Vượt Khuôn

Vượt Khuôn - Chương 41




Cô vẫn cầm điện thoại, chờ bên kia gọi lại, không biết sau khi Nhung Hâm Lỗi đọc tin nhắn sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ, có phải cũng giống như tâm trạng của mình. Cứ vài giây cô lại liếc nhìn màn hình, sau đó lạc lõng ấn phím tắt. Chỉ vì không muốn bỏ qua từng phút từng giây cùng anh, vì sợ tin nhắn gửi đến mình không kịp đọc, cô liên tục nhìn điện thoại di động, hơi dùng sức nắm thật chặt, cảm thấy lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.



Qua một lúc lâu, đầu dây bên kia vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.



Trần Hoan ở bên cạnh cảm nhận được, không biết làm gì đành ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vỗ bả vai chị, thật cẩn thận nhẹ nhàng lấy điện thoại từ bàn tay đang nắm chặt của cô, nhỏ giọng nói: “Chị, không cần khẩn trương như vậy, thả lỏng một chút, nếu không thì uống nước cũng được ạ.” Nhìn Trần Cẩn như vậy, Trần Hoan cũng hơi lo lắng, ở bên cạnh an ủi cô, để cô khỏi suy nghĩ linh tinh.



Trần Cẩn sững sờ nhìn cốc nước trên bàn, một lát sau cô mới cầm lên nhấp một ngụm, suy nghĩ lát nữa thím trở về phải nói thế nào. Không lẽ thẳng thắn nói cho bà biết mình đã có thai, mình và Nhung Hâm Lỗi đều chưa chuẩn bị để có đứa bé. Không biết Hứa Văn sẽ có định kiến với Nhung Hâm không, nghĩ tới đây cô khẽ lên tiếng: “Hoan Hoan, có nên thành thật nói chuyện này cho thím, mặc dù báo cáo kết hôn đã phê chuẩn rồi nhưng anh chị vẫn chưa đăng ký, nói ra chỉ sợ chú thím sẽ trách anh ấy.”



“Chị cứ nói sự thật đi, dù sao ba mẹ cũng biết anh chị vẫn ở cùng nhau, chuyện này cũng không có gì lạ.” Trần Hoan nhanh mồm nhanh miệng khẳng định với cô.



Nhung Hâm Lỗi đi kiểm tra khu căn cứ xong liền nhận được tin nhắn của Trần Cẩn, sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm mấy chữ trên màn hình: “Hâm Lỗi, anh được làm ba.” Anh không thể tin vào mắt mình, thì ra vừa rồi cô gọi điện cho anh là muốn báo tin vui này, ngón tay anh khẽ động vào màn hình, không chớp mắt nhìn mấy chữ này, trái tim dâng lên một cảm xúc khó tả, khóe miệng khẽ cong lên, thân mình nghiêm trang đứng bất động một chỗ. Một lúc lâu sau anh mới cố gắng đè xuống kích động, đi tới phòng làm việc.



Trong phòng làm việc, tài liệu gì anh cũng không nhìn thấy, nhìn bản kế hoạch chỉ thấy bóng dáng của Trần Cẩn, hôm nay dù làm gì anh cũng chỉ nghĩ đến vợ mình. Nghĩ đi nghĩ lại anh cầm bút trên bàn, nắm thật chặt trong tay cười cười, cô mang thai đứa con của anh, bọn họ có đứa bé của mình. Anh vui đến nỗi chỉ thiếu chuyện ngay lập tức đóng cửa nhảy cẫng lên hoan hô. Đây là chuyện vui nhất trong ba mươi mấy năm cuộc đời của anh.



Thậm chí anh còn không biết nên trả lời tin nhắn kia thế nào, cầm điện thoại nghĩ tới nghĩ lui do dự vài giây, cuối cùng anh nhắn lại vài chữ: “Chờ anh trở về.”



Trần Cẩn thấy điện thoại rung, lập tức mở khóa nhìn chữ trên màn hình, sắc mặt buồn bã không ít. Cô còn tưởng Nhung Hâm Lỗi sẽ gọi lại ngay lập tức dặn dò cẩn thận hoặc thể hiện nỗi lòng mình, kết quả không có gì cả. Quả nhiên người đàn ông này không giống những người khác, về phương diện cuộc sống rất dịu dàng chăm sóc cô, nhưng có khi khi lại khiến cô tức cười, ví như hôm nay nhìn thấy mấy chữ ngắn ngủi trên màn hình.



Năm rưỡi chiều Hứa Văn về đến nhà, trong tay còn đang cầm thức ăn trên đường về nhà mua, chuyện đầu tiên nhìn thấy Trần Cẩn chính là hỏi thăm sức khỏe của cô.





“Tiểu Cẩn, hôm nay đi kiểm tra sức khỏe thế nào rồi, có chuyện gì không?” Nói tới đây bà lại đưa mắt nhìn Trần Hoan, ánh mắt như thăm dò.



