Waltraute-san no Konkatsu Jijou

Chương 3




Phần 1

Vào một ngày nọ của tháng nọ, cậu bé và Waltraute đã có một cuộc tranh cãi.

Chuyện xảy ra trong một lần đi chơi của hai người. Như thường lệ, cuộc hẹn này xảy ra từ một thách thức của cậu bé đối với Waltraute vốn (đáng ra là) rất không tự nguyện. Cậu thách thức Waltraute thi câu cá với mình. Cậu bé chỉ toàn câu lên được mấy chiếc giày hay vài cái xô, nhưng khi cậu đang phồng mang trợn má lên vì thất vọng thì ngay trước khi thời hạn kết thúc, cần câu của cậu tình cờ móc phải áo của nữ thần biển Rán, và thế là cậu giành chiến thắng. (Nhân tiện nói luôn, điều này cũng có nghĩa là nữ thần Rán bị kéo lên khỏi mặt nước trong tình trạng bán khỏa thân, thế nên cậu bé đã bị Waltraute mắng cho một trận đầy oan uổng.)

Và thế là câu chuyện bắt đầu sau cuộc cãi cọ kể trên…

“Waltraute, cô cao thật đấy.”

“Ừ, có một chiều cao tương đối là một lợi thế trên chiến trường mà. Đó là lí do tôi được tạo ra với hình dạng như thế này.”

“Tôi chả lớn thêm được bao nhiêu dù có ăn nhiều cỡ nào đi nữa. Ước gì chân tôi dài được như chân của cô nhỉ.”

“Hyaaa!? Đ-đừng có sờ vào dưới đó, đồ ngốc!!”

Nhưng đó không phải là nguyên nhân của cuộc tranh cãi.

“Nóng quá đi mất.”

“Ư-ừ. Thần mùa màng Freyr hôm nay chắc là làm việc hơi quá tay rồi.”

“Cô không thấy nóng khi lúc nào cũng mặc bộ giáp đó à?”

“Khi đã quen rồi thì sẽ thấy cũng bình thường thôi.”

“Hm. Cô không áp dụng mẹo gì để làm mát ở bên dưới bộ áo giáp đó chứ?”

“Nưaaaaaaaaaa!? Cậu đang thò tay vào đâu đấy hả!?”

Nhưng đó không phải là nguyên nhân của cuộc tranh cãi.

“Khoai lang kìa!”

“Hộc hộc hộc… R-rồi. Nhưng nếu cậu không định ăn thì đừng có sờ vào chúng. Sẽ bị ngứa đấy.”

“Khoai lang, khoai lang.”

“…Được rồi, mấy nữ thần định mệnh Norn[1] ơi. Chuyện này không thể nào diễn ra được. Từ hai vụ vừa rồi thì tôi cũng đoán được kiểu gì chuyện này cũng sẽ có một câu chốt đầy gợi tình rồi. Thế nhưng tôi nghi ngờ là liệu nó có chỉ đơn giản là ‘gợi tình’ nữa hay không nếu cứ càng lúc càng đi sâu vào mấy chỗ nhạy cảm-… gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?”

Ba vị nữ thần Urðr, Verðandi và Skuld vốn bình thường vẫn giữ vẻ lạnh tanh nay lại bắt đầu vỗ tay mà cười, nhưng đó vẫn không phải là nguyên nhân của cuộc tranh cãi.

Mọi sự bắt đầu từ con bạch mã mà cô nàng Valkyrie vẫn hay cưỡi. Khi Waltraute tới nhân giới Midgard, cậu bé ngẩng lên nhìn cô và hỏi một câu.

“Tôi cũng muốn cưỡi nó, có được không vậy?”

“Hm.” Waltraute giữ dây cương để điều khiển con ngựa. “Đáng tiếc là tôi không thể cho phép cậu được.”

Nếu xét tới chiều cao của cậu bé thì đến cưỡi một con ngựa bình thường cũng còn khó nữa là. Có lẽ là cậu ta có thể cưỡi được một con ngựa lùn đấy, nhưng với một con thú lớn như thế này thì chắc là không khả thi rồi. Rõ ràng là nếu cậu ta thử thì cuối cùng kết quả cũng sẽ y như một cuộc đấu bò mất thôi.

Và trên hết là, con ngựa của Waltraute không phải là ngựa bình thường. Nó cũng là một thứ công cụ có tác dụng là đảm bảo cho việc dịch chuyển đặc biệt bằng Bifröst diễn ra trôi chảy. Bifröst xé toang bản thân cô thân ra, nhưng nó cũng thêm vào một thứ tạp chất cho phép cô di chuyển nhanh và chính xác hơn. Các vị thần khác cũng có thể sử dụng Bifröst, nhưng họ lại không thể di chuyển với tốc độ bằng 87% tốc độ ánh sáng và tiếp đất với độ lệch chỉ vài centimet như các Valkyrie được.

Con bạch mã đặc biệt này không dễ đối phó như những con ngựa thông thường. Không đời nào Waltraute lại đưa cho cậu bé dây cương của một con ngựa hung dữ đủ sức để ném văng một vị thần bình thường một cách dễ dàng.

Nhưng dường như cậu bé chẳng hiểu chút gì về việc đó.

“Sao lại không? Sao lại không chứ? Tôi muốn cưỡi nó! Tôi muốn cưỡi nó!!”

“Haiz. Con ngựa này cao gần hai mét đấy. Cậu có trèo lên nổi không vậy?”

Cô nàng Valkyrie nhẹ nhàng từ chối.

“Ư ư… Ư ư…”

Nhưng rồi cậu bé đột nhiên lục lọi trong cái túi đeo ở sau lưng mình.

“Cà rốt.”

Và thế là con ngựa quỳ xuống ngay lập tức.

Waltraute nghiến răng rồi nói, “Gư, vậy ra mày cũng chỉ là đồ thú vật thôi ư!!”

“Trèo lên!!”

Khi cậu bé đang cố bám vào thân con ngựa, thì cô Valkyrie đưa hai tay ra đỡ lấy nửa thân trên của cậu rồi đặt lên chỗ đằng trước mình.

Cậu bé trông có vẻ bất mãn và nói, “…Không, cô không được đỡ tôi từ phía đằng sau. Tôi phải tự mình cầm dây cương cơ.”

“Sao cậu cứ khăng khăng về chuyện này thế nhỉ? Nếu cậu muốn tới nơi nào đó, tôi có thể đưa cậu tới bất cứ đâu ở nhân giới mà.”

“Điểm quan trọng nhất là phải tự mình điều khiển chứ!!”

“À, rất tiếc là tôi không làm như vậy được.”

Sau khi xem xét khác biệt cơ bản về năng lực thể chất giữa người thường và Valkyrie, Waltraute đáp lại một cách thành thực, nhưng cậu bé vẫn phồng má lên.

“Tôi làm được mà!! Cho dù hiện giờ không làm được thì tôi cũng sẽ luyện tập thật chăm chỉ để có thể điều khiển nó.”

“Không, vấn đề ở đây phức tạp hơn nhiều.”

“Tôi làm được!!”

“Chuyện này cũng giống như tổ chức cuộc đua giữa người với báo vậy. Chẳng đáng để nỗ lực vì nó đâu.”

“Tôi có thể-…!!”

“Tôi có thể giúp cậu làm bất cứ chuyện gì mà người bình thường không làm được. Tôi không biết là liệu một người thường có thể giúp tôi làm được chuyện gì đó mà tôi không thể thực hiện nổi hay không, nhưng tính tôi quá hẹp hòi để có thể yêu cầu một sự trao đổi tương đương ở đây.”

“Ư… Ư ư ư…!!”

“Hm?”

Waltraute nhận ra có gì đó kì quái ở đây.

