Vưu Minh Lòng Tại Yến Đông

Chương 14: 14: Nhạc Kịch




Bậc thang dẫn lên các gian khách uốn hình sóng lượn, càng đi lên phía trên càng có tầm nhìn rộng, dễ dàng bắt góc nhìn các màn trình diễn.

Đương nhiên những vị trí ưu tiên sẽ giới hạn, các gian khách trên cao xa hoa, món ăn thức uống có sự đặc biệt hơn, hưởng thụ chế độ phục vụ tuyệt vời hơn, đó chính là gian khách thượng hạng.

Nhạc Đài Các sang trọng từ cách bố trí cho đến chi tiết nhỏ không đáng nhắc tới điển hình là người làm của tửu lâu.

Người phục vụ ở đây mặc cùng một kiểu y phục thống nhất, kiểu y phục trông rất lạ mắt.

Phía trên y phục là một cái áo dài màu xanh dương có xẻ hai tà bên hông, trên vạt áo có thêu hình bông sen trắng có ánh kim tuyến, phía dưới là quần ống rộng suông dài màu nhạt hơn ở trên. Muốn sai khiến phục vụ còn phải e dè, bởi cách họ ăn mặc đúng là còn đẹp hơn khách, từ lúc mở tửu lâu đến nay chưa từng có ai gây hấn với người phục vụ.

Có lúc họ vô tình nghe một số người có chức vụ cao hơn trong tửu lâu gọi người phục vụ với cái danh nhân viên.

Nhân viên? Mới lạ nha, nghe vào tai thanh nhã thoát tục làm sao ấy. Thế là từ đó một số khách nhân ngọng nghịu bắt chước. Như bây giờ chẳng hạn.

''Nhân viên lại đây.''

Phục vụ nhanh nhẹn đi đến, cười tươi như hoa nói:

''Quý khách cần gì ạ?'' Trong tay nhân viên cầm một cuốn sổ giấy trắng còn kèm theo một cây bút lông, đầu bút lông rất nhỏ không cần chấm mực mà còn có thể viết ra chữ, làm nhiều người sinh ra tia hiếu kỳ chụm đầu vô coi nhân viên viết từng con chữ.

''Cho ta một sinh tố dâu, hai trái cây dĩa, một trà sữa trân châu.'' Khách nhân gọi xong đặt thực đơn lại chỗ cũ.

''Dạ, quý khách đợi một chút, sẽ có ngay thôi ạ.'' Nhân viên rời đi kéo theo không ít sự chú ý.

Bọn khách nhân thấy nhân viên rứt tờ giấy khỏi cuốn sổ, trên tấm giấy có một cái lỗ nhỏ, nhân viên đi vài bước đến bức tường gỗ mở nắp một ô vuông âm tường đặt tờ giấy ghi chú lên sợ dây có móc sẵn rồi đóng lại. Âm thanh loẹt soẹt như là sợ dây bên trong chuyển động, họ nghĩ tờ giấy theo đường dây đó truyền đi.

''Hay vậy, Nhạc Đài Các đúng là quá thú vị.''

''Ta muốn có được bản vẽ cơ quan chuyển động truyền đồ như vừa rồi.'' Một người mặc bộ y phục đen cúi đầu mân mê chén trà, người bên cạnh nhìn theo ngón tay hắn.

''Ta muốn biết ai là người chế tạo ra những kỳ công này.''

''Không chừng là nhiều người, không chỉ có một.''

''Nếu có một quả thật là nhân tài hiếm gặp.''

Trong khi khách nhân đang bàn tán xôn xao, tấm rèm đỏ ở khán đài chuyển động chậm rãi kéo lên phân nửa.

Khán đài đặt ở trung tâm, xung quanh bao phủ bởi các màn lụa, khán đài được xây dựng có mưu tính, mọi người không thể thấy cảnh dựng sân khấu, hoặc quá trình chuyển cảnh có kế hoạch qua mắt người xem.

Trống dưới khán đài kêu lên âm vang, hai cánh cửa lớn của Nhạc Đài Các chính thức khép lại sau hồi trống, cửa đóng họ không nhận thêm một khách nhân nào nữa.

Ánh trăng sáng rực ngoài trời cùng mây đen tình tứ thu nhỏ qua khung cửa sổ rải rác trên các tầng lầu.

Ống dẫn truyền đồng đính trên cột phát ra tiếng: ''Nhạc Đài Các kính chào các quý khách nhân có mặt trong ngày hôm nay. Nhạc Đài Các trân trọng cảm ơn sự quan tâm của chư vị. Để chân thành tạ ơn sự quý mến của chư vị, Nhạc Đài Các kính tặng mỗi gian khách một vò Mai Hoa Nhưỡng lấy làm thưởng vị hòa cùng buổi biểu diễn.''

''Hiện tại đã đến giờ lành, không bắt chư vị đợi lâu, buổi biểu diễn nhạc kịch chính thức bắt đầu, màn nhạc kịch có tên Bạch Tuyết và bảy anh hùng, chúc quý khách nhân tận thưởng vui vẻ.''

