Vượt Ngoài Dự Đoán

Chương 6




Gần tới khách sạn, Lý Triết gọi điện thoại thông báo cho Lâm Nhiên rằng anh sắp đến nơi. Khi xe tới gần khách sạn, Lý Triết nhìn thấy cổng lớn của khách sạn được trang trí hoành tráng, hiển nhiên là đêm nay có tiệc cưới.

Bên ngoài khách sạn, vài nam nữ trang phục lộng lẫy đang chờ xe. Một người thanh niên trẻ tuổi từ khách sạn bước ra, vừa đi vừa nghe điện thoại, đồng thời nhìn quanh đường. Cậu mặc lễ phục màu đen, bước đi tập tễnh.

“Lý Triết, xe anh ở đâu?”

“Ngay trước mặt cậu.”

Lý Triết giảm tốc độ, dừng xe bên đường. Lúc này Lâm Nhiên cũng chầm chầm chạy tới, thân mình lắc lư, cậu đã nhìn thấy xe của Lý Triết.

Khi Lâm Nhiên đến gần, Lý Triết hạ cửa sổ xe, Lâm Nhiên dựa vào, hớn hở chào: “Hi, Lý Triết.”

“Lên xe.”

Lý Triết thúc giục, không nhiều lời thừa thãi.

Mở cửa xe, Lâm Nhiên vụng về leo lên ghế phụ rồi đóng cửa lại. Cậu ngả người vào ghế, mơ màng nói: “Tôi còn lo anh không đến.”

“Tôi vốn không định đến.”

Lý Triết nói một cách thờ ơ, nhanh chóng đánh giá Lâm Nhiên ngồi bên cạnh. Ánh sáng trong xe giúp anh nhìn rõ cậu hơn, tóc cậu có vài sợi rủ xuống trán, ánh mắt mê man vì chưa tỉnh rượu. Bộ lễ phục màu đen làm tôn lên khuôn mặt tái nhợt nhưng tinh xảo của cậu.

Thấy Lý Triết oán giận, Lâm Nhiên cười khúc khích.

Lý Triết nhả phanh, xoay vô lăng, không quên nhắc nhở: “Thắt dây an toàn vào.”

Lâm Nhiên lúc này mới ngồi thẳng dậy, chậm rì rì thắt dây an toàn, khuôn mặt cậu hiện vẻ uể oải, ngáp một cái, lẩm bẩm: “Mệt chết đi được, chân tôi sưng hết cả lên, không biết là làm phù rể lại mệt đến mức này đấy… Từ đêm qua tôi đã không ngủ ngon… Đêm qua còn mất ngủ.”

“Bạn cậu kết hôn à?”

Lý Triết nhìn thẳng về phía trước, chú ý xe cộ qua lại.

“Ừ, là anh em thân thiết của tôi.” Lâm Nhiên không tự chủ được tụt xuống ghế, lại dùng lưng tì vào ghế để ngồi thẳng lên. Cậu trông rất mệt mỏi, phần vì uống nhiều, phần vì vất vả.

Lâm Nhiên duỗi tay, ngáp một cái. Cậu dựa vào ghế nghiêng đầu nhìn Lý Triết, nhăn mũi lại, biểu cảm nghi hoặc, sau đó tiến sát vào vai Lý Triết ngửi ngửi: “Lý Triết, mùi mồ hôi trên người anh nồng quá.”

Ánh mắt Lý Triết lóe lên một tia lạnh lùng.

Lâm Nhiên mờ mịt chẳng hiểu gì, cậu dán lưng vào ghế tựa, đánh giá sườn mặt vô cảm của Lý Triết. Đường nét trên gương mặt Lý Triết sắc nét như trạm khắc, còn phía trước thì cậu chưa nhìn kỹ lắm.

“Ngồi yên.” Giọng điệu Lý Triết nghe như thầy giáo đang dạy dỗ học sinh. 

Lâm Nhiên ngồi vặn vẹo xô lệch, nửa người trên gần như ngả hẳn về phía Lý Triết.

“Cằm anh có gì kìa…” Lâm Nhiên chậm rãi điều chỉnh tư thế, giọng nói cũng thong thả, “Lý Triết, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Lớn hơn cậu.”

Với một người say rượu nói nhiều, Lý Triết chỉ trả lời tương đối qua loa.

Xe chạy thẳng qua đèn xanh đèn đỏ, đi thêm một đoạn rồi rẽ trái. Tốc độ tuy nhanh nhưng thân xe vẫn rất ổn định, kỹ thuật lái xe của anh có thể nói là êm ru.

Lý Triết không cần mở bảng chỉ dẫn, anh vẫn nhớ rõ vị trí tiểu khu của Lâm Nhiên, cũng như việc phải đi thế nào. Cuối tuần anh thường lái xe đón khách, nên rất quen thuộc với các con đường trong thành phố.

Bên tai không còn tiếng Lâm Nhiên lải nhải nữa, Lý Triết tưởng cậu đã ngủ. Quay đầu nhìn, anh thấy Lâm Nhiên đang ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn hắt lên khuôn mặt khiến cậu trông có chút u buồn.