Cậu bé vốn được cô ôm trong lòng giờ đang run rẩy. Cô cố nhìn xem gương mặt của cậu ta ra sao, nhưng trước khi Waltraute kịp làm thế thì cậu nhóc đã ngẩng đầu lên rồi hét to.

“Im đi, đồ ngốc!! Nếu tôi cố gắng… Nếu tôi cố gắng, tôi có thể trở nên mạnh mẽ mà!! Oaaa!!”

“Đợi đã… S-sao cậu lại khóc hả!?”

“Byaaaa!!”

Cậu bé lách ra khỏi vòng tay của Waltraute và gần như là nhảy xuống khỏi con ngựa. Cậu chạy đi với hai tay giơ lên trên không, còn mắt thì biến thành hình chữ X.

Waltraute hoàn toàn ngây ngốc ra.

“…Thế là sao hả?” Cô lẩm bẩm.

Con bạch mã quay cái cổ to bè của nó ra nhìn chủ nhân của mình.

Đôi mắt to tròn của nó như muốn nói rằng, “Chuyện này tệ rồi đây. Con người có nhiều kiểu khóc khác nhau, nhưng ‘byaa’ thì đúng là không ổn rồi.”

Phần 2

“Ừ, ‘byaaaa’ đúng là rất tệ rồi,” Valkyrie thứ chín Rossweisse nói với Waltraute khi cô quay trở lại thiên giới Asgard.

Waltraute đứng thứ tư trong số chín Valkyrie.

Mặc dù là người nhỏ tuổi nhất trong số chín chị em, nhưng Rossweisse cũng là một mĩ nhân lạnh lùng cao 1m70 (dù ngực cô hoàn toàn phẳng lì). Theo lẽ thường thì nhóm Valkyrie được lựa chọn là những người có sức thu hút với cả người và thần, nhưng ở thời đại này, có vô số những kẻ ở dưới nhân giới Midgard muốn cô coi thường và xúc xiểm họ bằng lời nói.

Làn cầu số 3 của Bifröst đã hoàn toàn trở thành điểm tụ tập của các vị thần, và ngoài Waltraute và Rossweisse ra, còn có các Valkyrie khác đang ở đó. Họ ngồi bệt xuống làn cầu và đang nói chuyện gì đó. Có lẽ là do đã quen với các cuộc viễn chinh nên họ không tỏ vẻ gì trước việc phải ngồi bệt xuống ở một khu vực không có bàn ghế cao cấp gì.

“N-nhưng mà…Em không thể hiểu được tại sao cậu ta lại trở nên xúc động vì một chuyện như vậy. Có lẽ con người không đơn giản như vẻ ngoài của họ rồi. Nhưng vì chuyến đi chơi đó là phần thưởng cho cậu ấy vì đã thắng cuộc, nên em đâu thể để nó kết thúc một cách tệ hại như vậy được.”

“Hẳn là em đã làm tổn thương danh dự của cậu nhóc rồi,” chị hai Gerhilde nói mà chẳng cần suy nghĩ gì nhiều.

Cô là dạng chiến lược gia đầy trí tuệ, lúc nào cũng đeo kè kè cái kính trên mặt. Cô vừa nói vừa xoa xoa mấy ngón tay lên gọng kính.

“Đàn ông ở Midgard dùng lòng dũng cảm làm một loại thước đo cho nhân cách của mình. Chúa tể Odin đã dạy họ như vậy. Cậu nhóc đó đã phạm phải một nhầm lẫn tai hại nếu coi Valkyrie giống như người bình thường, nhưng cậu ta có thể sẽ cảm thấy xấu hổ nếu lúc nào cũng được bảo vệ bởi một người phụ nữ.”

“Hm.”

“Chị nghĩ sao, Brynhildr?”

Cô em út Rossweisse hỏi chị cả Brynhildr, nhưng vẻ mặt của cô ta chẳng có gì thay đổi đáng kể cả. Cô chỉ hơi liếc sang nhìn

chị tư Waltraute.

“…Xin lỗi, nhưng chị e là không thể cho em một câu trả lời hợp lí về chủ đề này được,” cô nói với giọng không chút cảm xúc. “Quan hệ của ta với gã loài người Siegfried đã kết thúc trong đổ vỡ. Lời khuyên từ một kẻ đã từng thất bại như chị không những chẳng có tác dụng gì, mà có thể càng làm em rối trí hơn trong việc đưa ra quyết định.”

“Xì…”

Cô em út Rossweisse có vẻ bất mãn về sự thiếu hụt ý nghĩa của câu trả lời hơn là sự thiếu cảm xúc ở trong đó.

Chị hai Gerhilde nhìn về phía cuối của làn cầu rồi nói, “Bất cứ đáp án nào được đưa ra mà chỉ dựa vào sự suy đoán thì đều là ảo tưởng mà thôi. Em vẫn luôn có thể thu thập thêm thông tin mà, nên nếu muốn biết được cậu trả lời thì chẳng phải cứ làm tiếp việc đó sẽ tốt hơn sao?”

“Có lẽ thế. Xem nào…”

Cô chị tư Waltraute đứng ở trên thành làn cầu số 3 nhìn xuống nhân giới Midgard.

Cô nhìn thấy cậu bé đang vung qua vung lại một cây gậy gỗ ở trước ngôi nhà nhỏ của mình.

“Vù, vù!!”

“…Cậu ta đang cố làm chuyện gì vậy?”

Waltraute cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cậu ta trông không còn có vẻ buồn rầu nữa, nhưng cô cũng cau mày lại. Cha mẹ của cậu bé, vốn đang hun chỗ thịt lợn muối ở trong sân, hẳn cũng cảm thấy điều tương tự vì họ đã lên tiếng hỏi cậu con trai đang bỗng dưng hành xử kì quái của mình.

Cậu đáp lại, “À, hôm nay con mới cãi vã với một người bạn.”

“Tôi không phải là một người bạn!! Chính cậu là người đã hỏi cưới tôi làm vợ cơ mà!!”

“Waltraute, em có nên coi chuyện chị phản ứng lại cực kì, cực kì, cực kì nhanh như vậy đồng nghĩa với việc chị bị sốc không?”

“Thông tin đó liên quan tới luật lệ và kết quả của cuộc thi đấu giữa bọn chị cơ mà. Chị không thể để nó bị coi như một thứ mơ hồ như vậy được!!”

“Vâng, vâng. Người bạn ấy thực sự rất mạnh, luôn luôn ưỡn thẳng lưng và chẳng hề sợ hãi bất kì điều gì.” Vừa nói, cậu nhóc vừa tiếp tục vung vẩy cây gậy. “Nhưng con không cho là người bạn đó có thể luônnnn mạnh mẽ như vậy được. Cô ấy có thể bị cảm lạnh hoặc bị thương chẳng hạn.”

“…”

Chuyện đó chẳng bao giờ là vấn đề đối với những cư dân của Asgard, vốn ăn cả đống táo trường sinh được trồng bởi nữ thần Iðunn, thế nhưng Waltraute vẫn im lặng.

“Vậy nên nếu người bạn ấy gặp rắc rối và không thể sử dụng sức mạnh vốn có của mình, con muốn có đủ sức để có thể giúp đỡ cô ấy. Con không thể lúc nào cũng để người bạn đó bảo vệ được. Con cũng muốn trở nên mạnh mẽ. Khi đã được như thế rồi, con cũng có thể giúp đỡ Waltraute. Có lẽ bọn con được sinh ra ở những nơi khác nhau, có tài năng khác nhau hay gì gì đó; chuyện đó chẳng quan trọng. Nhưng mà…”

Cậu bé bỗng dưng ngừng nói.

Cả người Waltraute bắt đầu túa ra mồ hôi đầy vẻ bất an.

Kẻ ngốc nào đã bảo cậu ta rằng đó là chuyện bất khả thi và không đáng để cố gắng vậy?

Cậu bé ở Midgard ngẩng đầu lên và nói với một nụ cười yếu ớt trên môi.

