Waltraute-san no Konkatsu Jijou

Chương 1




Phần 1

Một Valkyrie[2] hạ xuống nhân giới Midgard[3].

Cô có mái tóc dài màu vàng óng và nước da trắng muốt. Dáng người của cô khá cao so với chuẩn của phụ nữ, nhưng thân hình lại mảnh dẻ hơn so với đàn ông. Sự cân bằng ấy là thứ mà không một sinh linh nào được sinh ra bởi một người mẹ bình thường có thể giữ được. Vẻ đẹp của cô không phải là dạng khiến cho người khác giới bị cuốn hút. Vẻ đẹp ấy được bao phủ bởi một thứ cảm giác lạnh giá, tựa như của một bông hoa được dâng tặng cho kẻ địch đã tử trận vậy.

Bề ngoài thì trông cô vào khoảng tầm 25 tuổi, thế nhưng sự già đi của con người lại không thể đem ra áp dụng với một Valkyrie được. Cô đã chiến đấu từ rất lâu, lâu hơn thế nhiều.

Bộ giáp cô mặc có màu xanh lá. Nhưng đó mới chỉ là một mặt của nó mà thôi. Bộ giáp ma thuật đó có thể thay đổi tùy ý đặc tính của nó cho phù hợp với hoàn cảnh. Ánh cực quang trên bầu trời phương bắc thực ra chính là thứ ánh sáng liên tục thay đổi do bộ giáp của một Valkyrie tạo ra.

Trên tay phải cô cầm một thứ mà trông có vẻ như là một cây thương màu xanh – trắng, nhưng nó được tạo nên từ những tia sét giáng xuống từ trời cao. Chỉ một cú vung thương của cô thôi là đủ để diệt sạch những kẻ dám đối địch với thiên giới Asgard[4]. Đến cả linh hồn của chúng cũng sẽ bị hủy diệt sạch sẽ tới mức chẳng thể đi tới âm giới được nữa. Sự trừng phạt thần thánh ấy được biết tới dưới cái tên Lôi diệt thương, và sức phá hoại của nó hoàn toàn tương xứng với cái tên ấy.

“Có vậy thôi ư?”

Xung quanh cô chẳng còn gì khác ngoài những đống đổ nát.

Tên của thiếu nữ tỏa sáng rực rỡ giữa quang cảnh mờ mịt ấy là Waltraute.

Cô cao thật, nhưng đấy chỉ là khi đem so với phụ nữ loài người bình thường mà thôi. Kể cả như vậy đi nữa, cô vẫn là kẻ chiến thắng cuối cùng, đứng trên tất cả những kẻ xung quanh mình. Cô đã đập nát, tiêu diệt sạch và thiêu trụi tất cả những tên địch còn cao lớn hơn cô.

Chẳng ai có thể tưởng tượng được rằng mới không lâu trước đó, từng có một ngôi đền được trang trí một cách phô trương bằng vàng và đá cẩm thạch ở đây. Nhưng giờ chỉ còn lại một màu đen. Đen kịt. Những thứ đồ trang hoàng lòe loẹt ấy đều đã bị kéo sạch xuống, tất cả những gì còn lại đều đã biến thành màu đen như để thừa nhận những tội lỗi của chúng.

Những kẻ tội đồ.

Những tên dị giáo.

Những kẻ phản nghịch đã cố tính thông hôn với bọn khổng lồ để tạo ra những con quái vật, rồi dùng con cháu của mình làm nô lệ - chúng đều đã bị thanh trừ. Chúng đã phạm ba tội ác. Nhưng việc yêu thương kẻ không đồng loại với mình không phải là một trong số đó, mà là câu kết với những tên khổng lồ vì lòng tham của chính bản thân. Tội ác thứ hai là sử dụng con cháu của mình như một thứ công cụ. Cho dù chúng chỉ có một nửa dòng máu là con người, thì việc lợi dụng bất kì ai có linh hồn của con người làm công cụ đều là tội ác. Và tội cuối cùng là chúng không tự mình thông hôn với bọn khổng lồ, mà lại bắt những người trẻ tuổi phải làm việc đó. Sau khi phán xét xong, hình phạt tối cao đã được đưa ra.

…Thật ra, Odin chỉ ra lệnh cho Waltraute phân loại linh hồn của những người trẻ tuổi đang cận kề cái chết trong đống hỗn loạn và chỉ đưa những ai hợp chuẩn tới Valhalla[5], lâu đài vĩ đại của thiên giới. Vậy nhưng, theo thói quen của bản thân, cô đã dùng sức hơi quá tay.

Chính vì lẽ đó, mà mọi chuyện đã kết thúc trước khi một thảm kịch quy mô lớn kịp xảy ra, và tất cả chủ nhân của những linh hồn mà đáng ra sẽ được cô dẫn đường đều đã sống sót.

Phải có nguyên do thì các Valkyrie mới không đứng trên đỉnh cao quyền lực, dù cho nếu xét về mặt sức mạnh thuần túy thì họ là những người mạnh mẽ nhất.

Chẳng buồn liếc qua những kẻ sống sót đang cúi đầu ủ rũ lấy một cái, Waltraute ngẩng đầu lên trời và nói với một người đang không có mặt tại đó.

“Báo cáo. Vụ việc 3469 đã được xử lí xong. …Hẳn là người thống trị trên ngai vàng lại đang nổi giận rồi. Nhưng tôi cho là nữ hoàng của âm giới cũng đang nghiến răng nghiến lợi vì để những linh hồn ô uế kia tuột khỏi tay. Nghĩ như vậy thì việc này coi như là hòa nhau đi.”

Loài người sống ở Midgard hẳn là không thể nào hiểu được điều mà các vị thần nói. Họ cố ý ngăn không cho con người hiểu được nhiều hơn mức cho phép.

“Hiểu rồi. Vậy là tôi được phép trở về. Bảo Heimdallr dẫn đường cho tôi. Hết.

Sau khi cô nói xong, một luồng sáng bắn xuống từ những đám mây đen ở phía trên đầu cô. Nó chiếu thẳng lên người cô. Liền đó, một con ngựa to lớn màu trắng đã tới đứng ở ngay bên cạnh Waltraute. Cô leo lên người nó, rồi mái tóc cô nổi bồng bềnh lên trái với lẽ thường. Một khi sự thay đổi trọng lực ấy lan ra tới cả cơ thể của con ngựa, bản thân Waltraute sẽ bị tạm thời phân tách ra thành muôn vàn mảnh nhỏ và rời khỏi nhân giới Midgard, vượt qua mọi rào cản khí động lực học thông thường.

Nhưng ngay lúc ấy…

Một sự cố xảy ra trong quá trình quay về.

Một cậu trai bám một cách yếu ớt vào chân phải của Waltraute – lúc này đang ngồi trên lưng ngựa.

“Một kẻ sống sót à?”, cô nàng Valkyrie nói với ánh mắt không chút tình cảm, “Ngươi muốn tới Valhalla để tham gia vào những cuộc chiến của thiên giới ư? Không cần phải vội như vậy. Nếu người tiếp tục giữ được một tâm hồn quả cảm đầy chính nghĩa như thể, thì thời khắc đó nhất định sẽ tới thôi.”

“Đẹp quá.”

Cậu bé nói một ra câu bình phẩm rất không hợp với hoàn cảnh bằng giọng khàn khàn.

Cậu nhìn vào mái tóc vàng óng đang phản chiếu ánh sáng lấp lánh của Waltraute.

“Tôi lấy mấy sợi được không?”

Waltraute im lặng.

Đối với loài người ở Midgard thì các Valkyrie chỉ có một vai trò duy nhất… đáng ra là phải như vậy. Nhưng từ kinh nghiệm của bản thân, cô biết là thi thoảng sẽ có những tình huống bất thường xảy ra.

Nói cách khác…

Đôi khi, một người bình thường sẽ đem lòng yêu một Valkyrie.

“Xin lỗi, nhưng ta không thể làm như thế được”, cô trả lời với giọng lạnh băng.

Cậu bé dường như không hiểu được tình hình.

“Tại sao không?”

“Chúng ta sống ở những thế giới khác nhau. Cây thần thế giới Yggdrasil chia cắt cả chín giới. Sự ngăn cách đó chỉ bị phá vỡ khi có chiến trận mà thôi. Đó cũng là lí do tại sao lúc này ta lại đang ở Midgard. Phá bỏ sự ngăn cách ấy mà không có lí do sẽ dẫn tới chiến tranh.”

“Ồồ…”

Cậu bé há hốc miệng, nhưng không rõ là chính xác thì điều gì đã khiến cậu ta ấn tượng.

“Vậy là cô không thể ở lại đây được?”

“Ta không nói là không thể, nhưng về lí mà nói thì ta không thấy có lí do nào để làm việc đó.”

“Mhh…”

“?”

“Tôi không chấp nhận chuyện ấy được. Giờ không phải lúc để nói chuyện theo kiểu đó.”

“Hm?”

Waltraute trông có vẻ hơi bối rối. Cô không hiểu được sự tinh tế lãng mạn của con người, vậy nên cô lựa chọn phương pháp mà theo kinh nghiệm của bản thân là cách nhanh nhất để giải quyết những phiền phức dạng như thế này.

Bàn tay phải cô nắm lấy Lôi diệt thương.

Cô cố ý làm nó bắn ra những tia lửa tung tóe một cách ồn ã.

“Cho dù là lí do gì và cho dù kẻ đó có nói sao đi nữa, một Valkyrie luôn có quyền coi bất cứ ai ngăn trở mình là kẻ xấu. Ta cảnh báo ngươi, kẻ nào mà chắn đường ta đều có kết cục định sẵn là sẽ gục ngã bại trận trước mặt ta.”

“Hm? Hửử? Vậy nếu tôi đánh bại được cô, cô sẽ làm bất cứ điều gì mà tôi yêu cầu chứ?”

