Vương Tổng, Độc Chiếm Kiều Thê!

Chương 57: NGOẠI TRUYỆN: CÁU KỈNH QUÁT NGƯỜI




Bệnh viện F...

Tống Nhật Thiên Mi vừa có mặt tại bệnh viện đã dùng bằng Tiến sĩ và thẻ chuyên ngành bác sĩ của mình để được phép can dự vào ca cấp cứu của Vương Tuấn Hào và cô đã trở thành bác sĩ phụ trách chính.

Trải qua hơn một giờ đồng hồ, người đàn ông ấy được chữa trị thành công. Cửa phòng mở, Thiên Mi vừa bước ra đã liền nhận được câu hỏi của bà Lệ Châu.

"Con trai tôi sao rồi bác sĩ?"

Trước mặt là những gương mặt quen thuộc, ông Vương Hải Sơn, bà Địch Lệ Châu và một người phụ nữ lạ mặt chưa từng quen.

Bấy giờ, cô cũng không tỏ ra thân thiết gì với họ, thậm chí còn từ chối mở khẩu trang, chỉ lịch sự thông báo:

"Bệnh nhân bị chấn thương nhẹ và nội tạng có chút tổn thương, nhưng hiện tại đã không còn gì đáng ngại, cần chú ý tịnh dưỡng tuyệt đối để nhanh chóng bình phục." Nói xong, Thiên Mi cúi đầu chào, rồi quay lưng rời đi.

Trong mắt bà Lệ Châu lúc này, lại có cảm giác khá quen thuộc khi nhìn theo bóng lưng của nữ bác sĩ trẻ tuổi ấy. Cứ như đã từng gặp ở đâu đó...

[...]

Tối đến, người nhà Tống gia hiện tại đang cùng nhau tề tựu trong phòng khách, hướng mắt nhìn về phía đứa bé gái trắng trẻo, mủm mỉm đang ngồi chơi cùng hai tiểu bảo bối của nhà Kim- Triết.

"Kim à, con bảo đứa bé này là con gái của tiểu Mi thật sao?" Bà Thiên Hương vẫn chưa tin bản thân vừa có thêm một đứa cháu gái, nên lại hỏi.

"Thật mà! Con bé bảo tên là Tống Nhật Thiên Hà, là con gái của mẹ Tống Nhật Thiên Mi. Cùng một họ với Tống gia ta mà." Thiên Kim đáp chắc nịch.

"Nhưng mà sao có thể chứ? Năm năm bên Mỹ, tiểu Mi đã... Vậy rồi ba của con bé đâu?"

Về vấn đề ba của tiểu Hà đâu, Thiên Kim đã có câu trả lời, nhưng hiện tại chưa dám nói.

Đúng thời điểm này, nhân vật chính đang được chờ đợi nhất cũng đã quay trở về. Đi cùng cô còn có Vương Tuấn Triết.

"A, mami về!" Vừa nhìn thấy Thiên Mi, tiểu Hà liền hớn hở chạy đến chào mừng.

"Mami thương! Tiểu Hà ở nhà với ông bà ngoại có ngoan không?" Bế cô bé lên tay, Thiên Mi liền hôn lên má, xong lại hỏi.

"Dạ có ạ! Tiểu Hà đang chơi với hai bạn kia nữa." Tiểu Hà chúm chím nói, tay chỉ về phía Vương Nhật Đình và Vương Nhật An đang bên cạnh Thiên Kim và Vương Tuấn Triết.

Vừa rồi, do ai cũng bận nhìn Thiên Mi với tiểu Hà, nên chẳng ai biết, lúc Vương Tuấn Triết đi tới, đã lập tức hôn Thiên Kim một cái.

Anh chính là như vậy, xa là nhớ, gặp là phải hôn.

Lúc này, Thiên Kim mới lên tiếng:

"Sao hai người đi chung vậy?"

"Anh đến thăm Tuấn Hào, thì gặp tiểu Mi, sẵn đường nên đưa em ấy về luôn." Vương Tuấn Triết trìu mến đáp.

"Tiểu Mi, chuyện này rốt cuộc là sao?" Đến lượt ông Tống nghiêm nghị cất lời.

Một lời, lập tức khiến gia đình chìm vào yên tĩnh xen lẫn căng thẳng...

Bấy giờ, cậu nhóc tiểu Đình đang nằm trong lòng mẹ, đã bắt đầu mè nheo.

"Mẹ ơi, con buồn ngủ!" Âm thanh trong trẻo của cậu nhóc phá vỡ không gian ngột ngạt.

Thấy vậy, Thiên Kim đành đứng dậy, chuẩn bị xin phép ra về.

"Cũng khuya rồi, gia đình con xin phép về, để bọn nhỏ còn ngủ ạ!"