“Nhưng con vẫn sẽ gắng sức, cho dù chuyện đó là không tưởng đi nữa! Dù cho con không thể đạt kết quả hoàn hảo ngay lập tức, nhưng con có thể trở nên hữu dụng theo một cách khác. Con hi vọng rằng mình sẽ có thể giúp đỡ Waltraute bằng một cách nào đó.”

Cô chị hai Gerhilde đại diện cho cả chín Valkyrie đang có mặt trên làn cầu số 3 và hỏi nhanh một câu.

“Em có điều gì muốn tự mình nói không?”

“Tôi xin lỗiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!” Waltraute khuỵu xuống và cúi đầu bật khóc.

Ở những thời khắc như vậy, cô chị tư Waltraute có thể trở nên khá là yếu đuối.

Phần 3

Waltraute định đi thẳng tới ngôi nhà của cậu bé, nhưng 8 Valkyrie kia đã cản cô lại. Có thể chuyện này dễ bị quên đi mất, nhưng nhiệm vụ của cô là thu thập những linh hồn tử trận xuất sắc nhất để chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng Ragnarök. Nếu cô cứ cố gượng ép mà tới một ngôi nhà ở nhân giới Midgard, thì cha mẹ cậu bé chắc chắn sẽ sợ là con trai mình sắp chết tới nơi rồi.

Vì vậy, thay vào đó Waltraute lại cử hai con quạ Muninn và Huginn đi.

Nhưng chúng lại phàn nàn.

“Cô biết không, hình như cô đã quên mất chuyện đó rồi…”

“Nhưng chúng tôi thực ra vốn là trinh sát riêng của Chúa tể Odin đấy.”

Tuy kêu ca thế nhưng chúng vẫn cuống cuống bay ngay đi khi bị mấy Valkyrie lườm. Xem ra hai con quạ cần phải thừa nhận với toàn bộ thiên giới rằng chúng giờ là những tên chạy việc vặt rồi.

Hai con quạ bay xuống Midgard và nhìn qua cửa sổ ở trong phòng cậu bé, thế nhưng…

“Hm? Cậu nhóc không có ở đây.”

“Sao cơ?” Waltraute đứng ở trên làn cầu số 3 nhìn xuống và nói.

Lúc đó đã là tối muộn rồi. Đến cả một Valkyrie vốn không quen với tập quán ở thế giới loài người cũng biết rằng một cậu bé ở tuổi đó không nên ra ngoài vào lúc muộn như vậy.

“Cậu ta đi đâu rồi?”

“Có thứ bản đồ gì đó ở trong phòng cậu ta này.”

“Chữ viết xấu quá, nhưng tôi nghĩ nó viết là ‘hành trình rèn luyện’ thì phải.”

Khi Waltraute nghe thấy vậy, cô đưa tay lên ôm đầu. Với tình hình hiện giờ thì cô biết đối mặt với cha mẹ cậu bé thế nào đây.

“Cậu ta đi đâu mất rồi!? Từ những vụ lần trước thì mình e là cậu ta còn chẳng có mặt tại Midgard ấy chứ!!”

Cậu bé đã từng tới hai thế giới khác trong số 9 giới nằm rẽ nhánh ra từ cây thần thế giới. Chuyện đó đã là hiếm gặp đối với người ở Midgard rồi, nhưng đấy là còn chưa kể tới việc cậu ta hoàn toàn chẳng mang vũ khí gì. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu cậu ta nảy ra vài ý tưởng điên rồ như tới thế giới của người khổng lồ Jötunheimr để uống nước chảy ra từ suối nguồn trí tuệ chẳng hạn.

Nhưng thông tin mà Muginn và Huninn đưa về còn vượt ra khỏi dự đoán của Waltraute.

“Ừm, nếu những gì ghi trên tấm bản đồ này là chính xác…”

“Thì có vẻ cậu ta định đi thám hiểm hỏa giới Muspelheim[2].”

“Đó là căn cứ của kẻ địch, bị thống trị bởi tên Surtr ác độc!!” Waltraute thốt lên. “Tại sao cậu ta lại tới một nơi có mức nguy hiểm báo động đỏ như vậy chứ!?”

Người ta nói là khi trận chiến cuối cùng Ragnarök xảy ra, sẽ có một lượng lớn ác linh và người khổng lồ được đưa ra khỏi thế giới đó bằng con thuyền khổng lồ Naglfar được tạo từ móng của những người chết. Đó là nơi hiểm ác nhất. Và Surtr, kẻ thống trị đám sinh vật độc ác đó, sẽ thiêu trụi cả 9 giới bằng thanh kiếm rực lửa của hắn.

“Hmm. Nếu một con người mà muốn học kĩ thuật chiến đấu và ma pháp của Asgard thì sẽ phải mất vài chục năm. Có thể cậu ta đang thử đi đường tắt bằng cách dùng một phương pháp khác,” một trong hai con quạ nêu ý kiến.

“Đồ ngu ngốc. Chúng sẽ không bao giờ dạy cho cậu ta kĩ năng hay phép thuật của chúng một cách đơn giản như vậy đâu! Chúng sẽ đánh lừa cậu ta rồi nuốt chửng lấy linh hồn của cậu!! Khốn thật. Không lẽ lời bình phẩm ngu ngốc của mình đã khiến cậu ta làm tới mức này sao!?”

Vì Odin và các Æsir không dễ dàng gì mà thực hiện ước nguyện của con người, nên cũng không hiếm phù thủy lại đi thờ phụng Surtr hay Hel, nữ hoàng của âm giới, những kẻ nắm giữ hệ quyền năng hoàn toàn khác.

Nhưng một Valkyrie như Waltraute biết rõ điều gì đang chờ đợi những kẻ đi theo lối tắt đó. Một số bị nữ hoàng âm giới cướp đi linh hồn, một số khác thậm chí còn bị các Valkyrie hủy đi linh hồn. Dù là theo cách nào đi nữa thì chúng cũng hoàn toàn không có hi vọng.

Cô vội vàng ngồi lên con bạch mã của mình và yêu cầu được phép sử dụng làn cầu số 3.

“…Chậc. Nhiều dữ liệu đang được dịch chuyển quá. Tôi không thể kích hoạt Bifröst ngay được.”

Waltraute trừng mắt nhìn người canh gác Heimdallr, nhưng anh chàng điều khiển viên nhút nhát đó chỉ lắc đầu.

Cô nhìn lên khoảng trời ở phía xa ngoài điểm cuối của làn cầu số 3 và mở to mắt ra.

Cô nhìn qua toàn bộ nhân giới Midgard.

“…Cậu ta kia rồi. Cậu ta chỉ đi bộ nên vẫn chưa ra khỏi Midgard. Mình vẫn có thể đưa cậu ta quay lại. Không một cái bóng hắc ám nào có thể tóm lấy linh hồn của cậu ấy được!!”

“Chúng tôi nên làm gì đây?” hai con quạ hỏi.

“Theo như lưu lượng dữ liệu thì phải mất 20 – 30 phút nữa Bifröst mới có thể kích hoạt được. Hai ngươi có thể tới chỗ cậu ta nhanh hơn. Liên lạc với cậu ấy và thông báo về mối nguy hiểm. Dùng lời lẽ ngăn cậu ta lại trước khi ta tới!!”

“Hiểu rồi.”

Sau khi nghe lời đáp của Huginn và Muninn, Waltraute ngồi tập trung trên lưng con bạch mã của mình. Rất nhiều tiến trình ma pháp đang được thực thi với tốc độ cao, nhưng cô không thể chịu đựng được việc các thiết bị có tốc độ truyền dẫn dữ liệu tệ hại ở xung quanh lại không bắt kịp được.

“Kia rồi. Chúng ta đã thấy cậu nhóc,” một trong hai con quạ báo cáo.

“Này! Đợi đã, đợi đã!!”

