Những ngày vừa qua, thật sự quá nhiều phiền muộn trong lòng, khiến tâm tư Thiên Kim ưu sầu chất thành đống.
Hơn ba năm qua, cô đã sống trong quãng thời gian tẻ nhạt. Ngày đi làm, tối về bầu bạn với bốn bức tường, tuy cũng làm quen được cô bạn khá thân, nhưng ai cũng có cuộc sống riêng nên ít khi gặp mặt.
Ba mẹ Tống cũng hay bảo cô chuyển cơ nghiệp về thành phố A cho gần với gia đình, nhưng vẫn mãi đắn đo vì sau cuộc hôn nhân tan vỡ đó luôn tồn đọng trong cô mặc cảm.
Suy cho cùng thì trái tim đã vỡ mất một mảnh luôn tồn tại cảm giác lo âu, e sợ...
Lúc này đang đứng ngoài ban công, cô chợt nhớ đến sự việc đêm đó, nhớ cả bản thân đã quên mất một chi tiết quan trọng, nên liền quay trở ra, đi vào phòng ngủ, tìm túi xách và lấy ra vỉ thuốc chỉ chứa một viên duy nhất.
Thiên Kim mang nó vào bếp, chần chừ một lúc cũng quyết định uống thứ thuốc có thể có hại cho quá trình sinh nở sau này. Uống, để ngừa hậu quả ngoài ý muốn, cô không muốn sinh con trong hoàn cảnh gia đình chưa trọn vẹn.
*King...coong...
Chuông cửa, làm Thiên Kim hiếu kì.
Cô đặt cốc nước vừa uống lên bàn, rồi đi ra ngoài, cẩn thận nhìn qua mắt thần trên tấm cửa xem là ai. Đến khi thấy Thẩm An Nặc hai tay xách hai túi đồ đang đứng bên ngoài, cô mới mở cửa.
*Cạch.
"Chị Thiên Kim!" Người thiếu niên, vừa gặp đã mỉm cười trìu mến.
"An Nặc, sao em lại tới đây? Còn xách theo thứ gì trên tay vậy?"
"Lúc nãy em đi siêu thị, định về nhà nấu cơm tối thì chợt nhớ tới chị, tiện đường nên ghé sang đây luôn! Mà chị ăn tối chưa?"
Thiên Kim còn đang bỡ ngỡ lắm, nhưng vẫn thành thật lắc đầu, cùng nụ cười ở trên môi.
Ở một mình, nên thành ra cũng lười nấu ăn, cộng thêm công việc bận rộn, không có nhiều thời gian để dọn dẹp. Một ngày ba cử, một tuần bảy ngày, chắc cô ăn cơm nhà tự nấu được một bữa.
"Thế thì đúng lúc quá! Chị để em nấu cho nha, chút nữa là có cơm tối ngay."
Vừa cười nói, Thẩm An Nặc vừa tự nhiên xách đồ đi thẳng vào bếp. Anh chàng có vẻ rất rành căn hộ này của cô, bởi vì mấy năm qua đâu phải chưa từng tới, đây cũng không phải lần đầu nấu ăn cho cô.
Người đã đi vào nhà, nên Thiên Kim đành đóng cửa lại, nhưng ngay tức khắc có thế lực nào đó cản trở, khiến cô giật mình, trợn tròn mắt kinh ngạc, khuôn miệng nhỏ chợt mấp máy, ngập ngừng...
"Vương...Vương Tuấn Triết, sao anh lại ở đây?"
"Tất nhiên là tới tìm em!"
Anh ta đáp trả hết sức bình thản và ánh mắt sắc bén như lưỡi dao thì đang săm soi vào tận trong nhà, thiếu điều muốn xuyên thẳng vào gian bếp.
Cũng định là noi gương theo người đi trước, nhưng chưa kịp bước qua khỏi cửa đã bị chặng đường.