“Mh!? Đợi chút!!! Cái kiểu suy nghĩ vòng vèo nào đã khiến ngươi đi tới kết luận như thế hả!? Ta chỉ nói rằng bất cứ kẻ nào ngăn cản ta đều sẽ gặp phải một số phận nghiệt ngã mà thôi.”

“Hiểu rồi… Vậy là tôi có thể cưới cô…”

“Ngươi chỉ đang tự cho là mình thắng được thôi!! E-e hèm. Linh hồn sinh ra tại nhân giới Midgard kia, ngươi thực sự tin rằng chỉ với sự hăng hái yếu ớt đó của ngươi là đủ để đối chọi với Waltraute, người đứng hàng thứ tư trong số chín chị em Valkyrie ư?”

“Vậy đấu đi!! Chúng ta đấu đi!! Waltraute, nói cho tôi biết luật thi đấu đi!!”

“Khốn thật! Mình lỡ mồm nói ra tên ư!?”

Nhưng Waltraute không tàn nhẫn tới mức thực sự đấu sức với cậu bé người Midgard đó: nếu làm thế, cô hẳn sẽ đập nát cậu ta ra.

(Ồ, mình biết rồi. Mình có thể đưa ra cho tên người thường này một thử thách không thể thực hiện được.)

Từ xưa đến nay, đó vẫn là lối suy nghĩ chuẩn mực của các nữ thần và công chúa trên khắp thế gian.

Waltraute hắng giọng rồi nói, “Thử thách của ta giao cho ngươi là tự mình leo lên cây thần thế giới Yggdrasil. Khi ngươi tới được thiên giới Asgard, ta sẽ chấp nhận lời cầu hôn của ngươi.” (Cậu ta không thể làm được việc đó đâu. Đến cả một Valkyrie như mình còn không làm được nữa là. Một linh hồn sinh ra ở nhân giới hẳn là sẽ kinh hãi tới mức mất hết tinh thần khi nhìn thấy cây thần thế giới Yggdrasil, chứ đừng nói là chạm vào nó.)

“… ‘Leo’ nghĩa là sao?”

“Có nghĩa là ‘trèo’ và thường được dùng khi nói về một ngọn núi hay vách đá ấy!! Ta đang bảo ngươi trèo lên cái cây khổng lồ đó bằng chính đôi tay của ngươi đấy!!”

“Ớớ!?”

“Đ-đúng rồi đấy. Thế nào? Không làm được, phải không? Đơn giản là bất khả thi, đúng chứ? Mau bỏ cuộc tại đây, rồi kết hôn với một người phụ nữ bình thường, giống như cách một người đàn ông bình thường phải làm đi. Một người bạn hàng xóm thưở nhỏ có thể là một lựa chọn xuất sắc đến bất ngờ đấy. Còn giờ, ta phải đi đây.”

“Chỉ cần trèo lên được một cái cây là cưới được một Valkyrie ư!? M-mình phải nói cho mọi người biết mới được!!”

“Đợi đã!! Đây không phải là truyền thống của tộc ta! Đây là một cuộc thi đấu giữa hai ta mà thôi!! Nếu có nhiều con người bắt đầu tìm cách trèo lên cây thần Yggdrasil, thì vua của các vị thần Odin sẽ hiểu nhầm là có nổi loạn mất!!”

“Vậy tôi sẽ trèo! Nếu tôi trèo lên được Yggdrasil, tôi sẽ cưới được cô, phải không!? Cô nói đấy nhé, Waltraute!!”

“Mh.”

Có vẻ như cậu bé thực sự có ý định tham gia thử thách này, nhưng Waltraute không thể coi đây là cuộc đấu bình thường chỉ để tìm kẻ thắng và người thua được.

Các Valkyrie thuộc về nhóm thần chiến đấu, và họ có vai trò kiểu như những kẻ bảo hộ nghiêm khắc cho các cuộc thi đấu ở nhân giới Midgard.

Chuyện cây thần thế giới Yggdrasil ở đây nằm ở phạm vi lãnh thổ của ai có chút hơi mơ hồ, nhưng cuộc thi đấu này bắt đầu từ nhân giới Midgard, thế nên Waltraute vẫn phải nghiêm túc về việc này.

Với lại…

Nếu thử thách này chỉ là do cậu bé đưa ra thì cô có thể từ chối tham gia là được. Thế nhưng, Waltraute lại là người đề ra thử thách và cậu ta đã chấp nhận nó. Điều đó có nghĩa là vào thời khắc cậu ta chấp thuận, thì đây đã trở thành một cuộc thi đấu chính thức rồi. Waltraute không thể rút lời được nữa.

“Đ-được thôi. Ta sẽ chấp nhận cuộc đấu này. Nhưng một linh hồn ở Midgard sẽ không bao giờ có thể leo lên được cây thần Yggdrasil đâu.”

“Tôi làm được.”

“Thiên giới Asgard nằm ở trên những tầng mây, theo đúng nghĩa đen luôn. Nếu như ngươi kiệt sức nửa đường và rơi xuống, thì thứ chờ đợi ngươi chỉ có cái chết mà thôi. Ngươi vẫn sẵn lòng chứ?”

“Tôi làm được.”

Ngay cả dưới ánh mắt lạnh băng có thể khiến những kẻ dị giáo, người khổng lồ hay rồng phải run rẩy vì sợ của Waltraute, cậu bé loài người vẫn đưa ra một câu trả lời đầy vẻ ngang ngạnh.

(Đó là ánh mắt của một chiến binh.)

Nhưng rồi ngay tức khắc, cậu ta lại mỉm cười toe toét, vung vẩy một cánh tay theo hình tròn và nói, “Được rồi, tôi sẽ trèo lên đó trước cả khi cô kịp để ý đấy! Khi nào đã sẵn sàng, tôi sẽ đi tới Yggdrasil, vậy nên cô hãy chờ ở đích tới tại Asgard đi!! Đấy cũng là luật đấy!!”

“Đợi đã”, Waltraute đột ngột lên tiếng từ trên lưng con bạch mã, “Tại sao ngươi lại muốn cưới ta đến vậy?”

“Hm?”

Cậu bé trả lời gần như ngay lập tức.

“Vì cô rất xinh đẹp.”

“…”

“Waltraute, tôi nhất định sẽ trèo lên được Yggdrasil, rồi khi đó chúng ta sẽ cưới nhau!!”

Khi Waltraute quay trở lại thiên giới Asgard, người canh gác Heimdallr hỏi cô một câu.

“…Sao cô không từ chối phứt đi?”

Thường thì một Valkyrie sẽ hoàn toàn không thể hiện ra chút cảm xúc nào, nhưng khi nghe thấy câu hỏi đó, đôi má Waltraute lại hơi đỏ lên, ánh mắt cô quay ngoắt sang chố khác.

“K-khi cuộc đấu đã được định ra rồi, thì tôi gần như không thể từ chối dứt khoát với cậu ta được!!”

Heimdallr vẫn cứ thắc mắc là tại sao cô không quay về Asgard luôn ngay từ đầu, nhưng anh ta chưa kịp nói gì thêm thì đôi mắt của Waltraute đã lại quay sang chỗ khác, rồi cô bắt đầu nói.

‘Đúng… Đúng thế. Đó là một cuộc thi đấu, thế nên tôi không có lựa chọn nào khác!! Rốt cuộc thì, tôi là kẻ bảo hộ nghiêm khắc của các cuộc thi đấu mà!! Cho dù cuộc đấu đó có gây ra hậu quả gì, thì một khi nó đã được thiết lập, tôi phải để nó diễn ra cho đến khi có kết cục cuối cùng!!”

“Đợi đã, đừng nói với tôi là cô bỏ qua vụ này vì cậu ta đã nói rằng cô xinh đẹp, và sẽ cưới cô sau khi trèo lên được- …Áii! Áii!!”

“Anh có thể giải thích xem đoạn nào trong lời tôi vừa nói đã khiến anh nghĩ như vậy? Và anh có thể giải thích lí do tại sao anh lại cười nhăn nhở như thế được không?”

“B-bức tường vô hình cứng như bê tông này là do khí thế hăm dọa của cô tạo ra sao!? Ấy không, đợi đã! Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi mà! Đừng lôi Lôi diệt thương ra! Đợi đã, đợi đã!!”

Heimdallr run lên vì sợ hãi khi phải đối mặt với thứ sức mạnh hủy diệt siêu cấp đang được dùng để che giấu đi sự ngượng ngùng của Waltraute.

Cho dù cô có nói gì đi nữa, thì cảm xúc thực sự của Waltraute đều đã thể hiện rõ trên gương mặt cô rồi.

Phần lớn mọi người đều sợ hãi cô tới mức không dám thử, nhưng thực ra Waltraute lại yếu đuối đến bất ngờ trước những người có thể giữ được ý chí mạnh mẽ khi tiếp xúc với cô.

Phần 2

Nằm tại điểm tận cùng của thiên giới Asgard là cây cầu bảy làn Bifröst[6].

Tuy được gọi là “cầu”, nhưng quy trình vận hành của chúng lại khá phức tạp. Người sử dụng sẽ bị phân tách ra thành những phần tử nhỏ, rồi sau đó có thể được tùy ý đưa đến bất cứ nơi đâu ở trong chín giới mà không cần để ý tới mọi giới hạn về khí động học thông thường. Nó không hoàn toàn là “phép dịch chuyển tức thời”. Về mặt kĩ thuật mà nói thì người dùng sẽ được gia tốc tới mức 97% tốc độ ánh sáng, nhưng so với phạm vi của chín giới mà nói thì việc di chuyển cũng gần như là ngay lập tức rồi.

Đồng thời, bộ giáp Valkyrie cũng sẽ bị chia cắt ra thành vô vàn mảnh nhỏ cùng với Waltraute – nó sẽ phản ứng lại và lan tỏa đi. Quá trình ấy sẽ tạo ra những tia cực quang tràn ngập bầu trời đêm mỗi khi có một Valkyrie bay đi.