“Mẹ, chuyện là như thế này, chị có thai bốn tuần rồi.” Nói xong Trần Hoan đưa mắt nhìn Trần Cẩn, không dám đối diện với Hứa Văn, Trần Cẩn khẽ gật đầu một cái ngầm đồng ý với câu trả lời của Trần Hoan.



Hứa Văn thấy Trần Cẩn xác nhận đáp án, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi liên tục, ánh mắt vốn nhàn nhạt yên tĩnh trở nên sâu xa. Bà giật giật khóe miệng nhìn Trần Cẩn mấy giây, sau đó cực kỳ khẩn trương đi tới cầm tây cô hỏi: “Tiểu Cẩn, chuyện này phải cực kỳ cẩn thận, tháng sau cũng đừng đi làm nữa, còn nữa Hâm Lỗi đã biết chuyện này chưa? Nói với hắn chưa, hai người chưa kết hôn đã có em bé.” Nói đến câu xong giọng điệu của Hứa Văn chậm lại thậm chí còn có chút do dự, không biết là nên vui mừng hay lo lắng.




“Cháu vừa nhắn tin báo cho Hâm Lỗi. Về chuyện công việc cháu sẽ sắp xếp ổn thỏa, thím đừng lo lắng.” Trần Cẩn mím môi một cái, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hứa Văn.



“Vậy cậu ta nói thế nào?” Hứa Văn vội vàng hỏi, lúc này càng quan tâm đến thái độ của Nhung Hâm Lỗi. Tuy nói chuyện hai nhà đã định, nhưng không nhận được từ đối phương một câu trả lời chắc chắn và bà vẫn không yên tâm.



“Anh ấy nói chờ anh ấy trở về.” Trần Cẩn thành thật trả lời. Hứa Văn nghe xong hơi suy nghĩ rồi gật đầu, sau đó nhìn cô một lúc lâu như chợt nghĩ ra chuyện gì đó, nhanh chóng chạy vào bếp cất thức ăn, nhô đầu ra nhìn Trần Cẩn nở nụ cười: “Đợi lát nữa gọi điện thoại báo tin mừng cho lão Nhung.”



“Thím, vậy nên nói với chú như thế nào.” Nghĩ tới Hứa Văn đã biết mọi chuyện, không biết Trần Hồng Phong sẽ có phản ứng như thế nào sau khi biết chuyện. Cô liền đứng trước cửa phòng bếp, giọng điệu cầu xin nhìn Hứa Văn.



“Sợ gì ông ta, hắn còn chia rẽ hai đứa được sao, chỉ sợ biết rồi lại trách Hâm Lỗi không biết điểm dừng. Để thím nói chuyện với hắn, không cần lo lắng, cứ yên tâm chăm sóc tốt cho mình là được, đừng suy nghĩ linh tinh.” Nghe thấy câu trả lời của Hứa Văn, Trần Cẩn mới hoàn toàn yên tâm.



Sau khi ăn xong, Trần Cẩn cùng Trần Hoan nhàm chán ngồi trên ghế salon trong phòng khách xem tivi, Trần Hoan thi thoảng lại đưa mắt lên nhìn bụng cô vài lần, “Nhìn cái gì?”




“Em chỉ thấy kỳ lạ, nhớ lại mới ngày nào chị còn đang theo đuổi anh Hâm Lỗi, không ngờ bây giờ lại có thai.” Trần Hoan khẽ thở dài nói một câu.



“Không phải đã lâu rồi sau, còn nói lại chuyện năm đó.” Mới nói tới đó đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa. Trần Cẩn đưa mắt nhìn Trần Hoan ý bảo cô đi mở cửa, tám phần là Trần Hồng Phong đã về.



Trần Hoam rụt rè đi tới cửa trước, cửa vừa mở cô đã ngạc nhiên hô lớn: “Anh Hâm…Lỗi, sao lại tới đây.” Trần Hoan nói xong tròn miệng nghẹn họng nhìn trân trối người đàn ông cao lớn trước mặt.



Trần Cẩn nghe thấy Nhung Hâm Lỗi, giống như phản xạ có điều kiện đứng bật dậy từ ghế salon, ánh mắt khiếp sợ nhìn người đột nhiên xuất hiện. Trên người anh vẫn còn mặc quân phục chưa kịp thay, lúc này bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Nhung Hâm Lỗi còn cực kỳ dịu dàng.



Nhung Hâm Lỗi kìm nén niềm vui mừng như điên, nhìn cô cười dịu dàng.



Anh không lên tiếng, chỉ nhìn cô chăm chú không chịu rời, Trần Cẩn cúi đầu, không để ý đến anh.




Cảm thấy hơi thở của anh tới gần, anh tới bên cạnh cầm tay cô, nói câu đầu tiên: “Cùng anh về nhà.” Giọng nói có chút trầm thấp, không cứng ngắc như bình thường, hay lúc cố ý dụ dỗ cô.