Đúng là nữ sinh ngoại tộc, thấy gia đình có chút rắc rối, liền ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng với trường hợp này, Thiên Kim có ở lại thì cũng lực bất tòng tâm, bởi sâu xa trong vấn đề như nào, cô đã đoán rõ. Giờ chỉ chờ thời cơ gặp riêng em gái để hàn huyên tâm sự mà thôi.



"Về đi con, muộn rồi!" Đối với con gái lớn, ông Tống lại vô cùng dịu dàng.

"Xin phép ba mẹ!" Vương Tuấn Triết lễ phép cúi đầu chào.

"Thưa ông bà ngoại con về ạ!" Tiểu Đình, tiểu An thay phiên cất lời.

"Giỏi! Được rồi, các con về đi!" Bà Thiên Hương cũng vui vẻ tiễn biệt.

Trước khi đi, Thiên Kim vẫn không quên nhìn sang em gái, thầm để lại một câu:

"Chúc em gái tai qua nạn khỏi! Cố lên!"

"Chị hai...Về thật hả?" Thiên Mi mếu máo vì sắp mất đồng minh.

"Chị phải về, em ráng bảo trọng!" Vỗ vai cổ động, nói xong, Thiên Kim liền dứt khoát quay lưng, nắm tay chồng ung dung ra về.

Lúc đó, Thiên Mi chỉ biết nhìn theo, rồi dè dặt nhìn sang hai gương mặt nghiêm khắc từ vị trí phụ huynh...

"Ba, mẹ! Con xin lỗi..."

...----------------...

Trong lúc Tống Nhật Thiên Mi đang bị tra khảo, thì Tống Nhật Thiên Kim đã trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ và lên giường cùng hai đứa con yêu của mình.

Cô chị Vương Nhật An nằm bên trái, cậu em Vương Nhật Đình nằm bên phải, lúc Vương Tuấn Triết tắm xong và quay trở ra, thì bản thân anh đã bị cho ra rìa.

Điều đó, đương nhiên khiến anh không được vui, liền cất giọng thị uy:

"Tiểu Đình, về phòng của con đi."

"Không! Con muốn ngủ với mẹ."

"Tiểu An cũng vậy, con muốn ngủ với ba!"

Hai chị em, mỗi người thay phiên một câu. Kết quả, chỉ có mỗi anh không vui.

Gia đình anh có hai đứa con, Nhật An hơn bốn tuổi, Nhận Đình ba tuổi. Con trai bám mẹ, con gái bám ba. Tuy có thể xem là cân bằng, nhưng cứ hễ khi tối đến, thì sự cân bằng kia không còn nữa và anh bị biến thành kẻ ngoài cuộc, luôn đứng nhìn ba mẹ con nhà họ quấn lấy nhau.

"Không được. Tụi con lớn rồi, phải học cách tự lập, không được quấn lấy ba mẹ mãi, hiểu không?"

"Vậy ba cũng lớn, mà có đêm nào ba xa mẹ được đâu." Tiểu An chu môi đáp trả.

"Tại mẹ cần ba mà con gái!"

"Tiểu An cũng cần ba, tiểu An muốn được ba ôm ngủ cơ!" Cô bé phụng phịu.

Và lại là bài ca con cá hằng đêm bắt đầu tái diễn. Thế là, Vương Tuấn Triết phải bày đủ trò để dụ dỗ hai đứa bé chịu về phòng của mình. Chúng đâu biết rằng, bảo mẫu đang chờ chúng bên phòng, còn ba chúng thì đang mong từng phút, từng giây được tắt đèn, rồi ôm vợ.

Cứ như vậy, cuộc vật lộn kéo dài hơn một tiếng. Cuối cùng, Vương Tuấn Triết cũng thành công giành lại quyền riêng tư, đã có thể tắt đèn, về giường âu yếm cùng vợ.

"Vợ! Hay là chúng ta gửi con cho ông bà đi, mỗi đứa một bên, chứ anh chịu hết nổi rồi. Đêm nào cũng phải ra sức giành lại vợ, thật mất thời gian." Đến lượt người đàn ông lớn nhất trong nhà bắt đầu kể lể, mè nheo với vợ.

"Cái đó gọi là đùng đẩy trách nhiệm đấy, anh không biết à? Hơn hết, tiểu An chỉ bám anh thôi, con bé sẽ không chịu ông bà nội, ngoại gì đâu." Nằm trong vòng tay người đàn ông, Thiên Kim điềm nhiên đáp.

Lúc này, cô chợt thay đổi chủ đề.

"Không biết ba mẹ có làm khó tiểu Mi không nữa..."

"Vợ lo lắng, sao lúc nãy không ở lại?" Vương Tuấn Triết dịu dàng hỏi.

