Bữa tối, Vương Tuấn Triết đang nấu cháo trong bếp tại căn hộ chung cư của Tống Nhật Thiên Kim.
Tính ra, anh ở đây cũng đã mấy ngày, một tay lo chuyện ăn uống của hai chị em họ Tống, vừa bận việc nhà vừa đảm việc nước, bận bịu đến quây cuồng nhưng chưa từng than vãn nửa lời.
Anh cũng biết Thiên Mi cố tình tránh mặt mình, bởi dù thường xuyên tới lui về nhà, nấu cháo mang vào bệnh viện cho Thiên Kim, hay sẵn tiện làm thêm vài món để lại cho cô dùng, thì lần nào cô ấy cũng trốn trong phòng, thức ăn anh cố tình để lại, có khi còn không được dùng tới.
Đều đáng nói nhất nằm ở chỗ, hai ngày Thiên Kim nằm viện, Thiên Mi cũng chẳng vào thăm...
Và lý do là gì, anh cũng rõ hơn bất cứ ai...
Nồi cháo trên bếp hoàn tất, Vương Tuấn Triết tắt bếp, rồi tháo tạp dề trên người xuống. Anh lấy cháo bỏ vào hộp trữ thức ăn có giữ nhiệt, lại chuẩn bị thêm ít nước ép để lát nữa mang vào bệnh viện cho Thiên Kim.
Khi mọi việc xong xuôi, anh mang túi thức ăn ra tới phòng khách, thì tình cờ gặp Thiên Mi vừa từ phòng ngủ đi ra.
Cả hai nhìn nhau trong im lặng, ánh mắt đều chứa đựng biết bao điều muốn nói và Thiên Mi đã là người cất tiếng:
"Em muốn nói chuyện với anh một chút, được không?"
"Vậy thì ngồi đi, sẵn tiện anh cũng có chuyện muốn nói với em!"
Vương Tuấn Triết gật đầu, rồi ngồi xuống sofa.
Thiên Mi cũng bước tới, nhưng vị trí cô chọn không phải đối diện, mà là ngay bên cạnh người đàn ông ấy, khiến anh nhất thời có chút gượng gạo.
Chủ động thay đổi chỗ ngồi, đó là hành động của Vương Tuấn Triết, vô tình làm cô gái cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
Cô cúi mặt dè dặt, đấu tranh với từng tầng cảm xúc là một mớ hỗn loạn trong tâm trí...
"Em muốn nói gì? Anh đang nghe đây!"
"Em...em...thật ra em..."
Vài giây trôi qua, đó là lúc cô cứ ngập ngừng mãi một câu nói lí nhí trong cổ họng mà không ai có thể nghe thấy.
Nhưng không phải không nghe là không hiểu, Vương Tuấn Triết hiểu đối phương đang muốn nói điều gì, nên anh đã trầm giọng lên tiếng:
"Tiểu Mi! Anh nghĩ, đã đến lúc chúng ta nên dừng lại mọi chuyện rồi! Cảm ơn em đã hợp tác với anh!"
Ý anh muốn, chính là dứt khoát cắt bỏ một tia hy vọng nhỏ nhoi nào đó đang mon men trỗi dậy trong lòng cô gái trẻ.
Cũng câu nói ấy, khiến Thiên Mi phải mỉm cười chua xót...
Phải, nên dừng lại trước khi lún quá sâu vào vũng lầy sâu không đáy ấy. Bông hoa xinh đẹp đó, dù có cố với cũng mãi mãi không thể chạm vào...
"Vâng!"
Có giọt nước mắt, vô tình rơi xuống không trung rồi vỡ tan theo lời hồi đáp. Phía trước là đôi mắt áy náy, tự trách của một người đàn ông vẫn luôn dõi theo.
Ngay lúc này, anh mới biết mình đã sai...
"Có những lời, không nói ra vẫn tốt hơn là để người ta nghe được. Nếu đã chắc chắn không thể thay đổi cục diện thì đừng cố gắng ôm hy vọng. Rồi sẽ có những thứ tốt đẹp và xứng đáng hơn thay thế vào khoảng trống ấy thôi."
Dẫu biết bản thân sai, vậy mà anh vẫn cố tình nói ra lời tàn nhẫn, dập tắt tất cả chút lửa tình mỏng manh vừa được khơi sáng...
[...]
Tại bệnh viện lúc này, Thiên Kim đang ở cùng Thẩm An Nặc. Từ khi hay tin cô nằm viện, cứ hễ khi Vương Tuấn Triết về nhà là cậu lại mò tới thăm cô, hôm nay còn mang theo cả thức ăn cho cô.
"Lại là cháo à?"
Thiên Kim nhìn chén cháo mà nhăn mặt, giọng điệu than thở, vì thực tình đã quá ngán cái món ăn mà cô đã phải ăn liên tục hai ngày qua.
"Em hỏi bác sĩ rồi, hiện tại chị chỉ được ăn cháo và uống sữa thôi. Tại dạ dày của chị vẫn chưa ổn."
"Ngán quá chừng, thôi em để đó đi, lát nữa chị ăn!"
"Không được, lát nữa cháo nguội lại càng ngán hơn nữa. Chị ăn bây giờ luôn đi, hay để em bón cho chị ha!"
Thẩm An Nặc hào hứng đề nghị, song liền ngồi xuống giường, chuẩn bị tự tay bón cháo cho người mình thương.
"Em để đó chị tự ăn được rồi!"
"Thôi để em bón cho nhanh!"
"Hmm..." Âm thanh hắng giọng từ ai đó.
Ngay lập tức thu hút đôi nam nữ, quay lại nhìn mới biết âm giọng đó là từ cổ họng Vương Tuấn Triết thoát ra, theo sau anh còn có cả Tống Nhật Thiên Mi.
Thiên Kim lập tức vui vẻ, gọi:
"Tiểu Mi!"
Mỉm cười hiền hòa, chân bước đến giường bệnh, trìu mến nắm tay chị gái, Thiên Mi dịu dàng bày tỏ:
"Hai hôm nay em bận đi trực nên không đến chăm sóc chị được! Đừng giận em nha?"
Cô lắc đầu, rồi nói:
"Làm sao chị giận em gái cưng của chị được chứ! Chị còn đang lo sợ em giận chị đây!"
Thiên Mi khẽ nhíu mày, thắc mắc:
"Em giận chị chuyện gì cơ?"
"Thì là chuyện..."
Nói nửa chừng, Thiên Kim chợt khựng lại, rồi nhìn sang Thẩm An Nặc và Vương Tuấn Triết, thấy hai người họ còn đang ở đó, nên cô lại ngập ngừng không muốn nói tiếp nữa.
Bỗng lúc này, Vương Tuấn Triết đi đến chỗ Thẩm An Nặc đang ngồi. Thân thiết khoác tay qua vai cậu em trẻ tuổi hơn mình, điềm đạm yêu cầu:
"Ra ngoài một chút đi, tôi có vài chuyện muốn nói với cậu."
Trước lời đề nghị đó, Thẩm An Nặc hiện vẫn còn hoang mang lắm. Cũng không muốn rời đi, nhưng chưa kịp phản ứng thì cậu đã bị người đàn ông kế bên kéo lên, trực tiếp lôi cổ đi ra ngoài.
"Ơ ơ...này, buông tôi ra trước đã."