Cố gắng nằm viện được ba hôm, sang ngày thứ tư là Vương Tuấn Triết đã nằng nặc đòi về nhà, với lý do rằng nơi anh ghét nhất chính là bệnh viện.
Thế mà, có lần Thiên Kim nằm viện cả tuần, chính anh lại chầu chực bên cạnh không thiếu một ngày. Cô đòi xuất viện, anh không cho. Tới lượt anh, thì không ai cản nổi.
Mấy ngày anh nằm viện, chỉ có mỗi Thiên Kim chăm sóc. Cô không gặp ông bà Vương, cũng không nghe ai nhắc gì về họ, mặc dù đêm đó tình cờ chạm mặt nhau, mẹ anh đã nói rằng không thích cô qua lại với con trai bà nữa. Nhưng sang hôm sau, cô lại được Vương Tuấn Hào đón vào bệnh viện với anh.
Không biết anh đã dùng biện pháp gì thuyết phục ba mẹ, hay giữa họ đã xảy ra tranh chấp? Tuy hiện tại bình yên, nhưng cô vẫn không thể an lòng.
Cơn sóng ghập ghềnh nhất trước hôn nhân, là rào cản của gia đình...
Tại căn hộ chung cư...
Sáng mở mắt ra, không thấy người bên cạnh đâu, thì tâm trạng của Vương Tuấn Triết đã thấy không được vui.
Vệ sinh cá nhân xong, anh ra ngoài thì gặp Vương Tuấn Hào đang ngồi trong phòng khách, nên liền đi tới, hỏi thăm:
"Chị dâu em đâu rồi, Hào?"
"Anh hỏi ai?" Vương Tuấn Hào biết nhưng cố tình giả vờ không biết, vẫn ngây ngô hỏi ngược lại.
"Còn ai ngoài Thiên Kim? Từ giờ nên thay đổi cách xưng hô đi, gọi chị dâu cho quen." Anh ngồi xuống sofa, thái độ ung dung yêu cầu.
"Khi nào cưới đi rồi gọi. Anh đừng quên là ba mẹ vẫn chưa đồng ý cho hai người bên nhau đâu đó. Thấy họ im im chứ chưa chắc đã chấp nhận."
Nghe nhắc tới vấn đề này, sắc mặt Vương Tuấn Triết liền thay đổi. Cứ trưng ra biểu cảm lạnh lùng không vui.
"Chuyện đó không quan trọng. Nhưng ý mày là cũng không muốn thừa nhận cô ấy làm chị dâu?"
Cách xưng hô của anh đã thay đổi, từ "em" chuyển sang "mày" thêm cả cái combo mặt lạnh, mày cau, là đối phương phải rén.
"Tất nhiên là em không có ý kiến gì. Chẳng qua thấy hai người chưa kết hôn nên..."
"Bắt đầu từ bây giờ phải gọi chị dâu. Cấm cãi."
"Ok!" Vương Tuấn Hào nhún vai, thỏa hiệp.
"Nghĩ cũng lạ thật, từ người mình thương bỗng chốc biến thành chị dâu. Đúng là sự đời trớ trêu nhỉ?"
Anh ta cười khẩy khi nói hết câu, định là đùa tí cho vui thôi, nhưng không ngờ lại lãnh trọn ánh mắt hình lưỡi liềm của ông anh trai, nên lập tức đem cất nụ cười kia đi và trưng ra dáng vẻ nghiêm túc.
"Em đùa thôi mà, anh làm gì căng!"
"Bớt đùa cho bớt chuyện."
"Anh Triết, anh Hào! Vào ăn sáng được rồi."
Vương Tuấn Triết vừa nghiêm giọng nhắc nhở xong, thì giọng nói của Thiên Mi cũng truyền ra từ hướng cửa phòng bếp, khiến cả hai người đàn ông đều chú ý tới. Chỉ riêng một người chưa biết vợ mình đang ở đau nên mặt mày vẫn lầm lì, bực bội.
Vừa đi vào bếp, gặp Thiên Mi, anh đã hỏi:
"Chị hai em đâu rồi, Mi?"
"Sáng nay chị ấy bảo, có hẹn với ai đó nên ra ngoài từ sớm rồi. Chị còn nhờ em chuẩn bị bữa sáng cho anh với kêu em nhắc anh uống thuốc đúng giờ, trưa nay chị mới về được."
Thiên Mi trả lời rất vui vẻ, thoải mái. Nhưng ai kia lại đang cau mày, trầm mặc.
Ngồi vào bàn ăn trong im lặng, anh liền lấy điện thoại gọi cho cô, vậy mới có thể yên tâm.
...----------------...
Ở bên này, Thiên Kim đang ngồi trong một nhà hàng sang trọng nằm gần công ty. Có vẻ như cô đang chờ ai đó, mà nhân vật này chắc hẳn rất đặc biệt, nên trên nét mặt mới khá căng thẳng, khẩn trương.
*Reng...
Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên khi thấy người gọi tới là Vương Tuấn Triết, nhưng lại đắn đo một chút mới nghe máy.
