Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 190




Tuy rằng cho dù xảy ra tai nạn, anh ta cũng sẽ không sao, nhưng em gái anh ta thì không!

Em gái anh ta chỉ là một người bình thường, không thể nào chịu nổi va chạm quá lớn!

“Lâm Phong kia không phải hạng tốt đẹp gì, đương nhiên tôi phải tránh xa anh ta!”

Giang Quân Lâm nắm chắc tay lái, bình tĩnh nói.

“Nếu đã như thế, sao anh còn muốn đấu giá với anh ta? Có phải não anh tàn không vậy?

Trần Thiên Hủ cảm thấy Giang Quân Lâm thực sự ngu ngốc.

Adv

“Tôi não tàn?”

Giang Quân Lâm cười lạnh một tiếng, không trả lời nữa.

Anh ta biết tâm trạng hiện giờ của mình quả thực có chút không ổn, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Trần Thiên Hủ thấy vậy còn muốn nói gì đó.

Adv

Nhưng chính vào lúc này, anh ta phát hiện một lão già mặc áo đen xuất hiện ở giữa con đường phía trước, không khỏi lên tiếng nói:

“Cẩn thận, phía trước có người!”


“Có người thì liên quan gì tới tôi? Khuya thế này không đi ngủ, chạy ra một nơi như thế này đứng giữa đường, bị tôi tông chết cũng đáng đời!!!”

Giang Quân Lâm lạnh lùng trả lời, trực tiếp nhấn mạnh ga đâm thẳng qua.

Khoảnh khắc này, tốc độ gần như đạt tới 200km/h!

Sức cản của gió cực lớn, làm cho cửa sổ xe gầm lên.

Vốn dĩ lão già mặc áo đen tưởng rằng chiếc xe đã dừng lại khi ông ta đang ở ngay giữa đường, nào ngờ đối phương không những không dừng lại, mà lại còn tăng tốc đâm thẳng tới.

Điều này khiến ông ta hơi kinh ngạc.

"Thú vị đấy! Ta thích những người trẻ tuổi hung ác thế này. Giống ta hồi trẻ y như đúc."

Lão già mặc áo đen hơi nhếch miệng.

Đối mặt với chiếc ô tô lao tới với vận tốc 200km/h, ông ta lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, khi xe sắp đến, ông ta mới từ tốn duỗi tay phải ra.

Chuyện gì thế này?

Nhìn thấy cảnh này, Giang Quân Lâm, Trần Y Nặc, Trần Thiên Hủ ở trên xe, con ngươi cả ba người họ đều hơi co lại.

Lão già này chán sống rồi sao?

Ngay sau đó.


"Uỳnh!"

Đầu xe Mercedes và tay phải của lão già đâm mạnh vào nhau, tạo nên một tiếng nổ vang rung trời.

Sau đó, trong một âm thanh nghiền ép thật mạnh.

Ba người chỉ cảm thấy như chiếc xe va phải cột sắt vậy.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy toàn bộ đầu xe đã bị chèn nát, mui xe và động cơ cũng bị nghiền thành từng mảnh.

Mà dưới quán tính lớn như thế.

Cho dù có Trần Thiên Hủ che cho, Trần Y Nặc vẫn bị va mạnh vào hàng ghế trước, trên trán lập tức đầy máu tươi, máu chảy xuống gương mặt cô ấy, trông mà đau!

"Em gái!"

Trần Thiên Hủ hoảng sợ, vội vàng cầm máu cho Trần Y Nặc.

Mặt mày Trần Y Nặc tái nhợt, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết lên, giữa cổ họng lại có một mùi tanh tanh, cô ấy không kìm được mà hộc ra một ngụm máu tươi.

Đúng lúc này.

"Uỳnh!"

Lão già áo đen kia lại thẳng tay nâng chiếc Mercedes đã vỡ nát chẳng còn gì kia lên.

Chiếc xe Mercedes nặng gần ba tấn, vậy mà lại như món đồ chơi trong tay ông ta vậy!

"Ha ha... Chơi vui không hả? Mấy bạn nhỏ?"

Lão già áo đen liên tục bật cười quái dị, khuôn mặt như vỏ cây khô tràn đầy vẻ trêu đùa pha trò.

Nhìn thấy cảnh đó.