"Có chúng ta, đặc biệt là anh, mọi người sẽ không thể thoải mái nói chuyện. Bởi vì, chuyện của tiểu Mi có liên quan tới em trai anh."



"Em nghĩ, bé tiểu Hà là con gái của Tuấn Hào sao?"

"Dạ! Nhưng không hiểu sao tiểu Mi lại quyết định rời xa Tuấn Hào, lại còn che giấu gia đình tự sinh con một mình nữa? Em nhất định phải hỏi con bé cho rõ mới được."

Trong khi Thiên Kim đang nghiêm túc suy tư phân tích, thì người bên cạnh đã nhắm mắt, dần chìm vào giấc ngủ.

Thấy anh im lặng, cô vươn mặt lên nhìn, mới biết anh đã ngủ.

Một ngày bận rộn, về nhà còn phụ vợ chăm sóc con cái, Vương Tuấn Triết đã thật sự làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha. Anh xứng đáng được cô yêu nhiều thêm mỗi ngày.

Năm năm hôn nhân, Thiên Kim vẫn là "vỏ trứng mỏng" được người đàn ông của mình tuyệt đối nâng niu. Gia đình chung của cả hai, nay đã hoàn toàn trọn vẹn, viên mãn!

...----------------...

Ở bệnh viện, Vương Tuấn Hào vừa tỉnh lại sau tai nạn, liền đảo mắt dáo dát xung quanh tìm người. Nhưng lúc này, chẳng tìm thấy người mình muốn gặp. Bên cạnh chỉ có Diệp Vãn Tư túc trực.

"Anh tỉnh rồi hả? Hai bác lo cho anh lắm đấy, vừa rồi họ đều ở đây, nhưng bác gái đột nhiên thấy hơi mệt, nên phải về nhà nghỉ ngơi. Em thay hai bác ở lại chăm sóc anh."

Gạt bỏ bàn tay đang chạm vào người mình, Vương Tuấn Hào giương mắt lạnh lùng nhìn sang cô gái, cũng chỉ để dò hỏi:

"Thiên Mi đâu rồi?"

"Thiên Mi là ai? Em không biết." Diệp Vãn Tư ngây thơ trả lời.

Nghe vậy, Vương Tuấn Hào lập tức vận động, định bước xuống giường, nhưng vòm ngực liền truyền tới con đau nhói, khiến anh cau mày, đồng thời làm người bên cạnh vô cùng lo lắng.

"Anh định đi đâu vậy? Sức khỏe vẫn chưa ổn mà..."

"Tránh ra đi." Vương Tuấn Hào lớn tiếng quát.

Diệp Vãn Tư lúc đó giật mình, không dám chạm vào người anh nữa, hai mắt cũng đã rưng rưng sắp khóc.

Thân là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, lần đầu tiên bị người mình thương quát mắt, thử hỏi sao cô nàng không cảm thấy ủy khuất.

"Em chỉ quan tâm anh thôi mà! Sao anh quát em?"

"Tại cô cứ đeo bám tôi miết đấy, biết phiền lắm không hả?"

Thêm một câu, như giọt nước làm tràn ly. Vương Tuấn Hào chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, một lời nói nặng liền khiến đối phương bật khóc.

Thấy cô khóc, nhưng vẫn chưa chịu đi, Vương Tuấn Hào càng khó chịu.

"Sao còn chưa đi?"

"Em đi, rồi ai chăm sóc anh? Giờ, anh không cho em chạm vào anh thì thôi, anh cần gì cứ sai bảo, để em làm hết cho." Diệp Vãn Tư nghẹn ngào nói.

Vương Tuấn Hào lúc đó đã bất mãn thật sự trước mức độ lì lợm này của cô gái. Quyết định không quan tâm nữa, anh vẫn tiếp tục định xuống giường, nhưng ngặt nỗi cứ chuẩn bị đứng lên, thì ngực lại đau.

"Mẹ kiếp." Quá bất mãn, anh lại buông lời chửi thề.

Vẫn tiếp tục kiên trì thử thêm vài lần, nhưng căn bản không thể bước đi, anh ta mới chấp nhận ở yên trên giường cùng nỗi bực bội to bằng cả bầu trời.

"Điện thoại tôi đâu, mang qua đây."

Không đầu đuôi, không tí cảm xúc, chỉ có cục súc ra lệnh cho người bên cạnh. Vậy mà Diệp Vãn Tư vẫn ngoan ngoãn làm theo lời anh, mang điện thoại tới, kèm câu hỏi hết sức khẽ khàng.

"Anh ăn gì không, để em mua."

"Nhìn cô là tôi ngán tới cổ họng rồi, ăn gì nổi nữa."