(Được rồi!!)

Cậu bé trông có vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Muninn và Huginn.

“Là Huginn và Muninn đấy à,” cậu ta nói.

“Đúng, là Muninn và Huginn đây.”

“Hai người lại bị ép lại bị ép phải tới đây đưa tin cho tôi nữa à?”

“Cậu có cần phải nhớ kĩ đoạn đó không vậy!?” Hai con quạ bay vòng quanh cậu bé. “Làm ơn đừng tới hỏa giới Muspelheim! Nơi đó không an toàn như cậu nghĩ đâu!!”

“Nếu chỗ đó không nguy hiểm thì sao tôi có thể rèn luyện ở đó được.”

“Có lí đấy, nhưng ý chúng tôi nói là độ khó ở nơi đó quá cao để cậu có thể thăng cấp được!! Mặc dù không phải ai ở đó cũng là đại ma vương, nhưng chỗ đó vẫn đại loại giống như một hòn đảo đầy tiểu ma vương vậy. Cậu không farm được điểm kinh nghiệm ở đó đâu!! Chỉ tổ bị ăn đòn thôi!!”

“Cậu chỉ có trang bị là Áo da và Gậy gỗ! Lính mới thì nên luyện tập bằng cách đi loanh quanh ở khu vực ngoài thành phố rồi quay lại nhà trọ khi máu xuống quá thấp thôi! Cậu phải kiếm tiền, kiếm trang bị, tìm thành viên party và làm đủ thứ khác trước khi tới nơi đó!”

“???”

Có lẽ là do chúng sử dụng quá nhiều từ ngữ chuyên môn, hoặc là do chúng không chuẩn bị kĩ lưỡng lí luận của mình, nên cậu bé chẳng hiểu được mấy.

“Thế cha mẹ cậu không dạy cho cậu rằng bọn ác linh và người khổng lồ ở Muspelheim sẽ không bao giờ mở lòng ra với con người sao? Sao cậu lại tới một nơi nguy hiểm như vậy?”

“À…” Cậu bé vung cây gậy gỗ. “Tôi muốn tự mình rèn luyện ở cùng một nơi với những người ở Muspelheim.”

“Cái gì?”

“Bỏ qua chuyện chẳng có ‘người’ nào ở Muspelheim thì, ý cậu là sao hả?”

“Nhân giới được bảo vệ bởi các vị thần và Waltraute, phải không? Chuyện đó cũng tương tự như việc để Waltraute điều khiển ngựa hộ tôi vậy. Để thực sự trở nên mạnh mẽ thì tôi phải tự mình gắng sức!”

“…Mh. Ra là vậy,” Waltraute thì thầm trong khi vẫn nắm lấy dây cương và nhíu mày.

Đúng là nếu sử dụng cách thức đó thì một linh hồn loài người có thể tiếp xúc với cư dân của hỏa giới Muspelheim và học được kĩ năng cũng như phép thuật mà không bị làm cho ô uế.

Nếu một người vẫn làm cùng một loại hành động nhưng chỉ thay đổi địa điểm, thì sẽ không có vấn đề gì cả.

Cô nàng Valkyrie có cảm giác rằng việc rèn luyện mà không cần sự bảo hộ của các vị thần sẽ chỉ khiến tốc độ phát triển của cậu bé bị giảm xuống, nhưng cô cũng cảm thấy nhẹ lòng khi biết rằng cậu ta không nghĩ đến chuyện mượn lấy sức mạnh của kẻ thống trị hỏa giới hay nữ hoàng của âm giới.

“Nếu đã là như vậy thì cậu ta nên nhờ mình dạy cho chứ!! Ấy không, không, đợi đã. Mình mới chính là người đã đẩy cậu ta vào tình cảnh này khi nói rằng chuyện đó là bất khả thi.”

Tâm trạng của Waltraute dần chuyển thành tự trách cứ bản thân.

Nguyên nhân của toàn bộ mọi việc thực ra chính là cô.

Dù sao thì, tình hình có thể được tóm tắt lại như sau: cậu bé đó đang trên đường tới Muspelheim. Tuy nhiên, cậu ta lại không hề theo đuổi những kĩ năng tà ác và phép thuật của bọn ác linh hay người khổng lồ. Cậu chỉ đơn giản là muốn một môi trường để tự rèn luyện bản thân mà không cần sự bảo hộ của thần linh.

Nếu mọi chuyện đã là như vậy, thì cậu ta không hề đi theo lối tắt của những kẻ dị giáo.

Kết quả cuối cùng là hoàn toàn có thể chấp nhận được, nên cô hoàn toàn không cần phải cố gắng dùng quyền hạn của Valkyrie để ngăn cậu ta lại.

Thế nhưng…

“Câu hỏi ở đây là liệu những cư dân ở Muspelheim có chấp nhận cậu ta hay không. Khả năng của chuyện này là cực kì thấp. Liệu việc lôi cậu ta trở về có phải là cách duy nhất để bảo vệ cậu ấy hay không?”

Waltraute có chút không tình nguyện muốn làm việc đó, vì ngay từ đầu thì chính sự bảo hộ quá mức của cô đã khiến mọi chuyện thành ra như bây giờ, nhưng cô không có sự lựa chọn nào ở đây hết.

Cô nàng Valkyrie bắt đầu nghĩ về việc đưa cậu ta trở về nhà an toàn rồi giới thiệu cho cậu ta một kế hoạch rèn luyện mà con người có thể chịu đựng được.

Vừa nghĩ đến đó thì giọng nói của cậu bé và hai con quạ đã vọng tới tai cô.

“Nhưng sự thật là Muspelheim là một nơi rất nguy hiểm,” một trong hai con quạ nói. “Để tiết kiệm thời gian thì sao cậu không sử dụng kiến thức của các Æsir nhỉ? Chúng tôi có thể nói cho cậu những kiến thức đó. Không việc gì phải liều lĩnh như vậy cả. Chúa tể Odin đã ra lệnh cho chúng tôi thu thập thông tin ở khắp nơi trên thiên giới mà, nên chúng tôi có nhiều thứ có thể dạy cho cậu lắm.”

“Thực ra thì, cậu có nghĩ là Waltraute muốn đóng vai một nữ giáo viên gợi cảm hay không nhỉ?” con quạ kia nói thêm.

“Này, chờ chút!!” Waltraute hét lên. “Đừng có mà bịa ra mấy chuyện vớ vẩn đó, bọn ngu ngốc!!”

“Ừm,” cậu bé nói. “Tôi muốn các bạn giữ bí mật chuyện này với Waltraute. Tôi không muốn làm cô ấy lo lắng.”

“Tôi vốn đã cực kì lo lắng rồi đây này, đồ ngốc!!”

Waltraute lại quyết định là sẽ mang cậu ta trở về, nhưng rồi…

“Với lại đây là hành trình rèn luyện của đàn ông mà. Bác hàng xóm Nebby có nói là đàn ông ra đi là để trở nên mạnh mẽ hơn!”

“Không phải! Đó chỉ là một linh hồn rỗi việc đang cố khoe khoang thôi!!” Waltraute phàn nàn.

“Tôi đang đi trên một hành trình rèn luyện của đàn ông! Và một khi đã trở nên mạnh mẽ rồi, Waltraute nhất định sẽ khen ngợi tôi!! Thế nên hãy giữ bí mật chuyện này!!”

“……………………………………….Ưư.”

Khi Waltraute nghe thấy cậu ta nói như thể đang bí mật chuẩn bị một món quà sinh nhật, cô rên rỉ lên một tiếng trong khi quy trình xuất phát của làn cầu số 3 vẫn đang tiếp tục được thực thi.

Vì sự an toàn của cậu bé, cô cần phải tới đó và đưa cậu ta quay về ngay lập tức.

Nhưng nếu làm vậy thì kế hoạch đầy cảm động của cậu sẽ bị hủy hoại.