Chính nhờ có Bifröst và các Valkyrie mà Æsir[7] mới có thể thể hiện được sức mạnh khủng khiếp của mình ở trên khắp chín giới. Việc dịch chuyển cần phải mất chút thời gian để chuẩn bị, nhưng đổi lại, lực lượng quân sự được tạo nên bởi các Valkyrie và các linh hồn của người chết – được biết đến dưới cái tên Einherjar – dưới quyền chỉ huy của họ sẽ xuất hiện ở bất kì nơi nào cần thiết. Trận chiến hủy diệt những kẻ dị giáo lúc trước là một bằng chứng đủ để nói lên rằng đội quân này nguy hiểm tới cỡ nào.



Và…

Waltraute đang đứng ở trên thành cầu Bifröst nhìn chăm chú xuống nhân giới Midgard. Người canh gác Heimdallr là người chịu trách nhiệm điều khiển Bifröst, nên rõ ràng là anh ta chẳng thể nào chịu đựng việc cô nàng Valkyrie kia cứ đứng chắn lối như vậy thêm được nữa.

“Ừm, nếu cô cứ đứng ở đó thì làn cầu thứ 3 sẽ không sử dụng được…”

“Anh có bảy làn cơ mà, thiếu một hai cái thì chết ai.”

“Ờm, cô có biết là có bao nhiêu chuyến dịch chuyển được thực hiện ở đây mỗi giờ đồng hồ không? Đây là vấn đề về hiệu suất và phân bổ công việc. Cô đang gây ra tắc đường đấy. Cô biết thừa là việc chặn một làn cầu trông có vẻ là đang trống sẽ khiến giao thông bị ách tắc lại như thế nào mà. Nếu cô cứ đứng chắn làn thứ 3 như thế thì tỉ lệ số chuyến bay trễ sẽ tăng lên-…”

“Ý anh là sao?”

“À… ừm… không có gì… Chắc vậy… Haizzz…”

Khi Waltraute lườm sang phía Heimdallr, anh ta co rúm người lại như thể chuẩn bị chui vào trong một cái hộp bé xíu nào đó vậy.

Heimdallr vừa cúi người xuống vừa nói, “Nhưng thực sự thì có nguyên nhân gì khiến cô phải coi trọng một lời hứa miệng đến vậy chứ ?”

“H-hứứ! Tôi không hề cho rằng cậu nhóc tới từ Midgard đó có thể leo lên cây thần thế giới Yggdrasil được. Nhưng hiện giờ đây là một cuộc thi đấu đã được định ra rồi, thì với tư cách là một Valkyrie, tôi phải theo dõi nó tới khi kết thúc mới thôi. Trường hợp khả quan nhất là cậu ta sẽ tới được chỗ gốc cây, rồi sau đó bị choáng ngợp tới mức không làm được thêm gì nữa. Còn trong tình huống xấu nhất, nỗi kinh ngạc khi nhìn thấy Yggdrasil sẽ khiến cậu ta thậm chí còn chẳng tới nổi chỗ gốc cây.“

“ …Vậy là ngay cả trong ‘tình huống xấu nhất’ cậu ta cũng sẽ không tới được chỗ cô ư ?”

Đáp lại lời bình luận ngoài mong đợi đó của Heimdallr là một ánh nhìn sắc bén tựa như một mũi thương, khiến toàn thân anh ta khựng lại như thể bị đóng băng. Heimdallr nhận ra rằng anh ta không tài nào làm cơ thể mình co rúm lại nhỏ hơn mức hiện giờ được nữa.

Waltraute trấn tĩnh lại rồi nói, “Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng chỉ đang giám sát cuộc thi này cho tới khi nó kết thúc mà thôi. Và kết cục cuối cùng là cậu ta sẽ thất bại. Nếu cậu ta không xuất hiện thì coi như là thua cuộc. Khi đó, tôi sẽ được giải thoát khỏi vụ hứa hôn bằng lời nói vớ vẩn này.”

“À, Ừm…”

“Quả thật, ánh mắt của cậu ta khi nói rằng sẽ trèo lên cây thần thế giới đúng là ánh mắt của một chiến binh. Đó là ánh mắt của một người có ý chí mạnh mẽ đủ để thách đấu với một Valkyrie. Nhưng lời nói suông chỉ là thứ rẻ tiền mà thôi. Khi nhận ra rằng mình đã quá hấp tấp, cậu ta nhất định sẽ đánh mất sạch dũng khí… Sao anh lại ngắt tôi thế ?”

“Cậu trai đó đã tới rồi.”

“!?!?!?”

Waltraute cuống cuồng quay lại nhìn xuống nhân giới Midgard qua chỗ mép của làn số 3.

“Không thể nào… Không thể nào !! Cậu ta không sợ chết hay sao hả !?”

“ ‘Chỉ riêng chuyện cậu ta làm được tới mức này chỉ vì một người thô lỗ, cuồng chiến đấu, lại còn mặc giáp quanh năm như mình đây là đã đủ để khiến trái tim mình xao xuyế-...’ Ấy không, tôi đùa thôi! Xin cô đấy! Tha cho tôi đi mà! Tôi sẽ không tự ý dịch ra suy nghĩ của cô nữa đâu, làm ơn đừng có giáng sấm sét xuống người tôi!!” Heimdalllr vừa đưa hai tay lên ôm đầu, vừa nhìn xuống mặt đất. “J-Jack Elvan phải không nhỉ? Theo như những thông tin chúng ta có thì cậu ta thuộc về tầng lớp trung lưu ở Midgard.”

Nhưng dĩ nhiên là cậu bé vẫn chưa tới được Asgard.

Gốc của Yggdrasil nằm ở Midgard. Cậu ta đã tới được chỗ cái cây vĩ đại ấy.

Nhìn có vẻ như cậu ta thực sự định trèo lên cây.

Bất cứ con người bình thường đều sẽ thấy choáng ngợp trước Yggdrasil, cùng với đó là cảm giác sợ hãi rất thông thường khi nói tới việc đi tới một thế giới khác, chứ chưa cần nghĩ tới việc thử trèo lên cây thần thế giới. Tuy vậy, cậu trai đó đã vượt qua được những rào cản ấy.

Mặc dù được gọi là một cái cây, nhưng thân cây có bề dày ngang ngửa với chiều rộng của một thành phố, nên thật ra có cảm giác là giống như đang trèo lên vách đá hơn. Những cành cây đan xen chằng chịt, cùng với đó là những hốc lõm trên thân cây khiến cho nó chẳng khác nào một mê cung.

Waltraute đã sử dụng ma thuật để tăng cường những giác quan siêu việt so với người thường của mình (mà cô vốn đã chẳng phải là người bình thường rồi), nên cô cứ vậy mà mở to mắt ra dõi theo từng bước chân của cậu bé.

Ở dưới gốc cây, cậu ta nói, “Mình có mang theo khăn tay này, một ít đồ ăn vặt phòng khi đói, rồi cả một bình nước nữa. Được rồi, xuất phát thôi.”

“Cậu ta mang theo ít đồ quá đấy!! Đợi đã, lại còn chẳng thèm mang giày nữa chứ! Kia là dép quai hậu mà! Ít ra cũng phải chuẩn bị một cái đai an toàn chứ… A, cậu ta bắt đầu trèo lên rồi! Cậu ta bắt đầu trèo lên thật rồi!! Cậu ta đeo dép quai hậu mà trèo lên Yggdrasil kìa! Mình biết làm gì bây giờ!?”

“…C-cô xuống dưới đó cứu cậu ta cũng được mà, đúng không? Cô cứ việc xuống đó rồi tóm lấy cậu ta. Tôi có thể mở một làn của Bifröst cho cô.”

“Đồ dở hơi!!!!” Nắm đấm thép của Waltraute đánh bay cả thân hình to lớn của Heimdallr, khiến anh ta lăn lông lốc trên cầu như một viên sỏi vậy. “Ta là một sinh linh thần thánh cai quản chiến trận và giám sát tất cả mọi sự việc nào mà cần tìm ra người thắng kẻ thua!! Ta không thể nào can thiệp và một cuộc thi đấu đã có luật quy định rõ ràng được!!”

“B-bư hưư… hưhư…”

Heimdallr rên rỉ một tiếng chẳng hề có vẻ trí tuệ nào trong đó cả, anh ta còn chẳng hề nghe những gì Waltraute đang nói. Heimdallr còn có những nỗi lo khác quan trọng hơn.

Trong lúc đó, ở dưới mặt đất, có chuyện đã xảy ra.

Mặc dù theo đúng nghĩa mà nói thì Asgard nằm ở trên những tầng mây, nhưng cậu bé lại ngồi lên một nhánh cây và lôi chai nước ra uống sau khi mới chỉ trèo được có khoảng 10 mét.


“Haaa… Mệt quá đi.”

“Đồ yếu ớt!!” Waltraute gầm lên.

“Ờ - ừm, đối với con người mà nói thì 10 mét là đã khá cao rồi.”, Heimdallr bình luận.

“Đấy không phải là vấn đề! Cậu ta nói là sẽ trèo lên Yggdrasil rồi cưới tôi. Mặc dù cái phần thưởng đó đúng là quá sức nực cười, nhưng đây vẫn là một cuộc thi đấu thiêng liêng với một Valkyrie. Vậy mà… Vậy mà… Tên chết bầm đó!! Chỉ có 10 mét thôi ư!? Đó chẳng phải là một sự sỉ nhục đối với kẻ đang có số phận ngàn cân treo sợi tóc ở đây à!?”

“Ừm… Vậy là, về cơ bản thì cô đang buồn phiền vì cảm xúc của cậu ta dành cho cô chỉ tới mức đó, và cô muốn cậu ta cố gắng hơn ư? …Gyaaa! Tôi xin lỗi mà!!”

Waltraute dường như muốn tránh sử dụng trực tiếp sức mạnh kinh khủng của mình lên người Heimdallr (mặc dù vừa nãy cô đã đấm anh ta), thế nên cô bắt đầu đập phá làn cầu của Bifröst. Heimdallr bắt đầu xin lỗi rối rít, vì nếu Bifröst bị phá hủy thì anh ta sẽ phải chịu ảnh hưởng nghiêm trọng về mặt trách nhiệm.

