Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 182




Sẽ nhận thấy ông già này vô cùng phức tạp khó lường.

Bên ngoài cơ thể tràn ngập một luồng linh vận mờ nhạt!

"Không ai biết sao?"

Vẻ mặt của ông già áo đen có hơi thất vọng.

Ông ta đã mang cuộn vải này tới rất nhiều cuộc đấu giá trên khắp cả nước.

Adv

Trước đây cũng có mấy tên nhà giàu nứt đố đổ vách trả tiền đấu giá mua nó.

Ông ta hưng phấn tìm tới tận nhà.

Sau một hồi tra hỏi, đối phương lại nói mình chỉ là thằng đần nhiều tiền, đấu giá chơi chơi!

Lúc đó ông ta tức giận đến nỗi giết cả nhà kẻ đó, thậm chí đánh chết cả chó nuôi của tên đó luôn!

Adv

"Xem ra ở thành phố Kim Lăng cũng không có ai biết! Phải đi nơi khác xem thử xem!"

Ông già áo đen tự lẩm bẩm.


Nhưng mà, đúng lúc này.

"Tôi trả một vạn!"

Một giọng nói nhẹ nhàng xuyên qua chiếc loa lớn trong phòng riêng, truyền ra khắp hội trường.

Vừa dứt lời.

Tất cả mọi người trong hội trường đều tỏ ra kinh ngạc.

Ai nấy đều vội vàng nhìn về phía âm thanh phát ra.

"Con mẹ nó! Là người ở phòng riêng Thiên Tự số 3 ra giá! Đúng là đồ đần lắm tiền!"

"Tôi biết người trong phòng riêng này, chính là thanh niên áo trắng vô địch từng càn quét tất cả dưới chân núi đó!"

"À... Hình như, tên là Lâm Phong?"

Lâm Phong vừa nói hết hai chữ cuối.

Toàn trường lập tức yên tĩnh lại, nhưng cũng không có ai dám lên tiếng cười nhạo.

Chuyện vừa xảy ra ở chân núi đã sớm truyền đi khắp nơi!


Tất cả mọi người đều biết thanh niên tên Lâm Phong này không chỉ có thể đơn giản đánh chết cường giả Địa Cảnh, mà còn có thể được Phùng trưởng lão của thương hội Bách Vân coi trọng!

Một nhân vật lớn thần bí như vậy, ai dám nghị luận?

"Cậu Lâm, cậu mua thứ này để làm gì?"

Đàm Thiên Hồng khó hiểu hỏi.

"Một vạn tệ cũng không nhiều, mua dùng chơi chơi chút!"

Lâm Phong không giải thích nhiều, bởi vì hiện tại anh cũng không chắc chắn vật này có phải là thứ mà mình nghĩ kia hay không.

Khi còn ở trên núi, ông lão đã tiến hành bồi dưỡng anh trên mọi phương diện.

Ngoài bày binh bố trận, chế phù, chế thuốc và các loại kiếm thuật thì còn có kể cho anh một chút chuyện vụn vặt lạ lùng trong giới tu chân thượng cổ.

Ông ấy nói:

"Giới tu chân thượng cổ có một loại mãnh thú tên "Ảo Mạc"."

Ảo Mặc thân bò đầu hổ, bốn chân, một sừng, tiếng gầm như sấm, thích nghịch nước và thường sống ở trong vùng sông núi đầm lầy.

Da của nó không thể ngấm nước, không bị lửa thiêu, những thứ bình thường sẽ khó mà phá hủy được nó.

Điều quan trọng nhất là, khi viết văn tự lên da của Ảo Mặc thì nét chữ sẽ nhanh chóng bị ẩn đi, phải dùng một vài vật liệu đặc biệt thì mới có thể khiến nó hiện ra bên ngoài.

Cũng vì tính chất đặc biệt này mà một số đại lão trong giới tu chân rất thích dùng da của Ảo Mặc để ghi chép lại những gì mà bản thân tu đạo rồi ngộ ra được. Các loại pháp thuật thần thông và một vài phương pháp tuyệt diệu kỳ môn.

Đương nhiên, đây đều là chuyện của thời thượng cổ!

Khi đó thời đại tu chân đang hưng thịnh, không chỉ có thể tùy ý nhìn thấy người tu luyện ở bất cứ đâu, mà còn có linh khí được ẩn chứa và nuôi dưỡng trong thiện địa, mãnh thú sinh ra linh trí cũng liên tục xuất hiện.