"Anh dậy rồi à?" Cô hơi cười, với âm giọng trìu mến, nhẹ nhàng khi thốt ra câu hỏi.
[Anh vừa dậy! Em đang ở đâu đó?]
"Em đang gặp đối tác ở nhà hàng gần công ty. Anh ăn sáng xong, nhớ uống thuốc đúng giờ nha! Trưa em về ăn cơm với anh!"
[Anh biết rồi!]
"Vậy thôi, em cúp máy đây! Tạm biệt!"
Thiên Kim vội vàng cất điện thoại ngay khi nhìn thấy một quý bà sang trọng đang bước về phía mình. Thậm chí cô còn lập tức đứng dậy, cung kính cúi đầu chào hỏi khi bà ấy đã đứng đối diện.
"Con chào bác!"
"Chào cô!" Bà Châu trầm giọng với thái độ lạnh lùng.
Bà Lệ Châu chính là đối tác mà Thiên Kim đã nói, nhưng đó chỉ là một lời nói dối từ phía cô mà thôi.
Cuộc hẹn này đối với cô mà nói, còn áp lực hơn cả lúc đi ký hợp đồng trị giá mấy tỷ.
Sau khi gọi nước xong xuôi, nữ phục vụ vừa rời đi, bà Châu liền lên tiếng:
"Chắc cô cũng phần nào đoán được mục đích tôi hẹn cô ra đây là gì, đúng không?"
Thiên Kim khá căng thẳng, nên tạm thời vẫn chưa kịp đưa ra câu trả lời, thì bà Châu lại nói tiếp:
"Tiền, hợp đồng, hay các mối làm ăn lớn? Cô muốn cái nào, cứ trực tiếp ra điều kiện. Chỉ cần cô đồng ý rời xa con trai tôi, nhà họ Vương đều đáp ứng tất cả."
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán. Cuộc hẹn này, với mục đích bắt buộc cô phải rời xa người mình yêu.
Bà Châu đã ra giá, vậy thì cô cũng không ngại gì mà không bày tỏ nỗi lòng.
"Nếu cháu nói, cháu không thể từ bỏ anh Triết thì sao ạ? Tiền, hay các mối làm ăn lớn, bấy nhiêu đó làm sao đủ để đánh đổi một người tốt như anh ấy?"
Khá bất ngờ với màn đáp trả của Thiên Kim, nhưng bà Châu không hề nao núng, hay thay đổi một chút thái độ nào dành cho cô.
"Cháu biết, bác không chấp nhận chuyện cháu từng có gia đình, từng gãy gánh trong hôn nhân, nên mới ngăn cản mối quan hệ này. Nhưng bác cho cháu hỏi, tất cả những ai từng thoát khỏi một cuộc hôn nhân chỉ toàn đau thương, khổ sở đều không đáng có được hạnh phúc từ người mới sao?"
"Bác là người có địa vị, ắt hẳn đã điều tra rất rõ về thân thế cũng như quá khứ của cháu. Ở cuộc hôn nhân đó, cháu không làm gì sai cả, cháu là người bị hại, là người chịu đựng tổn thương hơn bất cứ ai. Cho nên, cháu cảm thấy mình không có gì là không xứng với anh Triết cả."
"Cái không xứng nằm ở chỗ, cô không còn là con gái trinh nguyên. Tệ hơn là còn từng mang thai, song lại sảy thai."
Bao nhiêu lời nói thẳng thắn, mạnh dạn cũng không bằng một câu như tát nước vào mặt người nghe của bà Châu.
Mấy ai biết, điểm yếu lớn nhất của cô chính là chuyện từng mất đi đứa con đầu lòng. Một vết thương mãi vẫn chưa thể chữa lành.
Thấy Thiên Kim im lặng, bà Châu lại tiếp lời:
"Tôi không cần biết cô yêu con trai tôi như thế nào, hai người đã xảy ra những quan hệ gì. Tôi chỉ biết rằng Vương gia, mãi mãi không thể chấp nhận cô làm dâu trưởng trong gia đình. Vậy nên, tôi hy vọng cô biết khó mà lui, đừng để Tuấn Triết phải khó xử giữa gia đình và tình yêu."
"Tất nhiên, đó chỉ là một lý do nhỏ căn bản không đủ sức thuyết phục cô từ bỏ. Nhưng nếu như, cô muốn sự nghiệp Tống gia gầy dựng mấy mươi năm bỗng chốc tiêu tan, thì cứ tiếp tục day dưa như hiện tại. Vương gia, không ngại đánh sập một tập đoàn bé nhỏ như Tống thị hay Tống Kim của cô đâu."
Uống một ngụm trà, bà Châu lại thong thả nói:
"Nếu ngay từ đầu, cô không dùng thủ đoạn cản trở buổi lễ đính hôn của tiểu Mi và tiểu Triết, thì bây giờ mọi chuyện đã khác."
"Tiếc thật, cũng tại tôi không thích hạng người mưu mô, xảo trá, nên nhìn thế nào cũng không thấy cô vừa mắt."