Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Chương 205




Hôm qua, chỉ nghe Tống Thu nói rằng Bắc Quyền Triệu Sơn sẽ khiêu chiến với quán chủ Tinh Anh quyền quán,Tống Thuđối với Tinh Anh quyền quán có sự tin tưởng tuyệt đối.

Không ngờ, quán chủ của Tinh Anh quyền quán cũng thua cuộc.

Sờ Trần nói: “Tên Bắc Quyền Triệu Sơnkia dường như có chút thực lực.”

Thực lực của quán chủ có thể được xếp vào top năm trong số các quyền quán ở Thiền Thành.”

Tống Thu trầm giọng nói, “Nhưng trong trận chiến hôm nay, em nghe nói rằng một chân của quán chủ đã bị tên Bắc Quyền Triệu Sơn đánh gãy, sau này dù có chữa khỏi thì thực lực cũng giảm đi rất nhiều.”

Đôi mắt Tống Thu lóe lên tia lửa giận, hận không thể tự tay đem tên Bắc Quyền Triệu Sơn này đánh bại.

“Hãy dưỡng thương thật tốt.”

Sở Trần vỗ về Tống Thu, “Khi vết thương của cậu lành lại, hãy đích thân báo thù cho quán chủ.”

vẻ mặt Tống Thu chua xót, “Em muốn…”

“Anh rể truyền thụ bộ pháp cho cậu, chỉ cần cậu nắm giữ tốt, đối phó chỉ là một cái Triệu Sơn, không có gì đáng kể.”

Sờ Trần nói.

Nghe vậy, Tống Thu hai mắt không khỏi sáng lên vẻ không tin, “Thật sao?”

Sở Trần gật đầu.

Vào lúc giữa trưa.

Nhà họ Hoàng.

Trên bàn ăn.

Hoàng Dương đã cùng Hoàng Giang Hồng đivào ăn.

“Nhà họ Tống có tin tức gì không?”

Hoàng Giang Hồngnhàn nhạt hỏi khi bảo mẫu Tiêu Di rót rượu.

“Cảm giác như bọn họ đã từ bỏ sự chống cự, từ hôm qua gọi điện thoại đến bây giờ, nhà họ Tống đều không cỏ bất kỳ động tác gì.”

Hoàng Dương nhìn ly rượu đầy nói, không khỏi sửng sốt một chút, “Cha, vò rượu này không phải đã uống hết rồi phải không?”

“Hai ngày qua uống hai ly rượu này của Sở Trần, cha cảm thấy bệnh tình của mình gần như đã lành hẳn, nhất là ban đêm ác mộng hoàn toàn đã biến mất.”

Hoàng Giang Hồngcảm thán một tiếng, “Nếu không phải nhờ sự gợi ý của Sở Trần, ai có thể nghĩ rằng một chai rượu bình thường như vậy lại có thể chữa khỏi bệnh cho cha.”

“Đáng tiếc Sở Trần gia hỏa kia, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, lần này, để hắn chịu một bài học khó quên, cũng là một chuyện tốt.”

Hoàng Dương nói.

“Cha nhờ Tiêu Di mua rượu về đổ đầy.”