Thành phố X, nơi sô bồ nhộn nhịp, là thủ đô lớn với nền kinh tế đứng đầu về mức độ doanh thu hơn hẳn các nơi khác.
Và đây cũng là nơi tề tựu rất nhiều thương nhân tài phiệt, nhưng hơn hết quyền lực nằm ở đỉnh cao lại thuộc về một người đàn ông trẻ tuổi, anh là lãnh đạo của Tập đoàn Khuynh Thành, là chủ một chuỗi quán bar quy mô nhất thành phố.
Anh ta đẹp trai, giàu có, nhưng chẳng có mấy ai biết được nhan sắc của anh hiện thực như nào, bởi vì đời sống riêng tư và hình ảnh chưa bao giờ để lộ trên các mặt báo.
Để tìm hiểu về anh, đó là một hành trình dài...
Ngay lúc này, giữa nhiệt độ ấm áp về đêm...
Nhà hàng kiêm khách sạn Thiên Vương đang du dương giai điệu vĩ cầm thật êm tai từ bàn tay và cả tâm hồn thơ mộng của người nghệ sĩ, hòa tấu lên khúc nhạc trữ tình. Nơi đây thích hợp để bàn chuyện làm ăn với những đối tác ưa chuộng bầu không khí thanh bình và cũng là nơi để trút bầu tâm sự...
Ở chiếc bàn VIP nằm trong khu vực khá khuất, một người đàn ông, thân ảnh lịch lãm, vẻ ngoài phong độ, ngũ quan sắc nét, mũi cao, mắt sáng và đôi môi gợi tình, thu hút mọi ánh nhìn. Anh ấy, rất đẹp... Nhưng phủ lên màu mắt là tầng hàn khí lạnh lùng, khiến không ai dám tiếp cận, ve vãn.
Ngồi cùng anh ta còn có một nam nhân khác, nhan sắc cũng thuộc tầm đỉnh cao, được cái không trông quá khó gần như người kia.
Nhàn nhã thưởng rượu trong bầu không khí im lặng giữa hai người như vậy cũng được tầm nửa tiếng, cuối cùng vẫn là chàng trai trông dễ gần kia lên tiếng trước:
"Vương Tuấn Triết, nếu cậu vẫn cứ im như hến mãi thế này thì ông đây về trước nhé? Riết rồi cứ giống như tảng băng trôi, hẹn người ta ra đây để ngồi nhìn cậu uống rượu, thưởng nhạc thế này à?"
Phải, người đàn ông lạnh lùng, ảm đạm đó chính là Vương Tuấn Triết, người quyền lực nhất thành phố X hiện tại.
Bị bạn thân chất vấn, anh cũng chỉ nhếch nhẹ khóe môi mềm gợi cảm, nhàn nhạt buông lơi:
"Nói gì bây giờ hả, Cố Điền Minh?"
Cố Điền Minh, suýt nữa té ghế sau câu hỏi vô tri của anh bạn đối diện. Cậu lắc đầu, chán nản nói:
"Đàn ông thiếu phụ nữ đúng là nhạt nhẽo, cộng thêm tuổi già ập tới, đưa đẩy một nam nhân đẹp trai nhiều tiền trở thành kẻ vô vị."
Lúc cậu ấy chê chán dè bĩu xong, liền uống chút rượu và cũng ngay giây sau đó chính mắt cậu chứng kiến đôi đồng tử của bạn mình đang dán chặt về một phía, cố định, chăm chú tới mức không nỡ chớp mắt.
Hiếu kỳ, cậu cũng quay đầu nhìn thử xem là ai đang có khả năng hớp hồn "tảng băng trôi" này. Nào ngờ, đến Cố Điền Minh cậu ta cũng biến thành kẻ đần, trước hình ảnh kiều diễm của một người phụ nữ xinh đẹp tựa như hoa.
Cô ấy ở bàn ăn cách đó không xa có vẻ như đang bàn công việc với đối tác. Cô ấy có làn da trắng mịn, một khuôn mặt mang nét đẹp thanh cao, thuần khiết, đôi mắt sắc xảo cùng đôi môi đỏ mọng, chiếc miệng nhỏ vừa để lộ nụ cười ngọt lịm, chính nụ cười đó đã khiến nhịp tim của cả hai người đàn ông đều đang thổn thức, mất đi nhịp độ bình thường.
Người đó, lạ lẫm với Cố Điền Minh, nhưng lại quen trong mắt Vương Tuấn Triết...
Ba năm rồi, đây là lần đầu tiên anh gặp lại người con gái ấy kể từ hôm gặp mặt cuối cùng sau buổi tỏ tình thất bại.
Cùng nhìn một người phụ nữ, Vương Tuấn Triết là người lấy lại phong thái bình ổn trước bởi vì anh thấy cậu bạn của mình cũng đang say mê đắm chìm vào dáng vóc mỹ lệ của người ấy.