Nhưng rồi Heimdallr nhận ra điều gì đó.

Anh ta chỉ về phía mặt đất rồi nói, “Nhìn kìa. Có gì ở dưới đó kìa!”

“Mh?”

Waltraute nhìn xuống và trông thấy một con mèo trắng leo lên chỗ cành cây mà cậu bé đang ngồi nghỉ.

Vì lí do gì đó mà con mèo lại nói được tiếng người.

“Xin chào. Cậu đang làm gì ở đây thế? Ở trên cao thế này nguy hiểm lắm. Nhỡ rơi xuống là cậu sẽ bị thương đấy.”

“…Đúng là một lời khuyên tốt đến bất ngờ đến từ một con mèo biết nói đấy.” Heimdallr bình phẩm.

“…”

Cậu bé trả lời rằng, “Tôi đang trèo lên cây thần thế giới. Waltraute đang chờ tôi.”

“T-ta đâu có chờ hả!!”

“Nhưng cô cũng đâu có ngăn cậu ta lại”, Heimdallr nói thêm vào.

“Đương nhiên là không rồi. Đây là một cuộc đấu nghiêm túc!”

Con mèo lại nói tiếp, “Nhưng nhìn lên mà xem. Cậu thực sự nghĩ rằng mình sẽ trèo được lên đó ư?”

“Tôi làm được”, cậu bé đáp.

“Hay là đi xuống dưới vậy. Nếu cậu tới Jötunheimr[8], cậu có thể tìm được một chút nước phép[9] khiến cậu có được mọi kiến thức mà cậu muốn.”

“Nhưng Waltraute đâu có ở đó.”

“Nếu cậu uống được nước trí tuệ, thì từ nay bài tập về nhà sẽ không thành vấn đề nữa.”

“…Thật à?”

“Thật, thật chứ. Thế nên hãy bỏ qua một chuyện nhàm chán như là tới Asgard đi, và theo tôi tới-…”

Ngay lúc đó, Waltraute ném Lôi diệt thương đi.

Một âm thanh đinh tai vang lên, và cây thương màu xanh – trắng lao đi theo một đường thẳng tắp từ trên thiên đàng xuống dưới trần gian. Nó vọt thẳng qua ngay trước mặt cậu bé và đánh một cách không thương tiếc vào con mèo, khiến nó lún sâu vào trong lòng đất.

Sấm sét.

Biểu tượng của thiên phạt.

Waltraute vừa thở từng hơi đứt quãng, vừa hét váng lên dù biết rằng giọng của cô sẽ không thể nào vọng xuống được dưới đó.

“Đừng có dây vào một cuộc thi đấu nghiêm túc, đồ đần!! Ngươi muốn hắn có được một cơ thể mà đến âm giới cũng chẳng đi tới được à!?”

“C-con mèo… Con mèo xinh xắn đó…!?” Heimdallr lên tiếng.

“Đó thực ra là con Mãng xà Midgard[10]!! Khi Útgarða-Loki lừa Thor, con mãng xà đã trợ giúp cho trò lừa đảo của Loki bằng cách biến hình thành một con mèo khiến Thor trở tay không kịp!! Nhìn kìa, phép biến hình bắt đầu mất hiệu lực rồi. Những cái vẩy tởm lợm bắt đầu bao phủ lấy người nó!! Làm sao mà cuộc thi đấu có thể công bằng được nếu như có một con quái vật như thế dính vào chứ!!”

“Ồ, đúng rồi. Đó đúng là Jörmungandr”, Heimdallr nói.

Waltraute khoanh tay lên trước phần giáp ngực của mình.

“Thật tình. Đến cả một con quái thú mạnh tới ngang trình độ như Thor cũng tới cản trở vụ này… Đây là lí do tại sao ta không thể coi nhẹ định mệnh được. Cậu ta chỉ cần tập trung vào cuộc thi đấu thôi là được. Với tư cách là đối thủ của cậu ta, chuyện vừa rồi cũng là việc tôi nên làm.”

“Nhưng cậu trai đó có vẻ lo lắng cho con rắn bị rơi xuống đất. Cậu ta bắt đầu trèo xuống để xem nó bị làm sao kìa.”

“~~~~!!Nghiêm. Túc. Về. Cuộc. Đấu. Này. Cái. Coi!!”

Waltraute bắt đầu bực mình dậm chân với vẻ hết sức trẻ con, nhưng cô vừa mới tuyên bố rằng mình sẽ không trực tiếp can thiệp vào việc này.

Phần 3

Sau khi kiểm tra tình trạng của con mèo bị rơi xuống đất, cậu bé lại bắt đầu trèo lên Yggdrasil. (Nhân tiện nói luôn, con mèo đã cố gắng cảnh báo cho cậu ta thêm lần nữa, nhưng lần này là xuất phát từ lòng quan tâm thật sự chứ không phải là lừa lọc. Tuy nhiên, nó lại bị đánh đuổi đi bởi một cơ số những cây Lôi diệt thương nữa. Waltraute cứ khăng khăng rằng lí do của việc này là vì nếu giữa quá trình thử thách mà cậu bé lại quen biết con rắn thì đó là trách nhiệm của cô.)

“Vậy là cô không muốn cậu ta nhìn ai khác ngoài cô ra?”

“A?”

Người canh gác Heimdallr co rúm người lại dưới áp lực kinh hoàng của ánh mắt như muốn đâm xuyên qua người khác và luồng khí thế đe dọa khủng khiếp của Waltraute.

Sau cuộc gặp gỡ với con mèo, cậu bé tiếp tục leo lên cái cây khổng lồ mà không hề gặp phải trở ngại nào. (Hay nói đúng ra là, chẳng có thứ gì tiếp cận được với cậu ta khi mà ánh mắt đáng sợ của Waltraute cứ nhìn chằm chằm vào cậu.) Vì chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nên Heimdallr cứ ngáp ngắn ngáp dài mãi, nhưng đôi mắt của Waltraute thì vẫn nhìn chăm chú.

“Cứ cái đà này, có khi cậu ta sẽ trèo lên được đến nơi cũng nên.”

“Chậc!! Nhưng nếu chuyện đó xảy ra thật thì tôi không còn sự lựa chọn nào khác! Đây là một cuộc đấu nghiêm túc!! Ta, Waltraute đứng thứ 4 trong số 9 chị em Valkyrie, đương nhiên sẽ thực thi một cách hoàn hảo trách nhiệm của kẻ thua cuộc! Ch- cho dù điều đó có nghĩa là ta phải cưới cậu ta!!”

“Tôi biết, tôi biết.” Heimdallr đã thấy chán quá rồi, thế nên anh ta bất cẩn lỡ mồm nói ra một câu. “Cô cứ nói mãi về việc kết hôn, nhưng một khi đã cưới cậu ta rồi thì chính xác cô định để cậu ta làm gì? Hay là lại chuẩn bị hỏi cái câu cũ rích, ‘Anh muốn ăn tối trước, hay là tắm trước, hay là chọn cái điều chết tiệt thứ 3 mà đáng ra anh nên chọn đây’?”

“T-tôi sẽ không thua đầu, đồ hâm!!!”

“Đương nhiên rồi, cái màn nhào lộn trong khi khỏa thân đeo tạp dề về cơ bản là chuyện quen thuộc đối với các đôi tân hôn mà.”

“C-cái gì? Vụ khỏa thân đeo tạp dề mà anh nói là sao hả?”

“À, cô mặc cái đó rồi làm như thế này thôi,” Heimdallr vừa giải thích vừa mô tả bằng mấy động tác rất mờ ám.

“…!?!?!?”

Chẳng cần nghĩ ngợi gì, Waltraute vung ngay nắm đấm ra, và thế là Heimdallr bẹp dí thành một cục dính vào làn cầu số 3.

“B-bưhư!! Ưhưhưhư!!”

“A-anh dở hơi đến mức nào hả!? Tôi không ngờ là anh lại có những suy nghĩ biến thái như vậy!!”

“Gư-hư… Nhưng tình cảm nồng nàn của những đôi vợ chồng mới cưới thường khiến họ vượt qua cái ranh giới biến thái đó mà. Thường thì sau một năm là đỡ hơn ngay.”

“V-vậy việc tôi thua cuộc lại còn đi kèm với dạng hình phạt đó ư?”

“Cô sẽ phải vào trong phòng tắm và cọ lưng cho cậu ta, rồi mớm cho cậu ta ăn hoa quả bằng miệng. Ờ, và cái sự thiếu suy nghĩ của tuổi trẻ khiến việc cho cậu ta ăn đồ ăn được đặt trên cơ thể trần trụi của cô vẫn vừa vặn nằm trong giới hạn chấp nhận được. Nhân tiện, nói về cái này thì tôi thích dạng êm ái với kem được đánh lên và dâu tây hơn là kiểu chuẩn mực với đồ biển.”

“Đợi, đợi đã, đợi tí xem nào!! Làm sao mà từ ‘kết hôn’ lại đi kèm với đủ thứ trời ơi đất hỡi vậy hả!?”

“Nhưng tôi tưởng là cô sẽ không thua cơ mà.”

“Ư hứ…!?”

“Dù nó có đi kèm với thứ gì thì cũng đâu có liên quan, miễn là cô thắng là được, phải không?”

“C-chính xác là như thế đấy.”

Waltraute vừa run rẩy người vừa khoanh tay lên trước ngực, cố ra vẻ bằng một dáng đứng trông rất ngầu. Cô thầm hét lên từ sâu trong đáy lòng mình.

