Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 187




Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ chần chừ một lúc rồi đi theo.

Dù sao thì ngày mai còn phải nhờ thầy thuốc Dược Vân chữa trị cho Tiểu Luyến Luyến, cho nên bây giờ tất nhiên không thể tranh cãi với Giang Quân Lâm được.

Khi Giang Quân Lâm dẫn đầu rời đi, những người khác ở buổi đấu giá cũng lần lượt lựa chọn ra về.

Một hội trường vốn còn rất náo nhiệt, rất nhanh đã yên ắng trở lại.

Đàm Thiên Hồng nhìn thời gian, bây giờ đã hơn 9 giờ tối rồi, nên đã tiến lên cười nói:

Adv

“Ngài Lâm, chúng ta cũng đi thôi?”

“Mấy người đi trước đi! Tôi vẫn còn chút việc.”

Lâm Phong nhàn nhạt nói.

“Ngài Lâm, không lẽ là ngài muốn….”

Adv

Đàm Thiên Hồng nuốt nước bọt.

Ông ta thấy rằng, rất có thể Lâm Phong muốn đuổi theo Giang Quân Lâm để cướp lại đạn linh bạo.


“Ngày mai hẵng đi càn quét Giang gia, bây giờ tôi có việc khác phải làm.”

Lâm Phong nói.

Đàm Thiên Hồng nghe vậy lại nuốt nước bọt, cũng không dám hỏi nhiều.

Sau khi chào Lâm Phong một tiếng liền dẫn theo hai người Thái Văn và Điền Bân rời đi.

Sau khi đợi ba người họ rời đi, Lâm Phong dùng thần thức quét qua hội trường đấu giá, sau đó nhắm chuẩn một hướng, bước nhanh qua phía đó.

Không bao lâu, anh đã tới một văn phòng đằng sau hội trường đấu giá.

Trong văn phòng, Phùng Hải đang thì thầm điều gì đó với một mỹ nữ mặc sườn xám quần tất đen.

Nhìn thấy Lâm Phong đi vào, lập tức lúng túng đứng dậy nói:

“Ngài Lâm, sao ngài lại vào đây!”

Trong lúc bối rối, trong lòng cũng có một chút nghi hoặc.

Vị trí văn phòng này của mình rất bí mật, là nơi ông ta thường dùng để ngủ, sao Lâm Phong có thể tìm tới được?

Chắc không phải là những người khác trong thương hội nói!

Bởi vì nếu như vậy, người của thương hội nhất định sẽ báo cho mình biết trước, để bản thân còn chuẩn bị.


“Ông Phùng, đúng là gừng càng già càng cay đấy!”

Lâm Phong liếc nhìn người đẹp mặc sườn xám quần tất đen, lạnh lùng nói.

“Chà chà…”

Phùng Hải đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng, sau đó nghiêm nghị nói với cô người đẹp mặc quần tất màu đen:

“Còn không mau lui ra đi! Lần sau nếu còn không hoàn thành được thành tích thì cô đừng có làm việc ở đây nữa!”

“Vâng…tôi biết, tôi biết rồi!”

Người đẹp mặc sườn xám tất đen bối rối chỉnh lại quần áo, vội vàng chạy ra khỏi văn phòng.

Nhìn theo người đẹp rời đi, sắc mặt Phùng Hải mới tự nhiên trở lại, mỉm cười giải thích:

“Ngài Lâm chớ có hiểu lầm, cô bé này mới tới đây, không hiểu chuyện! Tôi nhân lúc thời gian rảnh, chỉ dạy cô ta đôi chút mà thôi!”

Sau đó, ông ta bắt đầu mời Lâm Phong ngồi xuống, tự mình rót trả.

“Chúng ta đều là đàn ông, ông cũng không cần phải giải thích với tôi, thứ cần hiểu tôi đều hiểu mà, tôi tới tìm ông, là vì muốn hỏi một vài chuyện!”

Lâm Phong nói.

“Ngài Lâm, cứ nói đừng ngại!”

Vẻ mặt Phùng Hải trở nên nghiêm túc.

“Thương hội các ông lấy được đạn linh bạo kia ở đâu? Có quen biết người chuyên chế tạo ra thứ này không?”

Lâm Phong hỏi.

“Thực ra đạn linh bạo này là dùng cẩm thạch chế tạo nên! Phần lớn hàng đều đến từ Vân Xuyên, bên đó đặc biệt thịnh hành dùng đá đánh bạc, một vài địa điểm dùng đá đánh bạc, thường có thể cắt cẩm thạch ra để chế tạo đạn linh bạo!”