“Im ắng quá…” Lâm Nhiên lẩm bẩm.

Mặc dù dòng đường xe cộ vẫn tấp nập nhưng trong xe lại rất yên tĩnh. Cả ngày nay Lâm Nhiên đã ở nơi ồn ào, chỉ có lúc này, thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên cửa sổ xe, cậu nhìn rõ bản thân.

Sự yên lặng đột ngột cho phép cậu đối diện với nội tâm của mình.

“Thật kỳ lạ…” Lâm Nhiên dường như hoang mang, khẽ nhíu mày: “Trước kia tôi luôn nghĩ mình rất để ý, rất khó buông bỏ, nhưng đột nhiên phát hiện hóa ra không phải như vậy… Đêm nay khi nói lời chúc phúc, tôi thậm chí còn cảm thấy mình nhẹ nhõm hẳn đi…”

“Tình cảm luôn thay đổi như vậy sao?” Lâm Nhiên lẩm bẩm.

Nhìn dáng vẻ trầm tư của cậu, Lý Triết biết mình không cần trả lời, chỉ cần lắng nghe.

“Tôi còn nhớ mùa hè khi tôi còn nhỏ, anh tôi và bạn học muốn đi bơi, anh không cho tôi đi cùng, nhưng tôi rất muốn đi nên cứ khóc mãi, khóc tận cho đến khi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang được anh Kiêu cõng trên lưng, mở to mắt phát hiện chúng tôi đã đến hồ bơi rồi. Bờ vai anh Kiêu rộng lớn, làm người ta cảm thấy rất an tâm. Hồ bơi xanh biếc, ánh mặt trời hôm ấy rực rỡ vô ngần…”

Một chiếc ô tô đi ngược chiều bật đèn flash, đèn xe lóe lên chiếu qua khuôn mặt Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên giơ tay sờ mặt mình, trên mặt khô ráo, không có nước mắt, mà cậu cũng không còn là đứa trẻ hay khóc nhè ngày ấy nữa. Đó chỉ là câu chuyện cũ của thời niên thiếu, giờ đây cậu đã trở thành người lớn rồi.

Thở phào một hơi, Lâm Nhiên thả lỏng vai, đầu dựa vào cửa sổ xe, không nói gì thêm.

Chờ thêm một lúc, Lý Triết xác nhận Lâm Nhiên đã ngủ.

Lý Triết bật nhạc nhẹ nhàng thư giãn, dưới màn đêm, chiếc xe tiếp tục chạy về phía tiểu khu nơi Lâm Nhiên ở.

“Dậy đi nào.”

Lý Triết lay lay Lâm Nhiên, cậu mở mắt, nhận ra mình đang ở bãi đỗ xe của tiểu khu.

Vẫn còn buồn ngủ, Lâm Nhiên chậm chạp trèo ra khỏi ghế phó lái, đứng ngoài xe, ngáp liên tục, thân mình nghiêng ngả, gần như không đứng vững.

Lý Triết hỏi: “Cậu ở tầng mấy?”

Lâm Nhiên đứt quãng trả lời, người lảo đảo dựa vào cánh tay Lý Triết, hai chân mềm nhũn. Lý Triết đành dìu cậu vào thang máy.

Thang máy đến tầng của Lâm Nhiên. Lâm Nhiên đi tới trước cửa nhà, trong cơn say và mệt mỏi, cậu nhấn mật khẩu nhà hai lần nhưng cửa vẫn không mở, cả hai mật khẩu đều không đúng.

Lý Triết nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc, cuối cùng không nhịn được, kéo ngón trỏ tay phải của Lâm Nhiên, dùng sức nhấn vào khóa cửa, dùng vân tay mở khóa. “Răng rắc” một tiếng, cửa mở.

“Wow…” Mắt Lâm Nhiên sáng rực lên, giật mình nói: “Tôi quên mất còn có cách này đấy.”

Đã đến mức này rồi cũng không cần tỏ vẻ làm gì, Lý Triết bật đèn trong nhà, ném Lâm Nhiên lên sofa trong phòng khách. Sau đó, anh cũng ngồi xuống bên cạnh sofa, tạm nghỉ ngơi một chút.

Nhìn quanh căn phòng, không gian vô cùng rộng lớn, trang trí xa hoa, đúng như dự đoán.

Lâm Nhiên không chịu ngồi yên, chậm chạp đứng dậy, loạng choạng đi về phía bồn rửa mặt. Tiếng nước ào ào vang lên. Qua tấm bình phong chạm rỗng dùng để ngăn cách, Lý Triết thấy Lâm Nhiên vặn vòi nước, hất nước lên mặt, định cố xua đi men say và cơn buồn ngủ.

Lâm Nhiên lau khô mặt bằng khăn lông rồi từ sau bình phong bước ra, lúc này bước chân đã không còn tập tễnh, có vẻ đã tỉnh táo hơn nhiều.

“Tôi về đây.”

Lý Triết đứng dậy, xoay người định rời đi.