“C-chỉ cần mình thắng thì mấy việc đó chả có nghĩa lí gì hết! Mình chỉ cần thắng là được!! Mình là một Valkyrie, một sinh linh thần thánh cai quản chiến trận, là bậc thầy của những cuộc thi đấu!! Mình thậm chí còn chẳng cần nghĩ tới khả năng thua cuộc làm gì!!”*lẩm bẩm lẩm bẩm*

“Nhưng nhiệm vụ của một Valkyrie vốn là tập hợp linh hồn của những kẻ đã anh dũng hi sinh trên chiến trường mà, nên chẳng phải là cô quen thuộc với mặt thất bại hơn sa-… Gyaaaaa!! Đừng đánh vào chỗ khuỷu tay như thế! A, tay tôi tê liệt luôn rồi!!”

Trong lúc hai cư dân của thiên giới đang tranh cãi với nhau thì có thay đổi gì đó đã xảy ra.


“Hmm. Dường như cậu ta đang gặp rắc rối.”

“Nhìn xem cậu ta đã lên cao đến thế nào đi. Leo lên một đoạn dài như vậy thì đương nhiên là phải mệt rồi. Thực ra thì, tôi nghĩ nếu chỉ thuần túy dùng sức để leo lên mà không có sự hướng dẫn của anh thì cho dù là Siegfried[11] trong thời kì sung sức nhất của mình cũng không làm nổi đâu. Đến một Valkyrie như tôi cũng chưa chắc làm được cơ mà.”

“Không, ý tôi không phải là thế.”

“Thế ý anh là sao?”

“À…” Heimdallr lấy một tấm bảng bằng đá trong suốt ra rồi mở một số dữ liệu. “Cây thần thế giới Yggdrasil thực tế không chia cắt 9 giới. Nó chỉ ngăn cách giữa thiên đàng và trần gian mà thôi.”

“Rồi sao?”

“Ừm, cô có biết mối tương quan giữa độ cao và áp suất khí quyển không? Càng lên cao thì càng ít oxi. Với thần linh như chúng ta thì không sao, nhưng tôi nghĩ là cậu nhóc loài người đó sẽ gặp rắc rối to nếu không có oxi đấy.”

“…”

Khuôn mặt của Waltraute tái dần đi.

“Vậy… chính xác thì việc đó… có nghĩa là gì?”

“Chúng ta đều biết là cậu ta đang trèo lên Asgard nằm ở trên Yggdrasil,” Heimdallr vừa nhìn vào đám dữ liệu vừa nói, “nhưng với con người mà nói thì càng tiến gần tới thiên giới là càng tiến gần thêm tới cái chết. Tôi tin chắc là cậu ta sẽ chết nếu tới được đây…”

“Đợi, đợi, đợi đã.”

Waltraute đưa một tay lên ngắt lời Heimdallr lại.

Nếu cậu bé thất bại, sự hi vọng của cậu ta sẽ bị vất bỏ, còn nếu cậu ta thắng, thì cậu ta sẽ chết.

Waltraute vẫn nhấn mạnh rằng cô không hề mong muốn được cưới cậu ta, nhưng cô lại không chịu đựng được việc cuộc thi đấu này lại bất công như vậy.

Về cơ bản thì, các Valkyrie đều bị ám ảnh bởi những cuộc đấu.

Brynhildr, chị cả trong số 9 Valkyrie, đã từng gặp thất bại trong vấn đề hôn nhân tương tự như thế này. Một người thường tên là Siegfried đã lừa dối cô (anh ta sau đó được cho uống một liều thuốc xóa kí ức, nên không hề nhận biết được là mình đã làm chuyện gì), thế nên cô đã lập mưu giết anh ta. Khi kế hoạch đó đã được thực hiện thành công, cô đã tìm cách tự sát.

“Tôi chắc chắn là mình đã báo cáo việc này với Odin[12] và được ủy quyền phụ trách cho cuộc thi đấu này rồi cơ mà. Chúng ta đâu thể để ông ta coi một đứa trẻ trèo lên cây là một tên phản nghịch được. Và vị chiến thần chột mắt đó đã đảm bảo rằng cuộc đấu này là công bằng rồi. Nếu chủ thần đã coi như vậy, thì sao chuyện như thế này lại xảy ra được chứ?”

“Có khi đây mới là lí do mà Odin giao quyền cho cô đấy.”

“Sao cơ…?”

“Ông già rậm râu đó không hề ngại gây ra chiến tranh ở nhân giới chỉ để thu được những linh hồn giỏi chiến đấu từ những kẻ tử trận mà. Việc thực sự tìm cách trèo lên Yggdrasil cần phải có một lòng dũng cảm tới mức khó tin mới làm được, và tới giờ thì mọi chuyện vẫn tốt đẹp cả. Vị thần chiến tranh ấy cực kì, cực kì mong muốn có được một linh hồn như vậy. Nói cách khác, ông ta có thể đã cố tình lờ đi sơ hở trong luật đấu để khiến cậu ta chết đi, rồi cho cậu ta gia nhập vào Einherjar.”

Phần 4

Cảm xúc của Odin thực ra phức tạp hơn một chút.

Tại đại sảnh nằm ở khu vực sâu nhất của lâu đài Valhalla, độc nhãn chiến thần Odin đang ngồi trên chiếc ngai vàng hết sức phô trương của mình. Ông và người vợ Frigg đưa mắt nhìn nhau.

Odin trông vào khoảng 40 tuổi, còn Frigg thì khoảng 30, nên nhìn bề ngoài thì họ chẳng có vẻ gì là những vị thần đã theo dõi toàn bộ lịch sử của thế giới. Tuy nhiên, ngoại hình của họ chẳng có chút quan hệ nào với tuổi thực cả vì cả hai đều đã ăn quả trường sinh do nữ thần Iðunn trồng.

“Thần thiếp phản đối việc này,” Frigg nói. “Dù là lí do gì đi nữa thì ngài cũng đang can thiệp vào việc lập gia đình của hai người họ. Đấy là chưa nói đến việc giết một người nữa.”

“Chỉ vì nàng là thần hôn nhân nên mới nghĩ như vậy mà thôi. Còn ta thì nghĩ mình làm vậy là do ta là thần của chiến tranh và chiến trận.”

“…”

“Chúng ta không thể cho phép Waltraute kết hôn với một đứa bé loài người được. Cho dù nàng cảm thấy thế nào thì nhất định nàng cũng biết rằng đó là chuyện hợp lí.”

“Ngài đang nhắc tới việc rằng 9 chị em Valkyrie là một nhóm và họ là những người thống lĩnh quân đoàn Einherjar sao?”

“Cho dù họ có là 9 cá nhân đơn lẻ đi nữa thì bản chất của họ cũng đều có liên quan tới nhau. Riêng bản thân Waltraute cũng giống như là 8 người kia vậy. Nếu cô ta chịu nhún nhường với một con người, thì chuyện đó cũng sẽ khiến 8 người còn lại bị ràng buộc. Quyền chỉ huy toàn bộ lực lượng Einherjar sẽ gián tiếp rơi vào tay cậu trai kia.”

“Phải rồi, Phương thức Wagner[13]. Nhưng liệu có lí do gì để tiếp tục làm thế không? Nếu ngài khai trừ Waltraute thì ngài vẫn có thể duy trì được nhóm Valkyrie mà.”

“Một trong những vai trò của các Valkyrie là làm cầu nối giữa thần thánh và con người. Họ không thể bị tái cơ cấu lại chỉ đơn giản vì tình hình của các vị thần được. Đó chính là toàn bộ ý nghĩa của Phương pháp Wagner và là lí do tại sao họ lại xuất hiện dưới hình dáng dễ hình dung nhất đối với loài người. …Nàng hẳn là biết tại sao các Valkyrie lại có vẻ ngoài là những người phụ nữ xinh đẹp mà,” Odin ngồi trên ngai vàng và bình thản nói.

Ngai vàng của ông có tên là Hliðskjálf; nó cho phép kẻ ngồi trên đó nhìn thấy được mọi sự trên thế gian. Wagner là một cái tên rất không phù hợp với bối cảnh và thời đại này, nhưng Odin vẫn có thể rút ra được thông tin từ “những nơi khác” thông qua chiếc ngai này.

“Chuyện này khá phiền phức rồi đây,” Odin nói dù giọng của ông nghe chẳng có chút gì là bận tâm cả. “Chúng ta không thể để mọi chuyện xảy ra như thế được. Nàng nghĩ xem, vì lí do gì mà chúng ta lại thu thập linh hồn của những kẻ tử trận? Tất cả việc đó đều là để phục vụ cho trận chiến cuối cùng Ragnarök[14]. Bọn ác linh và người khổng lồ đã là đủ tệ lắm rồi, vậy nên chúng ta không cần có thêm một phe thứ ba tham chiến làm gì nữa.”

“Vậy là ngài định kết liễu sinh mạng của cậu trai đó sao?”

“Chuyện này chỉ phiền phức nếu là cuộc kết hôn này là giữa hai người ngang hàng nhau thôi.” Odin cười đau khổ trước sự chỉ trích của Frigg. “Nhưng một Valkyrie có toàn quyền chỉ huy đối với linh hồn của những kẻ ngã xuống trên chiến trường. Nhưng vế ngược lại không. Một khi cậu trai kia chết và trở thành một Einherjar thì Waltraute sẽ có quyền chỉ đạo cậu ta. Khi đó, cậu ta sẽ không thể ra lệnh cho Waltraute được nữa, và cũng không thể có quyền thống lĩnh đội quân Einherjar. Lúc đấy, chúng ta có thể vui vẻ chúc mừng cho cuộc hôn nhân của hai người họ.”

Vì là thần chiến tranh nên Odin mới coi nhẹ mạng người như vậy.

Ông không phải là vị thần bảo hộ cho những kẻ tham gia chiến tranh, mà là vị thần duy trì tình trạng chiến tranh.

Đối với những kẻ bị lạc vào làn khói lửa của chiến tranh thì Odin giống như một mối hiểm họa lơ lửng vậy (và lại còn có cả ý thức nữa).