"Thôi đi, còn nhìn thêm là lát nữa con ngươi rơi xuống đất đấy."
Lạnh giọng nhắc nhở một câu ngắn gọn thôi cũng đủ khiến đối phương dè dặt thu lại tầm nhìn, quay mặt tỏ vẻ hứng thú, Cố Điền Minh hỏi:
"Bạn gái cũ à? Cơ mà hình như tôi chưa từng nghe cậu nhắc tới đã từng yêu ai thì làm gì có người yêu cũ?"
Câu trước tò mò, sang câu sau đã như tát nước vào mặt người nghe, cũng may Vương Tuấn Triết không mảy may để ý lắm, chỉ trầm giọng đáp:
"Không phải người yêu cũ, mà là vợ tương lai!"
Thong thả nói hết câu, anh nâng ly rượu vang lên, chầm chậm thưởng thức một ngụm và ánh mắt dường như chưa từng sao nhãn khỏi cô gái ấy.
[...]
Cùng lúc này, tại bàn ăn đó. Tống Nhật Thiên Kim trông giống như đang gặp mặt đối tác, vì người đàn ông ngồi đối diện cô, ăn mặc rất lịch thiệp, nho nhã, nhưng thực chất hắn ta là Giám đốc của công ty cô.
Từ Khiếu được làm việc cùng Thiên Kim đã được ba năm, hắn là người có năng lực vì vậy rất được cô tín nhiệm, mối quan hệ giữa cả hai cũng trên mức đồng nghiệp một chút...
Bấy giờ, đang nói chuyện vui vẻ vài câu thì Từ Khiếu chợt trở nên nghiêm nghị, khiến không gian thoáng ngột ngạt.
"Thiên Kim, anh có chuyện này muốn nói với em..."
"Chuyện gì mà trông anh nghiêm trọng vậy? Nói đi, em đang nghe đây!"
Từ Khiếu khá căng thẳng, nhưng qua giây sau liền thẳng thắn bày tỏ:
"Anh thích em!"
Là một lời tỏ tình dành cho Tống Nhật Thiên Kim, câu nói đó khiến cô trở nên bối rối. Nếu không lầm, thì đây đã là lần thứ ba Từ Khiếu tỏ bày tâm tình.
Từ sau khi hôn nhân đỗ vỡ, Vương Tuấn Triết là người đầu tiên tỏ tình và cũng là người đầu tiên bị cô chối từ. Sau ba năm, vẫn có người một lòng theo đuổi cô, nhưng Thiên Kim cũng giống như lần đầu tiên được tỏ tình đó, vẫn là ánh mắt không chút dao động...
"Anh Từ, lẽ ra anh không nên kiên nhẫn chờ đợi tới giờ đâu. Bởi vì, câu trả vẫn sẽ như cũ, em chỉ xem anh như bạn, một người bạn trên mức đồng nghiệp. Mong anh hiểu và tìm được người khác phù hợp với mình hơn!"
Như thể đã có sự chuẩn bị từ trước, nên dẫu là bị từ chối nhưng Từ Khiếu vẫn không bất ngờ gì mấy. Hắn chỉ cười nhẹ, rồi nói:
"Anh hiểu rồi! Ba lần, cũng đủ để anh thôi hy vọng nữa."
"Em dùng bữa đi, cứ xem như anh chưa nói gì ha!"
Vấn đề chính được cho qua, Thiên Kim tiếp tục dùng bữa, nhưng người đối diện vẫn đang nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ...
"Ờ Kim này, hình như lớp makeup chỗ đuôi mắt của em bị nhòe thì phải?"
Thiên Kim bị thao túng sau câu nói đó của Từ Khiếu, cô buông đũa, đưa tay sờ vào đuôi mắt, vì quả thực hôm nay cô có trang điểm một chút, sợ là đường kẻ mắt bị nhòe thật.
"Vậy à? Thôi để em vào toilet xem sao, anh chờ chút nha!"
"Ừm, em đi đi!"
Sau đó, Tống Nhật Thiên Kim mang túi xách đi về hướng nhà vệ sinh. Tại giây phút đó, sắc mặt Từ Khiếu liền thay đổi, ánh mắt trở nên gian tà.
Hắn quan sát xung quanh, thấy không ai để ý thì liền lấy trong túi áo ra một túi thuốc nhỏ, mang thứ vật thể trắng mịn như bột trút vào ly rượu của cô gái, rồi nhanh chóng cất túi đựng đi.
Một lúc sau, Thiên Kim quay lại.
"Ngại quá, để anh phải chờ!"
"Không sao, uống cạn ly này với anh là được rồi!"
Hắn bình tĩnh như chưa từng làm ra chuyện gì, tay cầm ly rượu lên, chờ đợi đối phương phối hợp.
Và Tống Nhật Thiên Kim cũng không chút đề phòng, liền cụng ly với hắn.
"Cạn!"