Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 274




"Sau đó thì sao? Tiếp theo ông định làm gì?"

Lâm Phong hỏi.

"Tôi muốn đi tìm cháu gái nhỏ của tôi, tôi muốn tiêu diệt nhà họ Vương!"

Diệp Thiên Tâm nhìn Lâm Phong với vẻ mặt chờ đợi.

Lâm Phong hiểu rõ ý tứ của Diệp Thiên Tâm, thế là anh bảo Diệp Thiên Tâm duỗi tay phải ra, viết một chữ "Giết" lên lòng bàn tay phải lão ta.

Adv

Sau khi chữ "Giết" được viết xong, nó lập tức tỏa ánh vàng rực rỡ, nhưng rồi lại nhanh chóng chìm nghỉm đi, ẩn vào trong lòng bàn tay Diệp Thiên Tâm biến mất không còn tăm hơi.

"Cậu Lâm... Đây là?"

Trong lòng Diệp Thiên Tâm đang đảo lộn.

"Ông có thể coi nó như một pháp chỉ! Mặc dù chữ này chỉ có thể dùng được ba lần, nhưng đủ để dễ dàng giết toàn bộ nhà họ Vương! Ông phải kiềm chế một chút."

Adv

Lâm Phong từ tốn nói.

Diệp Thiên Tâm nghe vậy thì lập tức thử cảm nhận, lão ta nhận ra trong lòng bàn tay mình quả đúng là có một nguồn sức mạnh đáng sợ, chỉ cần mình hơi suy nghĩ đến thôi là có thể giải phóng ra.


"Cảm ơn cậu Lâm!"

Diệp Thiên Tâm kìm nén sự kích động trong lòng, sau đó do dự một lát, lão ta vẫn nói ra chuyện về mộ ẩn của tiên nhân.

"Mộ ẩn của tiên nhân, dãy núi Hoành Đoạn?"

Lâm Phong nhíu mày, vẻ mặt nhanh chóng hơi thay đổi!

Chẳng phải lão già được chôn ở dãy núi Hoành Đoạn sao?

Mẹ nó, đừng nói là lão già bị người ta đào mộ đó nhé?

Bên trong có không ít đồ xịn đâu đó!

Nghĩ đến đây, Lâm Phong lập tức hóa thành một tia sáng bay về phía mộ của lão già.

Nhìn thấy cảnh này.

Diệp Thiên Tâm cũng không bất ngờ.

Bởi vì trước đây lão ta cũng từng nhìn thấy Lâm Phong bay một lần rồi, trong mắt lão ta, Lâm Phong chính là một vị đại năng Tông Sư cảnh!

"Trước mắt cứ tạm gác lại chuyện nhà họ Vương đã, bây giờ mình đã có pháp chỉ của cậu Lâm, có thể đi giúp anh Tăng một chút! Năm ấy mình gặp khó khăn, anh Tăng đã cứu mình! Bây giờ đã tới lúc mình báo đáp rồi!"


Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Thiên Tâm lóe lên một tia sáng, lão ta chạy nhanh về phía nhà họ Tăng.

...

Bên kia.

Lâm Phong đã đi tới trước mộ của lão già!

Ngôi mộ vẫn giống y đúc như lúc anh ra đi.

Nếu có khác, thì đó là ngôi mộ đã mọc lên đôi ba ngọn cỏ xanh.

"Xem ra mộ ẩn của Tiên Nhân và mộ của lão già không liên quan tới nhau!"

Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ đã là đêm khuya.

Ánh trăng như hoa, gió đêm thổi tới vù vù từ trong thung lũng, thổi tung tóc của Lâm Phong, khiến suy nghĩ của Lâm Phong hỗn độn.

"Có nên đào mộ của lão già không nhỉ?"

"Chính tay mình chôn lão già xuống, bên trong cũng chôn cất một đống đồ tốt..."

Lâm Phong có hơi xoắn xuýt!

Đúng là trước đây anh rất căm hận lão già, nhưng sau khi xuống núi, trải qua nhiều chuyện như thế, sự phẫn nộ trong lòng anh đã dịu bớt đi nhiều.

Tất nhiên, chuyện này không quan trọng!

Quan trọng là, nếu như có thể có được các loại bảo bối trong mộ, thì mình có thể chăm sóc cho em gái và Y Nặc rất chu toàn.