Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Chương 93: Chương 93




“Hắn từ nhỏ thích đấm đá công phu quyền cước,bái nhập Quần

Anh võ quán. Tôi nghe nói rằng khả năng lĩnh ngộ của nó khá tốt, nhưng cha tôi không thích điều đó”, Tống Nhan nói.

Sở Trần gật đầu.

Tống Thu là con trai duy nhất dưới gối của Tống Thiên Dương, Tống Thiên Dương đương nhiên hy vọng rằng cậu ta sẽ kế thừa công việc kinh doanh của gia đình thay vi theo con đường đánh đánh đấm đấm.

“Trong khoảng thời gian này, có thể nói Tiểu Thuđây là lần đầu tiên cậu ấy danh chính ngôn

thuận luyện Kung Fu ở nhà.”

Tống Nhan nói, “Cha rất coi trọng buổi lễ khai trương của tòa nhà Kim Than Thành. Nhân tiện, anh cảm thấy, bức chữ mà Hạ Bắc thiếu gia tặng cho anh có thể được chọn là ‘Thanh’ không? Ông nội rất xem trọng vấn đề này.”

“Đến lúc đó Tiểu Thu sẽ lấy nó xuống, không phải chúng ta sẽ rõ _ — _ n sao.

Sở Trần bật cười.

Tống Nhan thở dài, “Cuộc thi quá

lớn. Có rất nhiều võ quán có danh tiếng đứng phía sau hỗ trợ các gia tộc. Trong cuộc thi đoạt ‘Thanh’ này, thậm chí nhiều quán chủ võ quán sẽ đích thân ra sân.”

“Bà xã à, anh muốn thương lượng chuyện này với.”

Sở Trần đột nhiên nghĩ tới cái gì, nghiêm túc hỏi Tống Nhan, “Em có bao nhiêu tiền tiết kiệm?”

Tống Nhan nghe vậy giật mình, lập tức cảnh giác nhìn Sở Trần, “Anh hỏi vấn đề này làm gì? ”

“Bây giờ có một cơ hội để em có

thể nhân số tiền gửi của mình lên hai mươi lần.”

Sở Trần nói, “Hãy quyết định nhanh nào, bây giờ hoặc không bao giờ.”

Tống Nhan nhìn Sờ Trần khó hiểu.

“Anh nghe nói Hoàng Thiếu gia mở điểm cá cược và kêu gọi mọi người đặt cược xem ai có thể đạt giải quán quân trong cuộc thi đoạt ‘Thanh’ở Kim Than Thành.”



Sở Trần mỉm cười, tối hôm qua Hạ Bắc đã gọi cho hắn để báo về tin tức của điểm chấp các đội, “Tỷ lệ thắng của nhà họ Tống là một ăn hai mươi.”

Miệng Tống Nhan nhẹ nhàng khẽ giật.

Cô ây không có hứng thú với mấy loại cờ bạc này.

Huống chi, nhưcô vừa nói xong việc giành chức vô địch khó khán như thế nào.

Tống Nhan lái xe ra ngoài, hướng tới tòa nhà Kim Than Thành đi.

Đi được nửa đường, di động của Sờ Trần vang lên. “Sờ Trần à, anh cậu vừa đặt cược xong rồi.”

Giọng Hạ Bắc vang lên, “Tôi mua nhà họ Hoàng là đội giành chiến thắng, hahaha! Cậu nói cậu có phải hay không là đồ ngốc, cậu là

con rể nhà họ Tống nên lạc quan về nhà họ Tống cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà, cậu phải căn cứ tình hình thực tế phân tích đi, anhtiết lộ cho cậu một tin tuyệt mật, cuộc thi múa sư tử lần này, đại diện cho nhà họ Hoàng, chính là sư phụ Hoàng Thế Hùng! Sư phụ Hoàng Thế Hùngchính là người đã giành chức vô địch trong cuộc thi Võ thuật toàn quốc năm ngoái. Hơn nữa, võ sư Hoàng Thế Hùng từ nhỏ đã học múa sư tử, là một trong những sư vương nổi tiếng nhất ở Thiền Thành. Lần này, ông ấy giành quán quân mười phần đã chắc chín phần”.

Sở Trần liếc nhìn Tống Nhan đang lái xe bên cạnh, do dự một lúc, “Anh Bắc, anh ngày hôm qua nói về điểm chấp là thật không?”

“Đương nhiên, mặc dù tỷ lệ đặt cược nhỏ một chút, nhưng mà thập phần chắc chắn. Cơ hội này, vẫn là đặt cược vào nhà họ Hoàng.”

Hạ Bắc nói, “Vậy giờ anh đặt cược giúp cậu nhé.”

“Không, tôi vẫn muốn đặt cượccho nhà họ Tống.”SỞ Trần nói.

“Cái gì!”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Hạ Bắc vang lên, “Tiểu Trần, cậu không phải nói đùa chứ?”

“Chút tiền lẻ như vậy, coi như mua vui là được.”

Sở Trần nói, “Tôi cầu phú quý trong hiểm nguy, biết đâu em vợ tôi có thể lập lên kỳ tích.”

Hạ Bắc,”…”

Sau khi Sở Trần cúp điện thoại, Tống Nhan không nhịn được hỏi,”Anh tìm Hạ Bắc để vay tiền



à?”

“Anh Bắc rất nhiệt tình và khăng khăng yêu cầu anh phải cùng đặt cược một chỗ, anh liền theo cùng luôn.”

Sở Trầnlỡ đễnh.

Tống Nhan gật đầu, trầm mặc một lúc, “Thật ra anh không cần mượn tiền, thẻ tôi đưa cho anhlần trước bên trong có một số tiền mà.”

Sở Trần vỗ đầu, “Nếu bà xã anh không nói thianh suýt chút nữa đã quên mất.”

Tống Nhan hỏi một tiếng, “Anhđặt cược bao nhiêu để mua đội múa sư tử nhà họ Tống chiến thắng? Anh có thể mang số tiền tôi đưa cho trả lại Hạ Bắc.”

“Cũng liền một trăm vạn tệ.”

Tống Nhan đạp mạnh phanh lại, dừng ngay tại đèn xanh đèn đỏ trước mặt, quay đầu nhìn chằm chằm Sở Trần, tựa như đang nhìn một người mất trí vậy.

Sở Trần cả kinh, “Bà xã à, thẻ em đưa cho anh có bao nhiêu?”

Tống Nhan,”…”

Tống Nhan đột nhiên cảm thấy Sở Trần nhất định là một kẻ mất trí trước khi biến thành kẻ ngốc.

Nếu không, làm sao anh ta có thể hỏi mượnHạ Bắcthiếu gia một trăm vạn tệ để đặt cược chonhà họ Tống chiến thắng trong cuộc thi múa sư tử.

Điều đó tương đương với việc trực tiếp vứt bỏ một trăm vạn tệ.

Tòa nhà Kim Than Thành nằm ở khu vực thịnh vượng nhất của Thiền Thành.

Xe chạy vào bãi đậu xe, Sờ

Trầnvà Tống Nhan kề vai đi lên.

Trước khi đến, Tống Nhan đã liên hệ với người phụ trách của tòa nhà Kim Than Thành, người đã đợi sẵn ở sảnh tầng một để chờ.

“Giám đốc Hoàng, tôi làTống Nhan.”

Tống Nhan bước tới.