta không xứng với Tình nhi!"

"Ha ha... quả nhiên là phế vật, Tình nhi, ngươi nhìn rõ, nam nhân thiên hạ điều là như thế, trước sinh tử chính là hiện ra bộ mặt đê tiện..." Mai Thiên Nguyệt hưng phấn cười to, nhưng lập tức liền cứng họng

Vương Tôn tiếp tục nói: "Nhưng ta yêu Tình nhi, ta cũng yêu Tuyết nhi, không, hồm nay cũng nên gọi nàng ấy là

Yên nhi mới đúng, ta chính là yêu cả hai, ta muốn một chân đạp bốn thuyền, bộ mặt của ta là kẻ đê tiện thì sao, là gian trá thì sao, thế gian này thứ Vương Tôn ta yêu liền sẽ yêu, không có xứng hay không xứng, ngày hồm nay

Tình nhi nếu không chấp nhận Vương Tôn ta, hoặc Yên nhi không chấp nhận Vương Tôn ta, ta lập tức sẽ không nói lời nào mà rời đi, nếu tại có kẻ muốn ngăn cản ta yêu các nàng, vậy thì... chiến!"

Đùng... lập tức một cỗ khí tức cực đại trong người Vương Tôn bùng phát, đó chính là hồn lực, Hắc Tử Lôi Minh Giới, vô số ma hồn bao phủ toàn thân, cả người hắn hồn lực ma khí lăng thiên, trên tay trái dị họa Bạch Diễm bao phủ toàn thân, lưỡng đạo Hắc Bạch dị thường đồng sinh, Hắc Tử lôi quang đồng sinh, cả người có lôi, có hỏa, có cả ma khí, tất cả điều tập hợp mà bùng phát, tại Hắc Tử Ma Đan bên trong Tiểu Mộc bản nguyên theo hắn ý chí mà nhanh chống bùng phát, thương thế trên người theo đó nhanh chống phục hồi về đỉnh phong, mạch máu toàn thân tử lôi như có sinh mạng một dạng tuần hoàn cả người hắn, Ngũ Bì Tâm Cương Quyết theo đó vận hành, Thất Thải Cương Tinh, Hắc Diễm Cương Tinh trong ngoài theo đó thức tỉnh một dạng, làn da của hắn lúc này như được thất thải thải tinh quang một dạng bao phủ, lóe lên liền ẩn đi kỳ dị một màn

"Là Bạch Diễm, còn có cả hồn lực gia trì, cái này ý chí, nghị lực... kẻ này không thể sống" Mai Thiên Nguyệt kinh sợ mà thầm nghĩ