Bình minh ló dạng, trên cành cây chim hót líu lo. Ánh mặt trời sáng rực soi vào tấm kính bên ô cửa sổ, vô tình họa vào gương mặt điển trai của người đàn ông đang nằm trên giường và bên cạnh, chính xác là trong vòng tay anh còn đang ôm một cô gái khả ái.
Anh lẳng lặng nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, ngập ý yêu thương. Cái khoảnh khắc bình dị tưởng chừng thật dễ dàng có được với bất kì ai, nhưng với Vương Tuấn Triết mà nói, thì anh đã phải chờ đợi từ rất lâu, mãi tới năm ba mươi tuổi mới có được một tình yêu chân thành, hạnh phúc.
Người anh yêu, là một cô gái có quá khứ không được trọn vẹn, từng mang trong mình trái tim có đầy vết xước, quằn quại đến sợ sệt yêu đương. Tuy bề ngoài mạnh mẽ, nhưng hơn hết vẫn cần người để nương tựa, dựa dẫm về sau. Và anh, nhất định sẽ là người chữa lành những vết thương lòng đó, anh sẽ bù đắp hết tất cả, cho cô được một mái ấm gia đình trọn vẹn.
Lúc này, Thiên Kim khẽ cựa mình thức giấc, nhưng vẫn còn trong trạng thái ngái ngủ nên chưa chịu mở mắt ra. Dựa theo lý trí còn sót lại, cô vẫn nhớ bên cạnh mình hiện còn có ai, nên liền âu yếm ôm ấp, vùi mặt vào vòm ngực trần của anh, mà nũng nịu.
"Em không định dậy đi làm à?"
Nghe thấy câu hỏi trầm ấm của anh bạn cùng giường, Thiên Kim lười biếng đáp:
"Em dậy không nổi nữa rồi! Đêm qua anh hành em quá mà, giờ cả người đều ê ẩm, uể oải hết trơn."
"Anh có làm gì đâu, chỉ là cùng em hoạt động gân cốt một chút thôi mà!" Anh ta vờ vịt tỏ ra ngây thơ, vô tội.
Thiên Kim lập tức gật đầu tán thường, rồi chê trách cất lời:
"Phải rồi! Một chút của anh là tới hai giờ sáng, một chút của anh là khiến cái lưng đáng thương của em hiện giờ sắp gãy ra làm hai luôn."
Cô ủy khuất phàn nàn, ai kia lại bật cười thích thú. Cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc rối của cô, anh yêu chiều thỏa hiệp:
"Vậy có cần anh chuộc lỗi lại không? Anh giúp em xoa bóp cho thư giãn!"
Nghe bên tai có phúc lợi tốt như vậy, Thiên Kim liền gật đầu đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ, nhưng cô đâu biết cái hành động ấy vừa rồi của mình lại để con cáo già bên cạnh đắc ý.
Anh ta cong môi cười tà mị một cái, sau đó lập tức kéo chăn lên, chùm kín cả hai lại.
"Này, anh muốn làm gì em nữa?"
"Thì anh xoa bóp cho em!" Giọng nói ai kia hưng phấn, mà hả hê lắm.
"Thôi thôi, em không cần anh xoa vào chỗ đó đâu. Lưng em đau, chứ ngực thì không! Ah... Vương Tuấn Triết, anh là con trâu già háo sắc mà..."
Thiên Kim ai oán kêu than, nhưng kết quả vẫn bị "trâu già" đem ra làm bữa khai vị.
[...]
Cùng lúc này ở căn phòng bên cạnh, hiện tại cũng đang có một đôi nam thanh nữ tú đang ngủ say sưa trên giường.
Cũng như bên anh chị, những tia nắng gắt gao thắp sáng cả gian phòng, vô tình đánh thức người phụ nữ. Theo phản xạ đầu tiên khi ngủ dậy là phải mở mắt ra, lắng đọng vài chục giây để lấy lại tinh thần.
Nhưng ngay lúc này, cô chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm... Cơ thể cô khá mát mẻ, cũng có thứ gì đó như thể đang quấn lấy vậy...
Lý trí ngay lập tức bừng tỉnh khi Thiên Mi nghĩ tới tình huống không hay. Đưa mắt nhìn qua bên cạnh, thì suýt chút nữa đã té xỉu vì thấy Vương Tuấn Hào đang ôm mình, mà anh ta lại còn không mặc áo, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót màu đen.
Cục diện này, y hệt như lần trước ở khách sạn. Hôm đó cô cũng uống say, sợ về nhà bị ba la, nên bảo anh đưa vào khách sạn. Kết quả, trong lúc cả hai đều không tỉnh táo mà làm ra chuyện đó...
Buổi sáng ngày hôm đó, cô cũng là người thức dậy trước. Trong lúc bàng hoàng, sợ phải đối mặt với người đàn ông ấy, nên đã âm thầm lặng lẽ bỏ đi trước.
Không ngờ, thật sự là không ngờ rằng tình huống này lại tái diễn lần hai...
Hoang mang vài phút, cô định dùng tới chiêu cũ, trong 36 kế, chuồn là thượng sách, nên đã kéo chăn che người lại, định xuống giường lấy quần áo đi thay.
"Em lại định chơi trò bỏ trốn à? Em lại muốn không chịu trách nhiệm với tôi lần nữa?"
Câu hỏi của Vương Tuấn Hào liền khiến Thiên Mi khựng người lại. Lúc này, anh ta đã bật người ngồi dậy, nhìn cô, nhưng cố tình lại để lộ tấm thân nam nhi đang trần trụi, không mảnh vải che thân, khiến Thiên Mi kinh ngạc, há hốc, liền chia cho anh một phần của chiếc chăn.
"Anh che lại đi! Trông kinh chết đi được."
Vương Tuấn Hào là lần đầu tiên bị phụ nữ chê, nên nhất thời vẫn chưa thể vượt qua cú sốc, nhưng chỉ sốc khoảng tầm năm giây đã lấy lại phong độ.
"Ờ thì kinh đấy! Kinh nhưng có người hì hụt liếm láp biết bao lâu luôn cơ!"
Câu nói kiêu ngạo của anh, như muốn Thiên Mi tự đem chính mình vùi xuống hố sâu. Ngượng đến đóng băng cả cơ mặt.
"Anh...anh...anh...anh có thể thôi ăn nói trắng trợn như vậy đi không?"
"Tôi chỉ nói sự thật thôi mà! Nếu là lần trước, thì em có thể phủ nhận, tôi rộng lượng cho qua. Còn lần này, em đâu thể chối bỏ như vậy được, dù gì tôi cũng là nhị thiếu gia con nhà tài phiệt, phải có giá của mình chứ."
"Đêm qua, tôi có lòng đưa em về phòng, nhưng em lại có ý không muốn để tôi đi. Em tự ý mang tôi ra làm "thịt", thì bây giờ em phải chịu trách nhiệm. Với cả, tôi không thích mối quan hệ mập mờ như này nữa, cho nên là..."
"Anh muốn gì?"
Quá chán nản với một màn kể lể, dài dòng của anh ta, Thiên Mi đã trực tiếp cắt ngang, nét mặt cực kỳ kiên định mà hỏi. Thế là, ai kia được phen đắc ý.
Nhìn cô, anh cười ma mãnh, ung dung cất lời:
"Muốn em là bạn gái của tôi!"