Tiếng vỗ tay réo rắt tăng thêm nhịp điệu không khí, sôi động đầy khí thế, chờ mong quấn quýt cảm xúc phấn kích lan tràn trong lòng từng người.

Ảnh Thất dựa tay lên lan can ngóng mắt về phía khán đài, người còn lại im ru dõi mắt theo cái người vắt thân mình lên lan can.

Từng màn lụa tung dập dờn như sóng biển che khuất hai bóng hình mạ lên bức tường phẳng lặng, Hạ Tịch Phong có nước muốn đu lan can. Hắn đặt gối kê cằm dựa trên lan can, hai mắt sáng rực muốn chiếu lên từng điểm nhỏ trên khán đài.

Mộc Yến Đông thông minh hơn chút, y kéo luôn tấm nệm đặt sát lan cang vứt luôn hình tượng các chủ thoát trần, đầu hướng về phía khán đài, cằm đặt trên gối, cái chân phía sau tung tăng đung đưa.

''Ngươi chờ mà xem, bảo đảm hay, không hay không ăn tiền.'' Mộc Yến Đông tâng bốc không có mức độ.

Hạ Tịch Phong quay đầu nhìn còn lươn không xương nhướng mày nói: ''Ngươi khôn thế, người thu tiền trước rồi, muốn đòi tiền lại có nước ăn vạ với nhà ngươi.''

Mộc Yến Đông úp mặt hít gối, cười cong mắt nói: ''Khôn mới sống dai.''

Hạ Tịch Phong làm mặt ghét bỏ, mở miệng phát âm: ''Ồ.'' Sau đó xoay mặt nhìn xem nhạc kịch khởi động.

Màn rèm tứ phía khán đài kéo lên, bối cảnh xung quanh u ám, đống lửa trong lò nung hừng hực kêu lên rôm rốp.

Một nữ nhân mặc y phục tím, khoác trên người một cái áo choàng đen, gương mặt xuất chúng cười lên một cái làm chết đứng mọi con tim. Tóc nữ nhân búi gọn, phía trên có đội mũ miện bằng vàng đính ngọc chói mắt tượng trưng cho địa vị cao quý, xem ra là một vị hoàng hậu.

Bà ta đứng trước một tấm gương đồng vươn tay phù phép, giương giọng nói:

''Hỡi kẻ nô lệ trong chiếc gương thần, kẻ tới từ nơi xa thẳm, hòa gió và bóng đêm ta gọi ngươi, nói đi, cho ta xem mặt ta.''

Bỗng tấm gương từ hình ảnh phản chiếu của hoàng hậu biến thành một khuôn mặt dữ tợn xấu xí của kẻ được bà ta triệu hồn.

Kẻ trong gương nói lời đầu tiên: ''Muôn tâu hoàng hậu, người muốn biết về điều gì?''

Khí chất hoàng hậu phát ra uy quyền cực hạn, bà ta cao giọng nói: ''Gương thần ngự ở trên tường thế gian ai đẹp được nhường như ta?''

Gương thần trả lời: ''Hoàng hậu nổi tiếng là đẹp. Nhưng khoan, thần thấy một cô người hầu đáng yêu giẻ rách không che được vẻ dịu dàng của nàng. Than ôi! Nàng đẹp hơn người.''

Đôi hàng lông mày hoàng hậu nhăn thành một đoàn, cảm xúc căm hận túa ra dữ dội, bà ta gằn giọng nói: ''Hay cho nó, hãy tiết lộ tên nó cho ta.''

Gương thần miêu tả: ''Môi đỏ như hoa hồng, tóc đen như gỗ mun, da trắng như tuyết.''

Mỗi một câu mỗi chữ càng khiến cơn thịnh nộ trong người bà ta vượt rào, bà ta nghiến từ kẽ răng ra hai chữ: ''Bạch Tuyết.''

Tầm màn kéo xuống bao phủ lên sự tức điên của hoàng hậu, một khung cảnh thiên nhiên sinh động khác thế chỗ. Bồ câu trắng gõ mỏ lên vụn thóc hòa nhập với viễn cảnh kỳ diệu, một tiểu cô nương mặc y phục chấp vá đủ kiểu có thể thấy nàng ta sống một cuộc sống chẳng dễ dàng.

Nàng ta vừa làm việc vừa hát, tiếng hát ngân nga như một làn suối thuần khiết chảy róc rách qua tim người nghe.

Câu hát nàng cất lên ngọt ngào như mật hoa quyến rũ nhiều ông bướm, cũng vì thế chiếm trọn nhiều mảnh tình si.

Tà váy nàng đung đưa uyển chuyển theo mỗi bước múa, bồ câu xung quanh như có linh trí hòa vào điệu múa thân mật dựa dẫm vào từng lọn tóc rung rinh của nàng.

Ảnh Thất nhìn đăm đăm vào bóng dáng thước tha của nhân vật Bạch Tuyết, nheo mắt nói:

''Sao ta cứ thấy nàng ta nhìn quen quen.''

Ảnh Ngũ sáp tới chỗ bên cạnh, nhíu mày quay mặt nhìn người kế bên: ''Ngươi hay lắm. Còn quen cả nữ nhân, còn bày đặt học thói phong lưu.''