Một người cuồng chiến đấu như Waltraute không hề ghét việc nỗ lực để có được sức mạnh.



Rèn luyện là một cuộc chiến với chính bản thân.

Một người luôn tiếp tục cố gắng và gạt qua một bên mọi sự cám dỗ cũng như thoái chí thì nhất định sẽ nhận được phước lành. Cô cảm nhận được sự đẹp đẽ của chuyện đó.

Và cô cũng biết rõ rằng việc một kẻ ngoài cuộc lại đi phá hỏng vẻ đẹp đó là thô lỗ đến chừng nào.

Vậy nên…

Vừa thầm nhủ rằng chuyện này hoàn toàn là vì lí do chính đáng chứ không phải là do mình bị rung động bởi việc cậu bé đó tưởng tượng tới việc được mình khen ngợi, cô vừa nói.

“M-mình không thể ngăn cậu ta lại được,” Waltraute cuối cùng cũng thì thầm nói. “Mình không thể nào tin nổi chuyện này! Ngay lúc này đây mình không thể cản cậu ta lại được!!”

Phần 4

Dù nói vậy, thế nhưng Waltraute vẫn xuất phát từ làn cầu của Bifröst và đáp xuống nhân giới Midgard, tạo nên một luồng cực quang bất thường trên bầu trời đêm. Sau khi cô xuống khỏi lưng con bạch mã, nó lại biến mất vào trong luồng sáng.

Thế nhưng, cô lại không ở gần chỗ cậu bé.

Vừa giữ khoảng cách sao cho người thường như cậu nhóc không thể trông thấy cô, nhưng Valkyrie như cô vẫn có thể nhìn thấy cậu, Waltraute vừa mở to mắt ra và nhìn chằm chằm vào cậu bé.

“Ừm,” Muninn và Huginn lên tiếng khi gặp được Waltraute. “Sao cô không quay lại Asgard? Từ trên đó cô cũng quan sát dễ dàng

được mà.”

“Ngu ngốc. Ta cần phải có thể tới chỗ cậu ta ngay khi có chuyện xảy ra. Bifröst không thể sử dụng được ở khu vực gần hỏa giới Muspelheim hay âm giới Niflheim vì dòng chảy năng lượng ma thuật ở đó rất kì quái. Ta cảm thấy chắc chắn hơn nếu ở lại đây.”

“Nếu cô đã lo lắng đến vậy thì sao không đáp xuống ngay trước mặt cậu ta?”

“Hẳn là cô ấy quá ngượng vì cả hai vẫn chưa làm lành với nhau sau cuộc cãi cọ hôm qu-… byaaaaa!?”

Thấy Huginn sắp bị Waltraute bóp nát trong tay, Muninn bắt đầu run lên và đổi ngay chủ đề.

“À-à… Một cậu bé loài người mà lại tới Muspelheim thì đã đi một nhẽ, nhưng chẳng phải chúng sẽ chuẩn bị cho tình trạng chiến tranh nếu một Valkyrie hàng đầu tiếp cận căn cứ của mình ư?”

“Mh. Nếu cần thiết thì ta sẽ lao vào chém chúng để đưa cậu ta ra.”

“Chuyện này có thực sự ổn không đây?” hai con quạ lầm bầm với vẻ ngờ vực.

Hỏa giới Muspelheim là lực lượng đối địch chính của thiên giới Asgard.

Đến cả một Valkyrie hàng đầu cũng không thể một mình chống chọi với cả giới đó được. Nếu làm được như vậy thì Muspelheim đã

bị hủy diệt từ lâu rồi.

Dù kẻ địch nguy hiểm đến như vậy, nhưng Waltraute vẫn nói, “Nếu chuyện cứ tiếp diễn như hiện tại thì ta chẳng thấy có nguy hiểm gì lớn cả. Dĩ nhiên là ta cũng cần phải chuẩn bị cho những tình huống không lường trước.”

“?”

“Khả năng cậu ta tới được Muspelheim là rất thấp,” Waltraute nói một cách đơn giản. “Nơi đó là hòn đảo nằm ở điểm tận cùng của đại dương. Người thường không thể cứ đi bộ là đến đấy được. Mà cũng chẳng có ai lại dong buồm tới đó trên một con thuyền được làm vội cả. Thực tế thì, chuyện con thuyền khổng lồ Naglfar được làm xong bị coi là một trong những dấu hiệu của trận chiến Ragnarök cũng là vì nó sẽ cho phép chúng vượt qua biển khơi mênh mông. Ta không cho là cậu ấy có thể làm được chuyện mà toàn bộ lực lượng của Muspelheim cũng không hoàn thành nổi.”

Nếu như bay được trên không trung thì việc đó là hoàn toàn khả thi, nhưng bọn họ đều biết rằng cậu bé không hề sở hữu thứ quyền năng phép thuật nào như vậy.

Một vài con ác linh được mượn từ Niflheim để chuẩn bị cho con tàu tại Muspelheim có thể chống lại trọng lực và bay qua đại dương nhằm phá hoại Midgard.

Tuy nhiên, đó chỉ là những vụ việc lẻ tẻ mà thôi. Đến cả một Valkyrie cũng sẽ gặp nguy hiểm nếu bị một đội quân người khổng lồ và ác linh tấn công, nhưng Waltraute có thể đối phó với một lượng nhỏ ác linh trước khi chúng kịp tấn công cậu bé.

Và thế là…

“Cậu ta sẽ tới được bờ biển, nhưng cũng chỉ đến đó là cùng. Dù vậy thì đó cũng là chuyến đi tới tận ranh giới của Midgard rồi, nên đó vẫn là một hành trình vĩ đại tới một thế giới khác. Cậu ấy sẽ bỏ cuộc tại bờ biển thôi. Nếu lúc cậu ta trở về, ta nói với cậu ấy rằng hành trình vừa rồi đã làm cậu ta mạnh mẽ hơn thì mọi sự sẽ kết thúc.”

“Ít ra tôi cũng cho là chân cậu ta sẽ cứng cáp hơn.”

“P-phải. Ta không phủ nhận chuyện đó. Sau cùng thì, cậu ta đã từng thử đi tới ba thế giới khác cơ mà,” cô nàng Valkyrie xinh đẹp, cũng chính là động lực khiến cậu bé làm vậy, lên tiếng thừa nhận.

Cứ với đà này, những vấn đề còn sót lại sẽ được giải quyết.

Hỏa giới Muspelheim là một nơi nguy hiểm, nhưng cậu bé sẽ chẳng gặp mối nguy thực sự nào nếu cậu không thực sự đặt chân tới đó.

Nhưng có một chuyện mà Waltraute không ngờ đã xảy đến.

“Ồ, ngài Loki. Ngài đang làm gì ở đây vậy?”

“Ô, tình cờ thật. Không ngờ lại gặp cậu ở đây.”

“!? Đột nhiên, ta cảm giác rằng có một trường phong ba sắp xảy tới!!” Waltraute hét lên.

“Đúng là người pha trò cho các Æsir có khác,” một trong hai con quạ bình phẩm.

“Ta có công chuyện ở Muspelheim. Cậu định bơi ra biển sao, cậu nhóc?”

“Trùng hợp thật đấy. Tôi cũng đang định tới Muspelheim.”

“Không, đợi đã. Hắn đâu có sở hữu Naglfar đâu!!” cô nàng Valkyrie lí luận. “Bản thân Loki có thể biến hình, nhưng hẳn không thể nào đủ sức để mang cả cậu ta theo dù có biến thành diều hâu đi nữa!!”

Nhưng Loki đã nói tiếp, “Hay là ta cho cậu theo cùng nhé? Tình cờ là ta lại có một chiếc lông của Icarus[3], nên cậu cứ bám vào ta là được.”

“Icarus!!” cậu bé kêu lên đầy háo hức.

