Vưu Minh Lòng Tại Yến Đông

Chương 3: 3: Sửa Sai




Mộc Yến Đông dùng hết sức từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ mà đem đứa nhỏ kéo lên.

Đứa nhỏ này có thể là tiểu công tử nhà nào đó, nên mới nuôi ra được một tiểu tử da dày thịt béo thế này.

Mộc Yến Đông hai tay ôm chặt đứa bé vào lòng sợ lỏng tay lại làm rớt nó xuống rồi lại phải kéo lên tốn biết bao sức lực, từ lúc sống lại hôm qua y còn chưa nhét kẽ răng một miếng gì đâu, sức không có lấy đâu ra sức cùng lực kiệt.

Nhất định lát nữa phải kiếm gì lấp đầy bụng gầy này mới được. Nhưng cũng không biết kiếm tiền đầu ra, chắc cũng chỉ có nước hành nghề, mà nhìn lại cái thân thể gầy yếu này chắc hành nghề cũng không thuận lợi. Từ từ nghĩ sau, còn tứ đại huynh đệ họ Mộc(*)nhà y sẽ giúp y nghĩ tiếp đối sách.

(*) Tứ đại huynh đệ họ Mộc là: Mộc Đông Đông, Mộc Yến Yến, Tiểu Yến Đông, Mộc 's Yến Don't đó:))

Mộc Yến Đông mặt mũi đỏ bừng vì gắng hết sức mình mà kéo đứa nhỏ này lôi lên bờ rồi đặt dưới tàng cây.

Mộc Yến Đông: "Ta còn chưa có mặc quần áo đâu, lỡ ai thấy được rồi sao."

Mộc Đông Đông: "Ôi cái thân đáng giá nghìn vàng của ta, cũng tại tên tiểu tử thúi hoắc nhà ngươi mà có thể mất lúc nào cũng không hay đó."

Mộc Yến Đông đưa tay lên mũi đứa nhỏ, hơi thở chỉ coi như thoi thóp nhẹ đến không thể nào nhẹ hơn.

Mộc Yến cúi xuống nghiêng tai áp sát vào lồng ngực bên trái của đứa nhỏ.

Mộc Yến Đông: "Còn cứu được."

Nói xong lại lấy hai tay của chính bản thân ấn thật mạnh xuống ngực, hai bàn tay chồng lên nhau dồn hết sức lên ngực mà ấn, cứ ấn liên tiếp khoảng ba mươi nhịp.

''Phốc.'' Đứa nhỏ phun ra một búng nước rồi ho sặc sụa nhưng mí mắt nhúc nhích, ấn đường nhíu lại.

Mộc Yến Đông: ''Này nhóc, tỉnh tỉnh.'' Y đưa tay ra đỡ đứa bé ngồi dậy rồi vòng một tay ra sau vỗ thật nhẹ lên lưng nó.

Lúc này đứa nhỏ mới dần dần hé mắt ra, do chưa kịp thích ứng với ánh sáng, đứa bé nửa mở nửa hép mi mắt, trong tầm mắt nó bắt gặp được một dáng hình mơ hồ ước chừng cũng còn là một hài tử như mình, giọng nói trong trẻo của hài tử vọng lại bên tai nó: ''Nhóc, tỉnh chưa, mau mở mắt.''

Dáng hình trước mắt cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng, đó là một hài tử lớn hơn nó chừng bốn, năm tuổi nhưng mà thân thể đối phương rất gầy, khuôn mặt thanh tú, dễ nhìn, nó kìm lòng không đậu mà không khỏi nhìn thật kỹ đối phương, trong lòng nghi hoặc không biết vị ca ca trước mắt này là ai.

Mộc Yến Đông bị đối phương nhìn không rời mắt cũng có điểm không thích ứng nên buông mi mắt mà không nhìn thẳng vào mắt đứa bé một hai giây.

Trong lòng thầm nghĩ đệt, làm gì như ta dữ vậy, hay là trên mặt ta là tắm rửa chưa kĩ nên còn bẩn? Thời gian tưởng chừng như dừng lại, gió lay cành lá lay động phát ra âm thanh xào xáo tấu nên một khúc nhạc đơn điệu, dung hòa đất trời thành một, gió mây nguyện quyện vào nhau vẩy mực vẽ nên một bức tranh động tâm.

Ánh mắt lại một lần nữa giao hòa, thời khắc này Mộc Yến Đông kịp thời lấy lại tinh thần, tay vẫn vững vàng ôm lấy đứa bé.

Mộc Yến Đông phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch giữa hai người: "Này nhóc, đuối nước xong, có phải ngốc luôn rồi không?''