Trái ngược với ông, Frigg lại là nữ thần giúp con người gắn kết lại với nhau và tạo ra sinh mệnh mới, nên lúc này bà chỉ biết thở dài. Người ta thường khó có thể hiểu được tại sao vị nữ thần đại diện cho mọi loại hôn nhân cuối cùng lại kết hôn với một vị thần kinh khủng như Odin..





Nhưng với cái tính khí của vị chủ thần này thì nếu không có vị nữ thần hữu ích như bà ở bên, có lẽ thế giới này khó mà tiếp diễn được.

“Với đà này thì dù nàng có nghĩ gì đi chăng nữa, cậu trai này vẫn sẽ chết thôi.”

“Thần thiếp không muốn cậu ta gục ngã trên chiến trường. Nếu như vậy thì mối quan hệ giữa hai người họ sẽ không còn gọi là hôn nhân được nữa,” Frigg nói. “Vả lại, cho dù cậu ta có mất mạng ở đây đi nữa, thì cũng đâu có gì đảm bảo là cậu ta sẽ được chọn làm một Einherjar, phải không?”

“Đó không phải là trách nhiệm của ta.” Odin nhún vai. “Ta chỉ huy những kẻ có linh hồn quả cảm. Nếu như cậu ta không đạt được yêu cầu đó, vậy thì ta cũng chẳng có nghĩa vụ phải bảo hộ cho cậu ta. Ta sẽ không cướp lấy một linh hồn đã rơi xuống âm giới đâu.”

“Ra vậy.” Frigg thở dài. “Mặc dù đứa trẻ đó trông có vẻ dịu dàng, nhưng ẩn chứa bên trong nó lại là đủ thứ cảm xúc bạo lực. Đừng có đổ lỗi cho thần thiếp nếu kế hoạch này của ngài bị phát hiện ra.”

“Haha. Một kẻ loài người giận dữ thì làm được gì cơ chứ?”

“Thần thiếp không có ý đó.” Frigg nhìn về phía lối vào của đại sảnh. “Thần thiếp đang nói tới Waltraute cơ.”

Ngay lúc đó, cả cung điện Valhalla rung chuyển dữ dội.

Ban đầu, Odin nghĩ là có vụ nổ gì xảy ra ở gần đó. Âm thanh đó nghe như thể các vị thần đang tử chiến với nhau vậy.

Nhưng ông đã nhầm.

Những rung động kịch liệt ấy tiếp tục phát ra và càng lúc càng gần hơn. Đây không phải là tiếng của một cuộc đấu. Cuối cùng, Odin cũng nhận ra đó là thứ gì.

“Tiếng bước chân…?” Mồ hôi túa ra trên sống mũi của vị chủ thần. “Chỉ là tiếng bước chân thôi mà đã có vẻ kiên quyết tới vậy ư? Đợi đã, ta chưa từng Waltraute như thế này bao giờ!”

“Cơn giận dữ trước sự can thiệp của ngài vào cuộc thi đấu chỉ là mặt ngoài mà thôi. Cơn thịnh nộ của một thiếu nữ khi tình yêu của cô ta bị cản trở có thể gia tăng không giới hạn. Nhưng thần thiếp cho là một vị thần chiến tranh sẽ không hiểu được chuyện đó đâu.”

“Kh. Nói cách khác, cậu trai đang đang đi qua 9 giới một cách bất cẩn đó đã tạo ra sự xáo trộn về khái niệm chiến trận sao!? Ba nữ thần số phận Norn biết đến đâu về vụ này hả? Liệu việc này có thúc đẩy cuộc chiến cuối cùng Ragnarök xảy ra sớm hơn không!?”

“Haizzz. Ngài đúng là một kẻ hâm cuồng chiến đấu…”

Cánh cửa ra vào bắn tung ra. Thần sấm Thor, người đứng hàng thứ 2 nếu xét về mặt sức mạnh ngã nhào vào trong đại sảnh.

“A-aaaa!! Phụ hoàng!! Phụ hoàng!!”

“Sao vậy, Thor? Sao mặt mũi con bầm dập, còn tóc tai thì rối bù thế kia hả!”

“C-con đã thua trong trận chiến độ sấm sét rồi… Cái danh thần sấm của con bị chối bỏ mất rồi, giờ con biết làm gì đây!?”

Khu vực ở phía bên kia cánh cửa tối đen như mực.

Sát khí tỏa ra từ những sinh linh thông tuệ vốn là thứ vô hình, ấy vậy nhưng Odin lại nhìn thấy rõ ràng một ảo giác ngay trước mắt mình.

Hiển nhiên chúng ta đều biết sát khí đó phát ra từ ai.

Cái bóng đen kịt và dày đặc ấy báo hiệu rằng nguy hiểm đang tới gần.

Tựa người vào tường ở một bên của đại sảnh, Loki nhếch mép cười và nói, “…Hm. Cả thế giới bị hủy diệt vì tình cảm của một cá nhân. Không tệ.”

“Ngươi tới đây từ lúc quái nào thế hả!? Và đừng có nghĩ là mình sẽ trở thành ngôi sao bằng cách cứ lảm nhảm mấy câu bình phẩm hoang tưởng đấy, đồ dở hơi thích thỏa mãn nhất thời kia!!”


Odin đã hoàn toàn hoảng loạn tới mức ông bắt đầu la lối với cả kẻ chẳng liên quan gì tới mối họa hiện giờ. Thấy thế, Frigg đưa một tay lên má rồi lại thở dài.

Bà đang tự hỏi tại sao đàn ông trên thiên giới lại chẳng biết được bao nhiêu về sự tinh tế của tình cảm, và cũng không bao giờ làm được gì cho phụ nữ cả.

Bà thầm nghĩ họ có thể học được một chút từ cậu bé kia, nhưng vẫn nói, “Ít nhất cũng tìm cách dỗ dành cô bé đi. Ngài không nghĩ rằng thời điểm này vẫn là hơi sớm cho việc bước vào thời kì thoái trào hay sao?”

Phần 5

Chẳng hề hay biết gì về những vấn đề đang xảy ra với những người lớn kia (hay nói đúng ra là những vị thần), cậu bé vẫn tiếp tục bám vào lớp vỏ cây của Yggdrasil và leo về phía Asgard.

Thế nhưng, hơi thở của cậu dần trở nên đứt quãng.

Mặt cậu tái nhợt đi.

Cậu lâm vào trạng thái giống như bị say độ cao vậy, nhưng nó vẫn chưa dừng lại tại đó. Càng trèo lên cao, oxi lại càng ít dần đi, khí áp cũng hạ xuống. Vì không khí ngày càng loãng dần đi, nên nhiệt độ cũng tụt xuống do sự hao hụt về lớp cách ly của bầu khí quyển. Một cơn gió lạnh gợi nhớ tới tiết trời giữa đông thổi qua khu vực quanh người cậu.

Nếu cậu ta dừng lại ở đây thì cũng không có gì là bất ngờ cả.

Nhưng nếu cậu ta ngất đi, cậu sẽ rơi xuống mặt đất.

Khi mà cậu tiếp tục bám vào lớp vỏ cây dù cho đầu ngón tay đã bắt đầu rỉ máu, thì có hai con quạ bay tới chỗ cậu.

Chúng đồng thời lên tiếng.

“Xin chào! Tôi là Muninn!!”

“Cậu là Huginn chứ!!”[15]

“Chúng tôi bị bắt phải chạy tới đây và gửi cho cậu một thông điệp!!”

“Chúng tôi bị bắt phải chạy tới đây và gửi cho cậu một thông điệp!!”

Cậu bé, vốn đã chẳng hề bối rối chút nào khi gặp con mèo biết nói, đáp lời, “Nhưng các bạn bay tới cơ mà.”

“Cậu ta vào vai người thẳng thắn kìa! Giờ chúng tôi biết là cậu không hề dùng quá sức chút nào để làm chuyện này rồi!!”

“Dù sao thì… E hèm. Chúng tôi có một thông điệp được gửi tới từ Waltraute. Cậu sẵn sàng nghe chưa?”

“…Hm. Tôi thật sự không nên nhận bất cứ sự trợ giúp nào từ cô ấy trong lúc trèo lên Yggdrasil.”

“Đây là tin tức quan trọng về chính cuộc thi đấu này. Và chúng tôi thật ra cũng chả cần cậu cho phép, nên cứ thế mà đọc thôi. Nghe này!”

“Mhh…”

Cậu bé trông có vẻ bực bội, nhưng hai con quạ bỗng đổi giọng.

Giờ chúng lại nói bằng giọng của cô nàng Valkyrie mà mình đã gặp. Muninn và Huginn đứng ở hai bên vai của cậu bé, nên cậu có thể nghe rõ như thể đang dùng tai nghe vậy.

“Nghe ta nói không, nhóc? Hiện giờ ta biết được đại khái kế hoạch của ông già râu rậm đó rồi. Đối với con người mà nói thì chẳng có mấy khác biệt gì mấy giữa việc tới được thiên giới Asgard và tới được âm phủ. Odin cố ý lờ đi việc đó để khiến cậu gia nhập vào đội quân Einherjar.”

“…”

“Nếu cậu không muốn chết thì mau trèo xuống khỏi Yggdrasil ngay. Đó cũng là điều ta muốn. Rõ ràng là cuộc hôn nhân mà cậu đã tưởng tượng tới sẽ không thể xảy ra nếu cậu chết. Và ta cũng không lập ra thử thách này để rồi lại tạo ra một kết quả nực cười như vậy.”

Cậu bé im lặng trong chốc lát.

Cậu ngồi im phăng phắc, trong khi vẫn ôm vào thân cây.

Hai con quạ nghiêng đầu nhìn gương mặt cậu từ hai bên.

Cuối cùng, cậu ta ngẩng đầu lên và nói, “Các người chắc chắn là kẻ địch tới đây để đánh lừa ta!!”