"Ở đây không hoan nghênh anh, mời về cho."
Không ngờ, Thiên Kim lại phản ứng gay gắt như thế. Dẫu sao cả hai cũng từng có mối quan hệ tốt vào khoảng thời gian trước, thế mà tương phùng sau ba năm, trong một đêm ngắn ngủi, cô lại muốn cạch mặt với anh, làm cho anh âm thầm khóc thét trong lòng.
Quê không? Tất nhiên là có! Nhưng anh ta vẫn luôn nâng cao cơ mặt, ngạo mạn tiếp lời:
"Em dám đuổi tôi, tôi cho em thành nhân vật hot nhất đêm nay! Tin không?"
"Vương Tuấn Triết, anh uy hiếp tôi?" Tống Nhật Thiên Kim trừng mắt, phẫn nộ.
"Ai biểu em không cho tôi vào nhà!"
Anh dửng dưng đáp, tay chống lên cánh cửa, nhàn nhạt tiếp lời:
"Kim này, thật ra thì chúng ta cũng xem như là từng thân thiết, em thực sự muốn cắt đứt tất cả như vậy sao? Tôi cũng đâu có làm gì nên tội nhỉ?"
Phải rồi, anh đâu làm gì nên tội. Cái tội của anh là dám lợi dụng cô, nên mới khiến cô bất mãn.
"Anh thay đổi rồi! Huống hồ hiện tại làm sao so với quá khứ được chứ? Nó không giống nhau."
"Có giống đó. Giống ở chỗ, tôi đối với em vẫn y như trước, chưa từng thay đổi hay lung lay, dù chỉ là một chút."
Anh cười tự nhiên, sau đó liền thẳng thắn xông vào nhà. Bị cô lấy tay chặng cửa thì anh chui qua, ngang nhiên sải bước đi vào bếp.
"Vương Tuấn Triết, anh đứng lại đó! Triết..."
"Kim tổng!"
Lúc cô định đuổi theo người đàn ông đó, thì lại một lần nữa có thêm người gọi tên cô từ phía bên ngoài.
Cách gọi này, cả giọng nói kia, hình như là....
"Vương Tuấn Hào?"
"Phải, Hào đây! Cô làm gì mà ngạc nhiên vậy?"
Ngạc nhiên chứ! Cùng một thời điểm lại có tận ba người đàn ông tới tìm cô thế này, thì hỏi sao không sốc?
"Tìm tôi có việc gì hả?"
"Định mời cô đi ăn! Rảnh không, đi nha?"
Ba năm qua, Vương Tuấn Hào vẫn luôn trồng cây si bên cạnh cô. Anh cũng kiên nhẫn, cũng tốt lắm, tính tình lại vui vẻ, nhưng khổ nỗi cô vẫn chưa hề rung động tẹo nào.
Thiên Kim khẽ thở dài, định từ chối thì sựt nghĩ ra ý hay, nên liền nói:
"Hay anh vào nhà ăn tối chung cho vui. Sẵn tiện gặp mặt người quen luôn, nhà bếp tôi hôm nay đông vui lắm."
Vui hay không thì chưa biết. Nhưng trước mắt, Vương Tuấn Hào đã thấy cực kỳ hân hoan, bởi vì đây là lần đầu tiên anh được cô mời vào nhà dùng cơm.
Thiên Kim đi trước, Tuấn Hào theo sau. Tới lúc đặt chân vào bếp, ba người đàn ông chạm mặt, còn cô rất biết điều nên đứng nép sang một bên, điềm nhiên nhìn họ đấu mắt với nhau.
Năm nay Tống Nhật Thiên Kim cô hai mươi bảy tuổi, thầy bói cũng nói, năm nay cô có vận đào hoa nở rộ, tình yêu đong đầy, xung quanh nhiều người theo đuổi.
Quả nhiên đúng thật! Nhưng mà cái vận này, cô không hề ham chút nào đâu...huhu...