Lúc này đứa bé trong lòng Mộc Yến Đông lúc này mới lấy lại phản ứng, miệng há phát ra chất giọng đặc trưng của trẻ con: ''A''

Mộc Yến Đông nhìn thẳng vào mặt nhóc con mà lên giọng bắn liên thanh: ''Ngươi a cái gì, ngươi thực sự ngốc thật rồi sao, ây nha, thật là tội nghiệp, chưa trải đời đã ngu ngu ngơ ngơ rồi, đúng là mệnh trời.'' Nói xong lại lắc đầu: ''Đúng là mệnh trời, khó mà tránh khỏi, khó mà tránh khỏi.''

Đứa bé giờ mới triệt để tỉnh táo, đánh gãy lời Mộc Yến Đông:''Ta không có ngốc.''

''Phải không?''

''Tuyệt đối không ngốc.''

''Được được, ta tin.''

Mộc Yến Đông đỡ đứa bé ngồi thẳng dậy rồi mới chậm rãi buông tay, bước đến hòn đá cách đó không xa mà nhặt y phục rồi phủ lên thân mình. Đứa nhỏ ngơ ngơ trừng mắt hết cỡ mà nhìn vị ca ca trước mắt không một mảnh vải che thân mặc lại y phục, mà trước đó lại không mặc gì mà ôm mình, nó hơi hơi hốt hoảng, ngạc nhiên lẫn chút xấu hổ.

Đợi đến khi Mộc Yến Đông phủ phục che thân, chỉnh lại lý y. Đứa nhỏ cũng đã quay mặt lại nhìn y.

Mộc Yến Đông vừa đi vừa cầm tóc vắt nước, ngồi chồm hổm xuống trước mặt đứa nhỏ, nhìn một lượt đứa nhỏ từ đầu đến chân, miệng tán thán: ''Chậc chậc.''

Đứa nhỏ không hiểu cớ sự ra sao có hơi không được tự nhiên khi bị ca ca trước mắt đánh giá.

Hài tử ái ngại gãi đầu nhìn Mộc Yến Đông cất tiếng:

''Ca ca chính là người đã cứu ta sao?''

Mộc Yến Đông bỗng sáp mặt lại gần đứa nhỏ làm thằng bé có hơi hoảng, mém nữa té ngửa ra sau, cũng may Mộc Yến Đông phản ứng kịp thời nhanh nhẹn tay đưa ra sau vai giúp đứa nhỏ đứng vững.

Mộc Yến Đông lấy một ngón trỏ không có một tí lực nào đánh nhẹ lên trán hài tử:

''Sao ngươi lại ngốc thế hả? Không phải ta cứu ngươi thì ngươi còn đứng trơ ra ngốc được sao?''

Đứa nhỏ có cảm giác không đau nhưng lại lấy tay bụm đầu theo bản năng, khẳng khái khẳng định:

''Ta thực sự không có ngốc.''

Mộc Yến Đông nhìn dáng nó tỏ vẻ đáng thương cảm thấy có chút đáng yêu liền không nhịn được cười nhéo má đứa nhỏ.

"Ngươi tên là gì? Từ đâu đến? Sao lại té chìm dưới sông trôi tới tận đây? Người nhà ngươi đâu?"

Mặt đứa nhỏ buồn nhẹ: "Đệ tên Vưu Minh? Từ đầu cầu đến, đệ trốn phụ thân lén ra sông đi câu cá không may bất cẩn lọt sông? Đệ sống ở quân doanh."

Mộc Yến Đông vỗ vai Vưu Minh an ủi: "Thôi không sao là tốt rồi, đệ hư lắm có biết không? Sao lại không xin phép phụ thân. Hiện giờ có biết cha mẹ, à, phụ mẫu lo cho đệ lắm không?"

Vưu Minh chảy nước mắt bị doạ bởi câu phụ mẫu lo lắng: "Đệ sai rồi."

Mộc Yến Đông: "Thôi ngoan đừng có khóc. Sau này nghe lời. Mạng sống quan trọng, đệ biết có nhiều người muốn sống cũng không có cơ hội không? Phải biết trân trọng mạng chính mình, nếu không có ta e là đệ đã không còn gặp lại phụ mẫu mình nữa rồi."

Mộc Yến Đông càng khuyên Vưu Minh càng chảy nước mắt nhiều hơn, ho sụt sụi: "Đệ xin, nh...ỗi. Đệ không n.., hám nữa... Đệ không nhám nhữa đâu."

Mộc Đông có hơi hoảng loạng nào giờ có nói chuyện thân cận với trẻ con bao giờ. Chiếu theo phim truyền hình theo đoạn phân cảnh mẹ dỗ con Mộc Yến Đông hóa thành ảnh đế sắm vai người mẹ, ôm Vưu Minh vào lòng, tay vỗ nhẹ lưng.

"Thôi ngoan đệ đừng khóc nữa, nín đi, sai rồi biết sửa là tốt. Ta đưa đệ về nhà, được không?"

Vưu Minh nấc giọng ôm Mộc Yến Đông: "Dạ, về nhà."

- ------------

Đam Bất Diệt: ''Hay cho sói con =))''