"Sao biết tôi ở đây mà tới?"
"Em nhờ chị hai gọi cho anh Hào, hỏi địa chỉ nên mới biết anh đang ở đây."
Ngồi bên cạnh, Thiên Mi bẽn lẽn đáp, cũng chẳng dám nhìn thẳng trực diện vào anh.
Lúc này, Vương Tuấn Triết lại hỏi:
"Cô ấy thật sự muốn em tới đây tìm tôi à?"
"Vâng! Em chỉ lo cho tâm trạng của anh, sợ..."
"Sợ tôi suy nghĩ nông cạn, rồi làm chuyện ngu xuẩn hả?"
Trên môi người đàn ông là nụ cười khinh khỉnh, cuối câu nói, kèm theo ly rượu kề cận lên miệng.
Thấy vậy, Thiên Mi lại sốt ruột quay qua khuyên ngăn:
"Anh Triết, đừng uống nữa mà... Anh say rồi, để em đưa anh về nha!"
Người anh không quan tâm, dù đứng trước mặt cũng bị xem như không khí. Vương Tuấn Triết chính là đang dùng thái độ đó để cư xử với người con gái bên cạnh mình.
"Về đi, đừng làm phiền tôi."
Lạnh nhạt nói xong, anh tiếp tục cầm chai rót rượu vào ly, nhưng lần này Thiên Mi không chịu thua kém nữa, cô dứt khoát giằng co chai rượi với anh.
"Anh không được uống nữa! Vì một người không yêu mình, như vậy có đáng không?"
Câu nói ấy, là nguồn cơn đưa đẩy hết bao nhiêu ấm ức, tồi tệ trong lòng người đàn ông bùng phát. Phủ lên màu mắt là hàng sương lạnh giá.
Buông tay ra khỏi chai rượu, Vương Tuấn Triết quay qua nhìn chằm chằm vào cô gái, khiến Thiên Mi nhất thời e sợ.
"Tất nhiên là không đáng."
Trưng ra nụ cười lãnh khốc, rồi quay mặt đi, anh tiếp tục thờ ơ hỏi:
"Chúng ta vẫn sẽ đính hôn chứ?"
Đến lượt Thiên Mi ngỡ ngàng đến ngơ ngác.
Cô luôn thầm thích anh, nếu được kết hôn về sống chung nhà thì còn gì hạnh phúc hơn nữa. Nhưng liệu, hôn nhân đó có phải là vì tình yêu?
"Nếu...anh muốn, em vẫn sẽ đồng ý!"
Quả nhiên như anh dự đoán, nên nụ cười tà mị lại vương trên môi người đàn ông.
Nâng ly rượu, nhấp nhẹ một ngụm, lời nói âm trầm nhàn nhã vang lên:
"Thế đêm nay về nhà cùng tôi."
[...]
Cùng lúc này, trong căn hộ của Thiên Kim.
Cô cũng đang ăn khuya với một chàng trai trẻ. Nhưng giữa cả hai lại tồn tại bầu không gian ảm đạm vô vùng.
"Chị ăn nhiều vào đi, vừa khỏi bệnh còn cần phải tịnh dưỡng mới được."
Thiên Kim miễn cưỡng cười, nhận lấy miếng cá vừa được Thẩm An Nặc gắp cho, bỏ vào miệng để không phụ lòng cậu ấy.
"Muộn rồi mà em còn tới nấu bữa khuya cho chị thế này, chắc mai mốt phải lên thêm tiền lương mới được."
"Không ấy chị trả cho em thứ khác cũng được, tiền bạc vật chất chỉ là phù du, em không thấy quan trọng lắm!"
"Thứ khác hửm? Vậy em muốn gì?"
Cô nàng vẫn rất ngây thơ, thản nhiên. Nhưng đối phương thì đã trở nên vô cùng nghiêm túc. Cậu bỏ đũa xuống, sau đó chăm chú nhìn lên Thiên Kim, chân thành bày tỏ:
"Em thích chị! Muốn được ở bên cạnh, chăm sóc, lo lắng cho chị!"
Một câu nói, vô tình đưa đối phương đi vào bối rối.
Thẩm An Nặc luôn thích cô, đương nhiên cô biết. Tấm lòng của cậu, cô rõ hơn bất cứ ai. Và cô cũng hiểu cả trái tim mình đang chứa đựng hình bóng ai trong đó.
Nếu có thể dễ dàng đến với một người, thì cô đâu bỏ lỡ nhiều thời gian, khiến người khác phải đau khổ vì mình.
"À...ờm...Mà chị cũng không cần trả lời vội đâu. Cứ từ từ suy nghĩ, miễn sao chị cho em thường xuyên tới đây nấu ăn với ngày bình thường có cơ hội quan tâm, chăm sóc chị là được rồi. Những thứ khác sẽ vun đắp dần dần."
Sợ bị từ chối, nên Thẩm An Nặc đã tự tìm cho mình một cơ hội khác, hy vọng vào một ngày nào đó, tình cảm sẽ được hồi đáp.
"Chị ăn đi, thức ăn sắp nguội hết rồi!"
"Ừm, cảm ơn em!" Thiên Kim hơi cười, cô không nhắc đến vấn đề đó, nghĩa là đối phương đã được một phần ý muốn.
*Ting.
Lúc này, điện thoại trên bàn thông báo tin nhắn mới, nên cô gác đũa xuống để cầm máy lên xem.
[Chị hai! Tối nay em phải ở lại chăm sóc anh Triết nên không về được, chị cứ ngủ trước, đừng chờ em!]
Sắc mặt cô thoáng chùn xuống, khi đọc xong nội dung tin nhắn của Thiên Mi gửi về.
Vậy là, mối quan hệ của họ chắc đã tiến triển tốt đẹp hơn. Em gái cô, thật sự yêu thích người đàn ông đó. Đối với anh, cũng có vẻ khá cởi mở với Thiên Mi, tình yêu chắc sẽ sớm được đong đầy vào một ngày không xa...
Tự an ủi bản thân thế thôi, chứ thật tâm trong lòng đã sớm giăng sầu khắp lối. Mi mắt cụp xuống, che giấu nét buồn bã, tủi thân đang có.
Đáng thương cho ai xem chứ, trong khi chính cô là người tự dâng tặng người mình yêu cho một người khác, thì sao phải trưng ra dáng vẻ này cũng chỉ khiến người ta chê cười.
"Chị ăn no rồi, em ăn thêm đi nha! Chị về phòng trước!"
"Vâng! Vậy chị nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai em đến đón chị đi làm!"
"Ừm! Khi nào về nhớ đóng cửa hộ chị!"
"Dạ! Chị ngủ ngon!"
"Cảm ơn em!"
Dành cho chàng trai nụ cười ôn nhu, song Thiên Kim rời khỏi phòng bếp. Để lại Thẩm An Nặc nhìn theo với nỗi tương tư, xót xa.
Yêu người không yêu mình, khổ đau trăm bề. Dẫu biết vậy, nhưng vẫn cứ cố chấp không buông.