Waltraute chút nữa thì đã đập tan mọi thứ ở trong tầm tay của mình rồi.

“Cái tên thần ác ôn này đúng là thích đùa giỡn!!”

“Và anh ta lại còn vừa giới thiệu một thứ có nguồn gốc từ thần thoại Hi Lạp nữa chứ. Nhưng cô cũng từng đá đưa lẫn sang những dạng bối cảnh khác như khi nhắc tới phòng tập thể dục hay dùng hệ đo lường mét còn gì, thế nên tôi cho là chuyện này cũng chả phải là tự dưng xảy ra đâu.”

“Nhưng nếu ở thế giới này có loại cánh mà đến con người cũng điều khiển được, vậy chẳng phải thử thách ban đầu về việc dùng chính sức mình leo lên cây thần thế giới sẽ mất sạch ý nghĩa sao? Mà thậm chí cũng chẳng cần dựa vào cái món đồ của Hi Lạp đó. Wayland[4]cũng đã chế tạo một đôi cánh gần tương tự như vậy, nên-… gyagyagyaaaa!? Đ-đừng… đừng có siết tôi lại như vậy!”

“Sao ngươi dám ăn nói vớ vẩn về kết quả của một cuộc thi nghiêm túc mà có người đã phải liều mạng vì nó vậy hả. Xem ra bọn quạ phải được dạy phép cư xử trước khi được dạy cho cách nói.”

Quan trọng hơn là, cậu bé định nhận lời mời của Loki và đi tới hỏa giới Muspelheim. Mức độ nguy hiểm sẽ cực kì, cực kì khác biệt giữa việc quay lại ở bờ biển và thực sự đi vào hỏa giới.

“Lần này ta nhất định sẽ giết tên thần xấu xa đó. Giờ nghĩ lại mới thấy, nếu chúng ta giết hắn thay vì giết bọn người khổng lồ và ác linh, thì chẳng phải sẽ ngăn được Ragnarök xảy ra ư!?”

Waltraute nắm chặt lấy một cây Lôi diệt thương trên bàn tay phải của mình.

“Không, chờ đã. Nếu cô tấn công Loki lúc này thì chẳng phải cậu nhóc cũng sẽ bị vướng vào vụ nổ ư?”

“Ưư…!!”

“Mà có vẻ Loki biết chuyện này đấy. Anh ta đang quay về phía này mà cười kìa.”

“Gaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”

Waltraute ném bừa cây Lôi diệt thương lên bầu trời đêm và chút nữa thì đánh trúng phải con sói đang đuổi theo mặt trăng.

Đi tới Muspelheim một cách bất cẩn có thể sẽ dễ dàng khiến họ phải chuẩn bị cho chiến tranh.

Cô nàng Valkyrie nghiến răng và tự nói thầm.

“(Nếu cần thiết, mình sẽ mang cậu ta về cho dù có phải phát động một cuộc chiến tranh. Đúng rồi. Mình không thể sử dụng Bifröst ở gần Muspelheim được, nhưng vẫn luôn có thể dùng Lôi diệt thương tách biển ra mà. Mình phải chịu trách nhiệm vì đã để cậu ấy lại một mình.)”

“Cô gái đang yêu ngốc nghếch này lại đang suy nghĩ chuyện điên rồ gì đó lấy cớ vì sự cuồng chiến của mình rồi!!”


Phần 5

Surtr, kẻ thống trị hỏa giới Muspelheim, đã có được thông tin chính xác về vị trí của Loki và cậu bé khi họ tới nơi (và cả vị trí của cô Valkyrie với đôi mắt đang phóng ra những luồng sáng đáng sợ).

Cho dù là do hắn thuộc tộc người khổng lồ hay vì hắn là một kẻ thống trị hung ác, thì Surtr cũng có một thân hình rất cao lớn.

Hắn có chiều cao tới hơn 4 mét, và cũng có đủ năng lượng trong người để kích hoạt thanh ma kiếm có sức mạnh hủy diệt đủ lớn để thiệu trụi cả cây thần thế giới.

Khi Loki đặt chân lên mặt đất, anh ta liền bị bao vây bởi một đội quân gồm những tên khổng lồ Muspell sinh sống tại hỏa giới và một đội quân khác gồm những ác linh được phái đi từ âm giới Niflheim. Tuy vậy, Loki chỉ bình thản đưa cả hai tay lên với một nụ cười mỉm.

Surtr nói, “Ngươi tới đây làm gì? Ngươi chắc hẳn phải biết rõ đây là nơi nào chứ.”

“Có thể là ta đã đổi phe khi trở thành anh em với Odin[5], nhưng ta vốn có dòng máu của người khổng lồ chảy trong huyết mạch của mình mà.”

“Dòng máu của những người khổng lồ ở Jötunheimr. Người chẳng có mối quan hệ gì với Muspelheim hết.”

“Có nhiều loại người khổng lồ khác nhau lắm à?” cậu bé hỏi một cách hồn nhiên.

Loki vẫn mỉm cười và trả lời, “Những người hàng xóm Vanir ban đầu được coi là một chủng người khổng lồ chứ không phải là thần thánh. Đó là một ví dụ rất hay về việc chủng tộc không phải yếu tố phân định ra người tốt và kẻ xấu.”

“Ồ…”

“Thường thì người khổng lồ cao khoảng từ 3 tới 5 mét. Nhưng khi các Vanir trở thành thần, một số điều chỉnh đã được đưa ra để họ có vóc dáng tương đương với loài người. Đến cả nữ thần Freyja vốn được biết tới như là người xinh đẹp nhất trong thần thoại Bắc Âu cũng có nguồn gốc là một Vanir. Nói cách khác, cô ta cũng có dòng máu của người khổng lồ.”

“Vậy ra đúng là có đủ loại người khổng lồ thật,” cậu bé nói với đôi mắt sáng long lanh.

Tuy nhiên, Surtr không định yên lặng mãi.





Các Æsir đã đơn phương quyết định rằng cư dân của Muspelheim là những người khổng lồ đã đi theo con đường tà ác vì một nguyên nhân nào đấy ngoài lí do chủng tộc, nên chuyện đó cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên.

Thêm vào đó, Loki đã cố tình chọn lựa từ ngữ để đả kích Surtr trong khi dùng sự ngây thơ của cậu bé làm bia đỡ.

Và cậu nhóc hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang xảy ra.

“Đó là gì vậy?” cậu bé vừa hỏi vừa chỉ tay về phía đội quân ác linh đang vây quanh họ.

“Chúng là những ác linh đã liên minh với lực lượng của Muspelheim,” Loki đáp.

Chuyện các ác linh trở thành kẻ địch của thần thánh có vẻ hơi kì quái, nhưng các vị thần đã dùng những linh hồn tử trận Einherjar làm quân đội cho mình. Còn chúng là những linh hồn người lính ở phe ác, nên được gọi với cái tên là ác linh. Ranh giới do các Æsir vạch ra rất đơn giản và cũng khá là bất công.

Và những kẻ chỉ huy người khổng lồ của Muspelheim và ác linh lần lượt là Surtr, một người khổng lồ, và Hel, nữ hoàng của âm giới vốn cũng có dòng máu người khổng lồ. Nhưng cũng giống như các Vanir vốn ban đầu là những người khổng lồ, cả Surtr và Hel cũng có những đặc điểm của thần thánh.

Nói cách khác…

Mặt tổ chức của thiên giới Asgard và hỏa giới Muspelheim thực ra lại khá tương đồng với nhau. Sự khác biệt chính chỉ là mặt địa điểm cư trú.

Nếu Muspelheim thống trị thế gian thì họ sẽ là những kẻ được gọi là thần.

“…Ồ, vậy ra họ là ác linh ư,” cậu bé thì thầm với đôi mắt mở to ra.

Tuy vậy, cậu lại không trở nên sợ hãi hay bỏ chạy trước “những thứ ghê tởm” như người thường vẫn làm.