Lòng bàn tay truyền tới độ ấm khiến cô ngẩn ra. Anh tự nhiên nắm lấy tay cô, cầm thật chặt. Trần Cẩn ngẩng đầu nhìn Trần Hoan cảm thấy thật kỳ cục, liền giãy ra, không muốn cho anh cầm tay.



Hứa Văn ở trong bếp nghe thấy có tiếng động ngoài phòng khách, nhanh chóng đi tới, nhìn Nhung Hâm Lỗi cười nói: “Hâm Lỗi tới hả, Hồng Phong cũng sắp về.” Trận thế này rõ ràng là nhằm vào Nhung Hâm Lỗi.




Anh đứng trong phòng khách rất lễ phép nhìn Hứa Văn gật đầu: “Dì ạ, cháu tới là muốn đón Tiểu Cẩn về nhà.” Lúc này Nhung Hâm Lôi chậm rãi lên tiếng, giống như đang khẩn cầu.



“Mọi người không phản đối chuyện hai đứa ở chung, Hâm Lỗi có mặt Tiểu Cẩn ở đây thím hỏi một chút, đứa bé cũng đã có rồi định tính đến khi nào thì kết hôn?” Hứa Văn bình tĩnh hỏi ngắn gọn dứt khoát. Trần Cẩn nghe thấy vậy trong lòng liền hồi hộp, không thể làm gì khác đành nhìn Nhung Hâm Lỗi không chớp mắt, nhìn xem anh trả lời thế nào, người thông minh vừa nghe liền hiểu giọng của Hứa Văn đang âm thầm trách móc.



“Dì, thật xin lỗi, là cháu sơ sót, chỉ cần Tiểu Cẩn đồng ý, ngay ngày mai có thể dẫn cô ấy đi đăng ký.” Nhung Hâm Lỗi gần như là bật thốt lên, Hứa Văn nghe xong liền cười cười: “Thật ra mọi người không phải muốn ngượng ép giục hai đứa kết hôn, nhưng cũng đã báo tin mừng cho lão Nhung rồi, chắc bây giờ vẫn đang cười như hoa nở, dì đoán bọn họ cũng sẽ nhanh chóng gọi điện đến xác nhận.”



Đúng là lúc Nhung Hâm Lỗi ở trong phòng làm việc đã nhận được điện thoại của mẹ, ở đầu dây bên bà mắng hắn xối xả, nói bọn họ nhanh chóng tổ chức hôn lễ. Lớn như vậy lần đầu tiên Nhung Hâm Lỗi im lặng nghiêm túc lắng nghe mẹ mắng chửi mình. Anh im lặng tiếp thu, thậm chí thỉnh thoảng còn nói đồng ý, khóe miệng còn nở nụ cười hạnh phúc. Nếu là trước kia anh cũng không cãi lại, mà lập tức ngắt điện thoại, tai không nghe đầu không phiền.



Nhung Hâm Lỗi gật đầu thành khẩn nói với Hứa Văn, nhận được sự đồng ý của bà liền dắt Trần Cẩn ra ngoài, chào Trần Hoan rồi đi ra cửa thang máy. Nhung Hâm Lỗi vẫn nắm tay cô thật chặt, cửa thang máy mở ra, hai người vừa bước vào anh đã mạnh mẽ ôm chặt cô trong ngực.



Trần Cẩn hét lên một tiếng, phát hiện ra mình đã bị Nhung Hâm Lỗi ôm chặt trong ngực. Cô vùi đầu trong ngực anh cọ tới cọ lui thấy Nhung Hâm Lỗi vẫn không có phản ứng gì, một lát sau cô nhỏ giọng nói với anh: “Hâm Lỗi, em có thai, được bốn tuần rồi.”



“Đã biết.” Nhung Hâm Lỗi mạnh mẽ đáp lời, cố ý hạ thấp giọng nói bên tai cô, khiến Trần Cẩn ngứa ngáy: “ Vậy sao anh không nói gì, hay là không vui?” Cô khó chịu hỏi một câu. Nhìn anh vẫn không hề bày tỏ thái độ, từ lúc vào cửa nhìn chỉ mình cười, vào thang máy cũng không nói với cô một câu.



Trần Cẩn vừa nói xong, Nhung Hâm Lỗi đã ôm cô lên xoay vài vòng, sau đó bỏ cô xuống đặt một nụ hôn lên trán: “Dĩ nhiên là vui mừng, em biết không lúc nhận được tin nhắn, trong đầu anh trống rỗng, thiếu chút nữa nổi điên trong phòng làm việc, cảm ơn bà xã.” Nói xong anh vùi đầu vào tóc cô thở thật mạnh, cố gắng kiềm chế tâm trạng đang kích động.



“Cảm ơn em đã mang thai đứa con của chúng mình.”