Phần 6

Trong khi đó, Waltraute đưa cả hai bàn tay lên vò lấy mái tóc vàng của mình sau khi ném những cây Lôi diệt thương về đủ mọi hướng trên bầu trời. Chuyện đó khiến nữ thần lái cỗ xe mặt trời bất ngờ tới độ suýt nữa thì tạo thành nhật thực.

Cô đã phải gạt sang một bên tính cách bướng bỉnh cũng như cái sự cuồng tín với những cuộc thi đấu của mình để giúp đỡ cậu bé, vậy mà cậu ta lại từ chối nó.


“Ôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôô! Sao chuyện này lại xảy ra hảảảảảảảảảảảảảảảảảảảảả!?”

“…Và đấy là sau khi cậu ta chẳng tỏ ra nghi ngờ chút nào lúc con mèo kia đột nhiên lên tiếng.”

Trót lỡ mồm bình luận một câu, Heimdallr liền bị Waltraute đưa một tay ra tóm lấy và ném bay vòng vòng xung quanh.

Thấy vậy, Frigg xen vào, “Chẳng lẽ cô không thừa nhận được rằng mình đã nhận ra nỗ lực của cậu ta lớn lao như thế nào, rồi đi cứu cậu ta sao?”

“T-Tôi… Tôi không thể làm thế được, thưa phu nhân Frigg! Nếu làm vậy thì sẽ khiến cuộc thi đấu trở thành vô hiệu lực, và không đưa ra kết quả cuối cùng được! Mà không có kết quả cuối cùng cũng có nghĩa là nó sẽ bị hoãn vô thời hạn và… ấy không, đợi, đợi đã! Nói về bản chất thì như thế tôi sẽ tự mình bỏ cuộc, tức là… vaaaa vaaaa!!”

“…Hm. Ta thấy khi nói về chuyện này thì cô suy nghĩ khá là giống Odin đấy. (Dĩ nhiên là cô cũng có thể giải quyết mọi việc bằng cách tự mình ngỏ lời với cậu ta).

Waltraute quá bướng bỉnh để có thể làm được việc đó, nhưng cậu trai loài người kia hiển nhiên sẽ không thể nào tới được Asgard chỉ bằng sức của bản thân được.





Rõ ràng là cô phải có hành động nào đó để cứu cậu trai đó (và để họ có thể cưới nhau, nhưng bản thân Waltraute thì không bao giờ chịu thừa nhận điều này).

“(Heimdallr, Heimdallr.)”

“(Ưư… Khụ. Có chuyện gì vậy, phu nhân Frigg?)”

“(Anh có ý tưởng nào về việc làm sao khiến Waltraute phải tới chỗ cậu trai đó không?)”

“(Nếu tôi mà có thì tôi đã không để cô ta ném qua ném lại mãi như vậy rồi.)”

“(Hay là chúng ta cử một Valkyrie khác đi vậy?)”

“(Cô nàng đã từng đánh gục cả Mãng xà Midgard chỉ vì nó dám nhúng tay vào rồi. Nếu có một Valkyrie khác tiếp cận cậu ta thì có thể sẽ làm nổ ra một cuộc chiến tranh giữa các Valkyrie, cùng với việc họ gào lên về NTR[16] thế này NTR thế nọ.)”

“(Ta có nghe nói là bản chất của các Valkyrie đều được kết nối với nhau, nhưng chắc là họ vẫn có thể gây chiến lẫn nhau vì những sự khác biệt về mặt cá nhân.)”

“Hmm…”

Cả hai vị thần đều thực sự không nghĩ ra được ý hay nào.

Nhưng vì cậu trai không còn nhiều thời gian để chờ nữa, nên họ quyết định đưa ra mọi ý tưởng xuất hiện trong đầu mình.

“Waltraute, vậy nếu cô tìm cách khiến bản thân mình thua chứ không phải là cậu ta thắng thì sao? Cuộc thi đấu sẽ chấm dứt khi cậu trai đó tới được nơi cô đang đứng đợi ở trên thiên giới. Vậy nếu cô lại xuống nhân giới trước, thì khi đó cô sẽ ‘thua’ và có thể cưới cậu ta rồi.”

“Tôi không làm thế được!! Tôi không thể cố ý thua cuộc trong một cuộc đấu mà kẻ khác phải liều mạng vì nó! Như thế sẽ là sự xúc phạm đối với những nỗ lực nghiêm túc của cậu ta!!”

“Ừm… Cậu ta chỉ việc trèo lên đây bằng chính sức của mình thôi, đúng không? Tôi có thể đưa một chiếc thuyền đạp vịt bay kín hơi xuống đó cho cậu ta. Cậu ta có thể tự mình đạp thuyền mà, nên…”

“Không được, đồ hâm!! Cậu ta phải làm việc đó bằng chính khả năng của mình! Công cụ do chính cậu ta chuẩn bị thì đã đi một nhẽ, nhưng công cụ do một bên thứ ba đưa cho thì không được phép!!”

“Cô nàng Valkyrie này đúng là một kẻ phiền toái.”

Cả hai vị thần đồng thời gầm lên ca thán, nhưng họ vẫn chưa chịu đầu hàng. Cậu trai loài người đó đang gặp nguy hiểm thật sự (và nếu cậu ta chết, Waltraute hẳn sẽ hủy diệt toàn bộ thiên giới).

Thế nhưng, dường như Waltraute lại không chịu giúp cậu ta một tay dù cho có chuyện gì xảy ra, và nếu có ai dám nhúng tay vào can thiệp thì sẽ bị cô dùng cây thương thượng đẳng của mình băm nát ngay. Chuyện cậu ta có thể tới được Asgard bằng chính sức của mình gần như là không tưởng rồi, vậy nên hai vị thần chỉ còn biết chờ đợi trong khi đồng hồ đếm ngược tới thời khắc tận thế.

Nhưng rồi ngay lúc đó, Frigg vỗ hai tay vào nhau.

“Ta biết rồi! Waltraute, nếu thế này thì sao?”

“?”

Phần 7

Đưa tay bám vào lớp vỏ ngoài của Yggdrasil, cậu trai có thể cảm thấy được rằng đầu ngón tay của mình đang dần mất cảm giác. Không khí ở đây rất loãng, đôi tai cậu ù đi trầm trọng, và những cơn gió lạnh cắt da thổi qua đang lấy dần đi thân nhiệt của cậu. Tâm trí cậu dần trở nên mơ hồ, cậu không còn cảm nhận được cơn đau từ đôi bàn tay bị rách toạc ra và đang chảy máu của mình.

Cậu không thể trèo thêm được nữa.

Cũng không trèo xuống dưới được.

Cậu thực sự đã hiểu ra. Cậu hiểu được rằng đề nghị của mình quả là quá thiếu suy nghĩ. Trái tim non trẻ của cậu ta đưa ra kết luận cơn đau đớn và lạnh lẽo mà cậu đang phải trải qua chính là sự trừng phạt cho việc cố đạt được thứ mà mình không xứng có được.

Nhưng…

Dù vậy thì cậu vẫn cứ leo tiếp.

“…Wal…traute…”

Cậu không bỏ cuộc. Cậu biết rằng mình đã nhầm, nhưng vẫn không chịu từ bỏ. Và thế là cậu trai lờ đi dòng máu đang chảy ra từ lòng bàn tay mình và cố ép cái tâm trí mờ mịt của mình ra lệnh cho cơ thể tiếp tục cử động. Cậu thật sự vẫn trèo lên tiếp, dù chỉ là với tốc độ ngang với sâu bò.

“Hãy đợi tôi… Tôi nhất định… sẽ thắng mà…”

Và rồi cậu ta trượt tay.

Cậu không rõ là đó là do tay mình đang hết lực rồi, hay đơn giản là do dòng máu chảy ra đã khiến cậu trượt tay. Mặc dù cậu không thể cảm nhận được cơn đau, cậu vẫn có thể cảm giác được rằng tay mình không chống đỡ cho cơ thể được nữa và cậu chuẩn bị rơi xuống. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu, nhưng cậu không thể ngăn được việc cơ thể mình bắt đầu rơi.

Nét mặt vẫn không hề thay đổi vào cái thời khắc cuối cùng ấy.

Cậu thậm chí còn chẳng có chút lí trí nào sót lại để mà thay đổi nét mặt nữa.

Cậu chỉ làm một việc duy nhất.

Đưa tay ra.

Vươn nó lên trên.

Cậu chìa tay về phía cái thân cây thô ráp mà đáng ra cậu phải bám vào đó.

Cậu không hề vung vẩy tay ra xung quanh trong một nỗ lực tuyệt vọng để cố giữ thăng bằng lại. Cậu chỉ đang cố tiếp tục leo lên, dù biết rằng đó là một việc vô vọng và hoàn toàn bất khả thi.

Cậu biết là tay mình sẽ chỉ chạm vào không khí mà thôi, nhưng vẫn đưa tay ra.

Vào khoảnh khắc mà mà cậu trai đáng ra đã phải ngã lộn người xuống mặt đất, cậu đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó đỡ lấy mình giữa không trung. Việc tiếp theo mà cậu nhận biết được là cảm giác khó thở do thiếu oxi và những cơn gió lạnh cắt da đều đã biến mất. Một luồng sáng rọi xuống xuyên qua những đám mây đen. Và có hai cánh tay đang đỡ lấy cậu.

Đó là Waltraute.

Cô nàng Valkyrie tóc vàng đang cưỡi trên lưng một con bạch mã.

Cậu trai không hề biết làm thế nào mà cô ấy lại xuất hiện được ở đây, nhưng dù Waltraute đã đỡ được cậu ở giữa không trung, hai người họ vẫn cứ rơi xuống do tác dụng của trọng lực. Tuy vậy, Waltraute vẫn không thể hiện chút cảm xúc nào và điều khiển con ngựa hạ xuống một cành cây nhỏ hẹp của cây thần thế giới.

Câu hỏi đầu tiên cậu thốt ra thể hiện rõ điều mà cậu còn quan tâm hơn cả việc mình vừa thoát chết.

“…Tôi thua rồi sao?”