Vì lí do nào đó, cậu lôi một ít đồ ăn vặt từ cái túi ở sau lưng mình ra, đặt chúng lên một cái lá to coi như một cái đĩa tạm chế, và đưa về phía các ác linh.

Cứ như thể cậu đang đưa ra một món lễ vật vậy.

Và rồi cậu chắp hai tay lại và nói.

“N-Nam mô…”

Đội quân ác linh chút nữa thì đã hết “ác”.

“N-này!! Các người là đội quân tối thượng ngập tràn thù hận sẽ tham gia trận chiến Ragnarök cơ mà! Sao các ngươi lại có vẻ hớn hở như thế hả!? Với lại Nam mô A di đà phật là một câu thuộc về dạng bối cảnh câu chuyện hoàn toàn khác cơ mà!!” Surtr cuống cuồng hét lên sau khi suýt chút nữa bị hao hụt quân đội một cách nghiêm trọng.

“Ha ha ha.” Nụ cười của Loki thuần khiết y như những (cựu) ác linh kia vậy. “ Có vẻ như những cuộc trò chuyện trong lúc bay của chúng ta đã mang lại kết quả rồi. Nhưng ta không ngờ là nó lại có hiệu quả tới mức này đâu.”

“Loki, tên khốn thích đùa giỡn kia! Ngươi tới đây làm cái quái gì hả!? Ngươi tới đây để tấn công Muspelheim với tư cách là một Æsir ư!?”

“Ta vừa là Æsir vừa là người khổng lồ. Nói toẹt ra là ta chẳng có hứng thú gì với cái sự phân chia đó cả.” Loki cười toe toét. “Ta là kẻ đã suýt hủy tiêu diệt các Æsir bằng việc bắt cóc Iðunn khiến họ không còn phương pháp nào khác để trồng táo trường sinh. Và ta cũng là cha của những kẻ địch lớn nhất của Asgard: con sói khổng lồ Fenrir, con mãng xà Jörmungandr, và nữ hoàng âm giới Hel… Chẳng phải là có vẻ ngươi nợ ta nhiều hơn ta nợ ngươi ư?”

“Hừmm…”

Cơn giận của Surtr đã được xoa dịu.

“Vậy sao ngươi lại đến đây?”

“Mục đích của ta đã được thực hiện khi ta đặt chân xuống mảnh đất này rồi.”

“Sao cơ?”

“Với lại… Người biết đấy.” Loki lờ đi vẻ bối rối của Surtr và đặt tay lên đầu cậu bé đang đứng cạnh mình. “Nếu chúng ta đều đã ở đây rồi, thì sao ngươi không thực hiện điều ước của cậu nhóc này nhỉ?”

Phần 6

Waltraute giám thị cậu bé từ vị trí ngay sát ngoài phòng tuyến của Muspelheim.

Khi nghe được cuộc trò chuyện kia, cô thì thầm, “Hm. Mình nghi là Loki sẽ không tỏ ra tốt bụng như vậy mà không có lí do gì đâu. Mục đích của hắn là gì? …Đừng nói là hắn thực sự có hứng thú với đàn ông đấy nhé.”

Hai con quạ Muginn và Huninn vừa bay cạnh Waltraute vừa nói.

“Hm? Đó là…”

“Oaaaaaa!! Waltraute, nhìn… nhìn qua bên kia một chút đi!!”

“Trật tự. Đừng có nói chuyện với ta trong thời điểm quan trọng này.”

“Không, chuyện này còn quan trọng hơn!! Tôi không biết tại sao, nhưng khu vực không quan sát được của Muspelheim đã bị mở ra rồi!” một trong hai con quạ kêu lên quang quác. “Đó là Naglfar!! Con tàu khổng lồ Naglfar!!”

“…Cái gì?”

Cô miễn cưỡng rời ánh mắt khỏi cậu bé, nhưng rồi Waltraute nhíu mày lại và nhìn sang hướng mà Muninn và Huginn chỉ.

Và cô hoàn toàn không nói được nên lời.

Một cơ số những con tàu lớn màu trắng nằm sát cạnh nhau dọc theo một bến tàu ở bờ biển của Muspelheim. Chúng không hề nổi trên mặt nước. Thay vào đó, chúng lại nằm trên mặt đất bằng phẳng và được đỡ bởi những cây trụ bằng gỗ.

Hẳn là chúng vẫn đang trong quá trình chế tạo.

Chúng là những con tàu lớn được biết đến dưới cái tên Naglfar. Trong trận chiến cuối cùng Ragnarök, chúng sẽ đưa vô số ác linh và người khổng lồ tới tấn công nhân giới Midgard và thiên giới Asgard.

Về mặt kĩ thuật mà nói thì chúng không giống những con tàu bình thường mà thực ra giống như phiên bản di động của Bifröst.

Ở quanh hỏa giới Muspelheim và âm giới Niflheim, dòng chảy sức mạnh ma thuật kì quái khiến cho Bifröst không thể sử dụng được. Đó là một trong các phòng tuyến được lập ra bởi người khổng lồ để ngăn các cuộc tập kích bất ngờ từ phía các Æsir, nhưng nó cũng khiến cho chúng gặp khó khăn trong việc sử dụng các kĩ thuật dịch chuyển tương tự như vậy.

Đó là lí do tại sao chúng cần Naglfar.

Một khi Naglfar đã đi được một khoảng đủ xa ra khỏi Muspelheim và ra bên ngoài khu vực phòng thủ do chính chúng lập nên, thì bọn người khổng lồ và ác linh có thể phân tán ra khắp cả 9 giới. Đó là cách mà “trận chiến sẽ kết thúc thế gian” có thể lan rộng nhanh chóng ra toàn bộ các thế giới.

Sự hoàn thiện của Naglfar là một trong những sự kiện khởi động Ragnarök.

Nói cách khác, một thời hạn tương đối về việc khi nào Ragnarök xảy ra có thể được tính toán bằng tốc độ chế tạo của Naglfar.

“…Vị thần đứng đầu về trí tuệ Mímir đã dự đoán như thế nào ấy nhỉ?” Waltraute hỏi.

“H-hình như là mối nguy hiểm sẽ xảy tới sau 300 năm nữa thì phải…”

“Ngu ngốc!! Nó đã hoàn thành được hơn 90% rồi kìa! Nhìn qua thì có khi chỉ trong một tuần nữa là chúng sẽ làm xong nó!!”

Nhưng rồi Waltraute nhận được một tin báo vọng lên trong tai.

Nó đến từ cô chị hai Valkyrie Gerhilde.

“Bọn chị đã nghe được thông báo từ Muninn và Huginn về những chuyện em đã trông thấy ở đó rồi. Waltraute, hãy quay lại Asgard đi.”

“Mọi người định làm gì vậy!?”

“Vì khoảng thời gian cho tới lúc Ragnarök được phát động đã bị rút ngắn lại nên chúng ta cũng phải chuẩn bị cho cuộc chiến. Chúng ta phải bắt đầu ngay lập tức. Sự khác biệt ở đây nằm ở chuyện ai chuẩn bị xong trước.”

“N-nhưng mà…!!”

Cô chị tư Waltraute nhìn về phía đằng xa của hỏa giới Muspelheim.

Cậu bé vẫn còn ở đó.

Nếu Ragnarök bắt đầu ngay lúc này và các vị thần chiến đấu với bọn người khổng lồ, gần như chắc chắn là cậu bé sẽ bị kẹp giữa cuộc phân tranh ấy. Và một linh hồn sinh ra tại nhân giới Midgard không thể nào đủ sức chịu đựng được những cuộc tấn công của thần linh.

Đến cả linh hồn của cậu cũng sẽ bị hủy diệt.

Waltraute thậm chí còn chẳng thể thu thập lại cậu với tư cách là một thành viên của Einherjar được.