Ảnh Thất xoay mặt, bậm trợn nói: ''Nói bậy, ta làm gì có.''

Ảnh Ngũ lạnh lùng nói: ''Không có? Không có mà quen. Nói đi đến mức độ nào rồi.''

Gân cổ Ảnh Thất thay phiên nổi lên, y lớn giọng nói: ''Ta đã nói không có là không có. Quen nữ nhân là dính dáng đến chuyện mờ ám sao? Ngươi nói năng hàm hồ, khiêu khích lòng tự tôn của ta, bôi nhọ thanh danh trong sáng của ta. Ta hai mươi bốn năm nay chưa từng thân mật qua ai. Mẹ nó ta còn là một thân xử nam hoàn toàn.''

''Ồ, xử nam.''

Ảnh Thất căm hận gào: ''Ngươi cười cái gì. Ngươi câm miệng cho ta, ta cắt lưỡi ngươi.''

Ảnh Ngũ ôm bụng lăn qua lăn lại: ''Ha ha ha, xử nam, ha ha ha...''

Sau đó một trận nháo nhào, hai con báo lao vào nhau, trăm hiệp đại chiến.

- --

Một bên khác, con lươn không xương sống bật dậy thành ảnh ương, Mộc Yến Đông ôm gối chen đầu ra khỏi lan can, làm Hạ Tịch Phong bên cạnh giật nảy mình.

''Ngươi làm gì? Khi không bật dậy như xác sống.''

Mộc Yến Đông nhíu chặt mày, dõi theo khán đài nói: ''Ta cảm thấy người diễn vai Bạch Tuyết không đúng lắm.''

Hạ Tịch Phong ngước mắt trông theo: ''Không đúng? Ta thấy diễn hay, thực sự hóa thân thành nhân vật, chỗ nào không ổn đâu.''

Mộc Yến Đông không chớp mắt, y cảm thấy người nọ còn bộc phá hơn lúc diễn tập, y bắt đúng trọng điểm nói: ''Nhưng mà nội dung vở kịch không có ghi nhân vật Bạch Tuyết phải đeo mạng che mặt.'' Y gần như là mất khống chế, lớn giọng nói: ''Y vì sao đeo mạng che mặt, không phù hợp.''

Mộc Yến Đông sa sầm mặt: ''Không ổn.''

Hạ Tịch Phong ngoắt tay gọi người chưa tới vai diễn, người nọ chạy nhanh tới.

''Các chủ gọi ta có việc gì không ạ?''

Mộc Yến Đông hỏi ngay trọng tâm: ''Vì sao Bạch Tuyết đeo mạng che? Trong kịch bản không có ghi, sao các ngươi không nhắc nàng ta.''

Người gọi đến là một nam nhân trẻ tuổi, hắn hạ thấp giọng nói như là áy náy: ''Bẩm hai vị các chủ, Nguyệt Quế bị thủy đậu, mặt nàng ta nổi mụn nước không thể không che ạ.''

Đường chân mày Mộc Yến Đông càng xiết chặt hơn, trầm ngâm nói: ''Sao có thể trùng hợp đến vậy.'' Y phất tay cho người kia lui đi.

Nhân vật Bạch Tuyết xinh đẹp tuyệt trần, lúc chọn người Mộc Yến Đông có nhắc kỹ càng. Mạng che mặt che mất dung nhan mỹ nhân là sai lầm trầm trọng lệch lạc hoàn toàn khỏi kịch bản. Nhưng mà nhìn mặt khách nhân thực sự rất thích thú nên Mộc Yến Đông đành dằn chút sự lo lắng xuống đáy lòng tiếp tục xem.

Câu hát của Bạch Tuyết chứa chan cảm xúc, rúng động lòng người: ''Ta ước cho người ta yêu đến tìm ta, hôm nay...''

''Hôm nay ta đến tìm nàng.'' Như là đáp lại tiếng gọi của nàng, một giọng hát trầm thấp của một nam nhân vang lên bên tai.

Bạch Tuyết hoảng hốt đối diện với một gương mặt lạ lẫm, người nam nhân ấy lên tiếng chào nàng, Bạch Tuyết cứ thế mà chạy, nàng rụt rè trốn sau cánh cửa.

Nam nhân hô lên: ''Nàng đừng bỏ đi.''

''Chu Thống?'' Mộc Yến Đông đần thối mặt, ai đó hãy nói rằng kịch bản bị đánh cắp đi. Diễn biến lệch khỏi đường ray quá mức nghiêm trọng.

''Sao vậy?'' Hạ Tịch Phong hưng trí bừng bừng nói thêm: ''Ồ, không ngờ Chu Thống giấu nghề, biết diễn thế này, quào diễn y như thật. Mà nhân vật hắn thủ vai là hoàng tử phải không?''

Mộc Yến Đông ngao ngán lắc đầu nói: ''Ban đầu không phải hắn, là người khác. Khi hắn xuất hiện ta thực sự bị hắn dọa đứng tim.''

Hạ Tịch Phong hai mặt một lời: ''Gặp trục trặc.''