Anh đã đưa Lâm Nhiên về nhà rồi, giờ anh cũng nên về nhà mình thôi.

“Lý Triết, chờ một chút!”

Lâm Nhiên ném khăn lông xuống, vội vàng gọi người sắp đi kia lại. “Anh về giờ này cũng đã khuya rồi, hay là ở lại nhà tôi đi. Hôm nay người giúp việc vừa dọn dẹp xong phòng khách, anh có thể ngủ ở đó.”

“Tôi phải tắm rửa thay quần áo, sáng mai còn đi làm nữa.”

Lý Triết từ chối, rồi bổ sung: “Nhờ ai đó mà tôi vừa chơi xong bóng, mồ hôi đầy người, chưa kịp tắm rửa, đã phải ra ngoài đón người.”

Lâm Nhiên trợn tròn mắt, bảo sao trên người Lý Triết lại có mùi mồ hôi. Cậu cười, nhìn đối phương với vẻ ngạc nhiên, cảm thán từ tận đáy lòng: “Lý Triết, anh đúng là người tốt mà!”

Lại lần nữa bị gán danh hiệu người tốt, Lý Triết nhướng mày: “Nhớ thanh toán tiền xe.”

Lý Triết quay lưng, giơ tay phải vẫy vẫy, rời khỏi nhà Lâm Nhiên.

“A… Mệt mỏi cả một ngày…”

Lâm Nhiên xoa xoa bả vai, vặn vẹo cánh tay, cậu cảm thấy bộ lễ phục trên người giờ vô cùng gò bó. Cậu tháo nút áo, cởi áo ngoài, rồi đến giày và tất, đi chân trần vào phòng tắm.

Cậu vừa đi vừa cởi quần áo, áo ngoài và quần nằm rải rác trên sàn phòng khách, áo sơ mi thì ném ở cạnh phòng tắm. Lâm Nhiên cố giữ tỉnh táo, bước vào phòng tắm và bật vòi sen.

Cậu thực sự rất muốn trèo lên giường ngủ thẳng cẳng, nhưng mùi rượu và mồ hôi khiến cậu rất khó chịu. Hơn nữa, trong hôn lễ đã tiếp xúc với vô số người, bắt tay, nói chuyện, dính phải nước miếng và mồ hôi của người khác.

Nước ấm xối lên người, làm ướt tóc và khuôn mặt cậu, nước dọc theo cằm chảy xuống chân. Lâm Nhiên thoa xà phòng, gội đầu, vừa làm vừa nhớ lại chuyện tối nay.

“Trên xe, hình như mình đã… nói gì đó không nên nói.”

Cậu mơ hồ có cảm giác không ổn, nhưng không nhớ ra được lúc ở trên xe đã nói gì với Lý Triết.

Sau khi tắm xong, Lâm Nhiên lau khô tóc, dùng khăn tắm lau người. Lúc này, đầu óc cậu không còn suy nghĩ được gì nữa, cậu trở về phòng ngủ, ném mình lên chiếc giường lớn êm ái, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, có lẽ chỉ một lát, đột nhiên điện thoại reo khiến Lâm Nhiên tỉnh giấc.

“Nhiên Nhiên, con đang ở Hoa Vân à?”

Mẹ Lâm hỏi, Hoa Vân chính là khu chung cư nơi Lâm Nhiên ở.

“Mẹ à, con mệt muốn chết rồi, không ở Hoa Vân thì ở đâu, có chuyện gì không ạ?”

Lâm Nhiên chau mày, hai mí mắt dính vào nhau không mở nổi.

“Con đúng là, không về nhà ngủ mà cũng không nói một tiếng!”

Mẹ Lâm trách mắng một hồi, thấy Lâm Nhiên ậm ờ chỉ đáp lại, bà tiếp tục càm ràm: “Ngày nào cũng ở ngoài không biết là làm gì. Anh con khó khăn lắm mới về một chuyến, con lại không về nhà qua đêm.”

Mặc cho mẹ Lâm tự nói một mình trong điện thoại, Lâm Nhiên ngủ thiếp đi, điện thoại trượt khỏi tay, rơi bên gối.

Buổi trưa, Lý Triết đang ăn trưa thì đột nhiên nhận được bao lì xì từ Lâm Nhiên, trên đó ghi rõ: Tiền xe, cảm ơn tài xế Lý.

Lý Triết không khách sáo mà nhận lấy, bên trong bao lì xì là hai trăm tròn.

Tối qua có lẽ là Lâm Nhiên vừa đặt đầu xuống đã ngủ, thẳng đến tận bây giờ mới tỉnh dậy.

Ánh mặt trời rực rỡ ban trưa mang đến sự ấm áp. Lý Triết đi trên con đường nhỏ thanh bình gần công ty, gió thu thổi làm lá rụng lả tả, cũng làm bay áo khoác của anh. Anh cúi đầu nhìn điện thoại, nhập một hàng chữ vào khung thoại: “Đã nhận, lần sau cần tài xế thì cứ tìm tôi.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn: Cậu biết cậu ấy là gay sao?

Lý Triết: Biết.