“Không.” Waltraute lắc đầu. “Cậu là người chiến thắng trong cuộc đấu này.”

“Sao chứ?” cậu trai hỏi trong khi vẫn nằm trên đôi tay của cô Valkyrie. “Tôi đã ngã khỏi Yggdrasil mà. Tôi chưa tới được Asgard. Với lại giữa đường lại còn phải nhờ cô cứu nữa, thế nên tôi thua rồi…”

“Đó không phải là cách nhìn chính xác về việc này.” Đôi mắt (trông có vẻ) lạnh băng của Waltraute nhìn thẳng vào cậu ta. “Đúng là tôi đã ra tay giúp đỡ cậu. Nhưng đó chỉ là do cậu đã khiến ta phải làm thế mà thôi. Tôi không hề có ý định muốn giúp cậu. Tôi định là chỉ đứng quan sát, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Thế nhưng cậu đã khiến tôi phải tự phá vỡ quy tắc của chính mình. Chính cậu là người đã khiến tôi muốn ra tay giúp đỡ tới nỗi sẵn sàng vi phạm nguyên tắc của bản thân. Vì lí do đó, tôi đã tới được đây nhờ có sức mạnh của chính cậu.”

“…Tôi thật sự không hiểu lắm.”

“Luật đấu quy định rằng cậu phải leo lên Yggdrasil bằng chính sức của mình. Nếu cậu có năng lực triệu hồi một Valkyrie, vậy thì việc tôi đưa cậu tới Asgard cũng là do cậu đã sử dụng khả năng của mình, không phải sao?” Waltraute nói thêm, “Luật cũng nói rằng cậu sẽ thắng khi cậu tới được nơi tôi đứng chờ ở Asgard. Tôi phải chấp nhận thất bại của mình, vì đó là hình phạt cho việc rời khỏi Asgard trong lúc cuộc thi đấu đang diễn ra.

Phần 8

Một thời gian sau, cậu trai vẫn ở nhân giới Midgard, còn Waltraute thì đang đứng nhìn xuống từ trên làn cầu của Bifröst nằm tại rìa của thiên giới Asgard.

Chuyện này làm cản trở công việc của Heimdallr, thế nên anh ta hỏi với vẻ rất phiền muộn, “Cô định làm như thế này tới bao giờ đây?”

“I-im đi. Cậu ta đã phải trải qua rất nhiều việc. Chuyện xảy ra chỉ vì cái luật đầy sơ hở do tôi đề ra, nên tôi cần phải quan sát cậu ta để xác định rằng nó không để lại ảnh hưởng nào.”

“Nếu cô đã lo lắng đến thế, thì sao cô không chọn được ở cùng với cậu ta…”

“Đừng có nhầm lẫn, đồ hâm!!”

Nắm đấm thép của Waltraute vung lên với sức sát thương đủ để giết chết ngay lập tức bất cứ kẻ-không-phải-là-thần nào, khiến Heimdallr phải lăn lộn vì đau đớn.

Chẳng buồn bận tâm chút nào về việc đó, Waltraute nói tiếp, “T-tôi chẳng hề muốn kết hôn một tí nào hết!! Đấy chỉ là phương pháp duy nhất giúp tôi có thể cứu được cậu ta từ trên Yggdrasil xuống mà thôi!! Nếu không trải qua quá trình đó thì tôi đã không thể nào giúp cậu ta được. Tôi chẳng hề gắn bó gì với cậu ta hết. Một chút cũng không!!”

“Ư-ưư…”

“Nếu đã nghĩ vậy rồi thì chuyện chúng tôi sống xa nhau là việc đương nhiên. Tôi không định để việc cứu giúp cậu ta làm thay đổi cách sống của mình. Mà nếu có đi nữa thì nó cũng chỉ gây phiền cho cậu ta mà thôi. Này, anh có nghe không đấy? Tôi đang hỏi là anh có nghe tôi nói không hả!!”

Khi Waltraute nắm lấy cổ áo Heimdallr và lắc qua lắc lại thì Frigg, nữ thần hôn nhân, lên tiếng.

“Nếu cậu trai đó tới thiên giới thì cậu ta sẽ chết. Và cô cũng khó mà ở lại nhân giới mãi được. Chẳng phải đó là lí do thật sự khiến cô phải gạt đi nước mắt mà sống xa nhau ư?”

“Làm ơn đừng có đùa kiểu đó!! T-tôi đã gặp đủ phiền toái với tình hình hiện giờ rồi!!”

Heimdallr lại bình luận một câu không cần thiết trong khi cả người vẫn bị treo lơ lửng trên không.

“N-nếu chuyện đã rắc rối như vậy rồi, sao cô không chia tay phứt vậy cậu ta đi? Vẫn còn cách là li hôn mà. Frigg chắc còn biết rõ về việc này hơn t-… ếếếế!?!?!?”

Heimdallr cứ nghĩ là Waltraute sẽ lặng lẽ bóp nghẹt anh ta lại, thế nhưng Frigg lại kéo bên mép chiếc váy dài của mình lên một cách duyên dáng rồi bắt đầu đá vào lưng anh ta. Trên gương mặt của vị nữ thần vẫn nở một nụ cười hết sức đáng yêu.

“Ngươi thực sự nghĩ là nên dùng cái từ đó trước mặt nữ thần hôn nhân sao hả?”

“Áii!! Tôi xin lỗi! Làm ơn cứu tôi với!! Ái da!!”

Heimdallr vẫn tiếp tục kêu ca, nhưng Frigg chẳng hề quan tâm.

Bà dám chắc rằng cô nàng Valkyrie cứng đầu kia sẽ nói ra điều phiền phức gì đó nếu biết về chuyện li hôn. Những người như cô cần phải biết tự nói với bản thân rằng mình nên biết đường mà yên bề gia thất vì họ không có lựa chọn nào khác. Rồi sau đó, cô ấy cuối cùng cũng sẽ nhận ra điều mình thực sự muốn làm là gì thôi.

“Thế cậu ta thế nào rồi?” Frigg hỏi tân nương Waltraute.

“V-vẫn như mọi khi thôi. Buổi sáng cậu ta học đọc học viết, còn buổi chiều thì học việc với một người thợ làm rượu mật ong… Đợi đã… Aaa!!”

Waltraute kêu lên khi cô liếc nhìn xuống mặt đất.

Frigg cảm thấy bối rối, và cũng nhìn xuống theo.

“Nưha ha ha!! Vậy ra người chính là linh hồn ở nhân giới mà được người ta nói là đã trèo lên cây thần thế giới và cưới một Valkyrie!! Ta sẽ mang ngươi đi và đưa ngươi vào đội quân ác linh của ta!!”

“Tiểu thư là ai vậy?”

“Ta không không phải là một vị tiểu thư bình thường đâu, nhóc ạ. Ta là Hel, nữ hoàng của Niflheim[17] – thế giới của những người chết. Ta sẽ đặc cách cho phép ngươi được gọi ta bằng tên. Nhưng như thế chỉ là để cho ngươi có thể cầu xin tha mạng thôi!!”

“Một nữ hoàng ư… T-tôi hiểu rồi…”

Vẻ mặt của cậu trai thể hiện rõ rằng cậu ta chẳng hiểu lắm chuyện gì đang diễn ra, nhưng dù vậy cậu vẫn cúi chào.

Thế nhưng hành động đó có vẻ như lại kích thích vị nữ hoàng của âm giới.

“N-ngươi đang cúi chào ta sao…? Nhưng mọi người đều nói rằng ta là một vị nữ hoàng tàn bạo, hay ta là kẻ đùa cợt với sự tham sống sợ chết của kẻ khác mà… Đ-đừng làm thế!! Trước giờ chưa từng có ai làm như vậy cả, nên ta không biết đáp lại như thế nào đâu…!”

“Này, ông lão pháp sư nói rằng Niflheim là một thế giới tràn ngập băng tuyết. Chuyện đó có thật không?”

“H-hê. Đúng vậy đấy. Niflheim là một nhà tù tạo nên bởi băng giá vĩnh cửu! Đó là một nơi đáng sợ khiến những linh hồn loài người như ngươi phải chịu đựng cơn đói rét bất tận! Đáng sợ quá, phải không? Cứ khóc lóc đi nếu ngươi muốn, nhưng ta vẫn sẽ đưa ngươi tới Niflheim!”

“Oa, một thế giới toàn là băng ư… Có thật ở đó toàn là băng không!? Thích thật đấy! Chắc ở đó cô phải làm được cả đống kẹo băng ấy nhỉ!!”

“…Hả? Không, đợi đã…”

“Hôm nay đúng là nóng thật đấy, chắc Waltraute sẽ thích lắm nếu tôi làm cho cô ấy một tí kẹo băng! Tôi muốn đi ngay tới Niflheim cơ!!”

“Không được!! Một linh hồn loài người mà muốn tới Niflheim thì trước tiên nó phải chết đã! Ngươi có hiểu không hả? Có hiểu thật không đấy!? Ôi, khỉ thật. Nó chẳng chịu nghe gì cả. Nhưng mà… Chờ chút. Có khi mình cứ thế này mà mời thằng nhóc thôi. Nó nói là muốn đi mà, đâu có gì sai đâu, đúng không? …Hê hê hê. Vậy ra đây là một linh hồn hiếm hoi có thể khiến một Valkyrie phải lạc lối. Chắc chắn nó sẽ là một sự bổ sung đáng kể cho quân đoàn ác linh của mình. Đ-đúng vậy, chính là thế đấy. Tất cả đều là vì đội quân ác linh của mình thôi! Mình chả quan tâm gì đến thằng nhóc đó hết!! Phải chắc chắn là không có sự hiểu nhầm nào ở đây hết…”

Và vào ngày hôm đó, vô số cây Lôi diệt thương đã bị ném xuống nhân giới.

Được biết, một vị pháp sư người địa phương đã nói rằng cái thời tiết bất thường ấy bị gây ra một phần là do chuyện xảy ra ở gần đó.

Chú thích