Và cô chị hai Gerhilde hẳn là biết rõ về mối nguy hiểm đó thông qua Muninn và Huginn.

Dù vậy, cô vẫn nói, “Chúng ta vẫn luôn hiểu rằng hơn 99% cư dân của Midgard sẽ bỏ mạng một khi Ragnarök bắt đầu. Hoàn cảnh mà em có thể gắn bó với cậu ta giờ đã kết thúc rồi. Em phải thay đổi dòng suy nghĩ của mình đi và chuẩn bị cho Ragnarök.”

“…!!”

Từ trong nắm tay của Waltraute, tiếng lách cách của thứ gì đó đang bị kéo căng ra vang lên. Cô suýt chút nữa đã phá nát phần che bàn tay của bộ giáp cực quang.

“Thông tin mà chúng ta nhận được từ em rất hữu dụng,” Gerhilde nói tiếp. “Chúng ta có thể lợi dụng tin tức đó để ra tay tấn công Muspelheim trước bằng một đòn tập kích bất ngờ. Chị sẽ gặp em tại phòng tổ chức chiến lược ở Valhalla.”

Quá trình truyền tin kết thúc.

Hai con quạ co rúm người lại vì sợ hãi trước sát khí tỏa ra từ Waltraute, nhưng cứ im lặng mãi thì cũng không được.

Một trong hai con quạ rụt rè lên tiếng, “Nhưng nếu Ragnarök đã bắt đầu rồi thì thực sự cô chẳng thể làm được gì cho cậu bé loài người đó nữa.”

“Thật ra thì chẳng phải chuyện chúng ta thấy được Naglfar là một việc tốt sao? Nếu chuyện này không xảy ra thì sớm muộn gì nó cũng sẽ được hoàn thành. Mà nếu chúng ta không để ý thấy việc đó thì Midgard và Asgard hẳn là sẽ trở tay không kịp rồi.”

“…Việc tốt ư?” Waltraute nói với giọng trầm thấp như thể đang nguyền rủa. Cuối cùng cô cũng bắt đầu hét lên với giọng chất chứa vẻ thù hận rõ ràng. “…Loki, tên khốn kiếp!! Ngươi đưa cậu ta tới Muspelheim vì biết rõ rằng chuyện này sẽ xảy ra, đúng không!? Ngươi dụ Muninn và Huginn, những kẻ do thám của thiên giới, tới để chúng có thể thấy Naglfar đã được hoàn thiện tới mức nào!!”

Do dòng chảy năng lượng ma thuật bị bóp méo nên không thể dùng Bifröst để tới Muspelheim được. Sự bóp méo đó cũng ảnh hưởng tới các loại phép thuật khác của Asgard, và một số khu vực thậm chí còn không thể bị trông thấy cho dù có dùng tầm nhìn được gia cường bởi ma pháp.

Surtr đã che giấu việc chế tạo Naglfar ở một trong những khu vực như thế để ngăn không cho kẻ khác quan sát được tiến độ hoàn thiện của nó. Đó là lí do tại sao Asgard lại đưa ra quyết sách dựa trên dự đoán của vị chủ thần trí tuệ Mímir.

Vậy tại sao Waltraute và hai con quạ lại “tình cờ” biết được Naglfar đã được hoàn thiện tới mức nào?

Câu trả lời rất đơn giản: đó không phải là chuyện tình cờ.

“Loki đã cưỡng chế mở ra khu vực không thể nhìn được từ bên trong Muspelheim! Mục đích của hắn là để chúng ta thấy Naglfar nguy hiểm tới cỡ nào khi nó đã sắp được hoàn thành!! Và hắn lại còn khiến một linh hồn của nhân giới dính vào vụ này nữa chứ!!”

“Nhưng mà…” Hai con quạ nhìn về phía cậu bé ở trong hỏa giới Muspelheim đang hỏi han về đủ thứ chuyện. “Với tư cách là một Æsir thì đó chẳng phải là chuyện nên làm hay sao? Cho dù anh ta đã lôi chúng ta vào việc này, nhưng Loki đang hành động để vạch trần kế hoạch của Muspelheim mà.”

“Không có đâu,” Waltraute phủ nhận ngay lập tức. “Naglfar được làm từ thứ gì nào?”

“À…”

“Nó được làm từ thứ gì!?”

“M-móng tay và móng chân của người chết!!”

“Đúng vậy. Càng nhiều con người chết thì tiến độ hoàn tất Naglfar sẽ càng tăng lên. Thời gian hòa bình sẽ làm chậm tiến độ đó lại. Vậy các ngươi định nói là Loki đã đoán được mức độ hoàn thiện của Naglfar ư? Đương nhiên là hắn biết. Vì hắn chính là kẻ đã gây ra những vụ phun trào núi lửa và chiến tranh ở Midgard để thúc đẩy tốc độ hoàn thiện của nó mà!!”

Hắn chỉ đơn giản là đang khoe khoang sự hủy diệt mà hắn đã chuẩn bị thôi.

Đó là một kế hoạch giễu cợt phù hợp với gã thích bày trò đó.

Nhưng kết cục cuối cùng sẽ là sự kết thúc của cả 9 giới. Và đương nhiên là bao gồm cả cậu bé vô tội đó nữa.

“N-nhưng tại sao!? Tại sao Loki lại làm chuyện này chứ!?”

“…Ta còn chẳng đoán nổi nữa là,” Waltraute thấp giọng nói.

Đối tượng căm thù của cô đứng ở ngay cạnh cậu bé mà cô muốn bảo vệ. Và cả đội quân của Muspelheim cũng đứng cản đường của cô nữa.

Phần 7

“Có vẻ là đã bắt đầu rồi.” Ở một góc của hỏa giới Muspelheim, Loki tự thì thầm với chính bản thân, còn Surtr thì lại không nghe thấy được những lời đó do còn đang mải quát tháo ra lệnh cho đám người khổng lồ và ác linh dưới quyền của mình.

Cậu bé đứng ở bên cạnh Loki vẫn cứ nhìn ngó những khung cảnh và đồ vật mà mình chưa từng gặp ở nhân giới Midgard mà chẳng hề hiểu được tình hình lúc này.

“Cái gì đã bắt đầu cơ?”

“Trận chiến cuối cùng Ragnarök.”

Đến cả cậu nhóc giờ cũng đờ mặt ra khi nghe thấy câu đó. Có vẻ như ngay cả một đứa trẻ ở độ tuổi như vậy cũng đã được dạy cho biết về Ragnarök từ cha mẹ mình hay một vị pháp sư.

Chuyện đó đồng nghĩa với sự kết thúc của 9 giới được chống đỡ bởi cây thần thế giới Yggdrasil.

Đó là trận đại chiến cuối cùng, thứ sẽ thiêu hủy vạn vật.

“N-ngài nói đùa ư.”

“Sao ta lại phải nói đùa?”

“Nhưng… chắc chắn là ngài đang đùa rồi!! Vị pháp sư già vẫn luôn bật cười và nói rằng Ragnarök là một chuyện rất lâu, rất lâu nữa mới xảy ra!!”

“Thần linh có tin tức chính xác hơn con người nhiều. Và nhìn đi. Cậu thấy Naglfar đang được hoàn thiện chứ? Cậu hẳn đã được nghe về chuyện này rồi đấy. Nó gần như sắp hoàn thành rồi. Với đà này thì chắc không mất đến một tuần nữa đâu.”

“…”

Trông cậu bé như thể sắp khóc tới nơi.

Lí do duy nhất khiến cậu có thể không thể hiện cảm xúc của mình và khóc thét lên là vì hành trình của cậu tới đây là để trở nên mạnh mẽ hơn.

“Thật ư?” cậu hỏi với giòng khàn lại. “Trận chiến cuối cùng Ragnarök thật sự đang bắt đầu rồi ư?”

Loki sử dụng một phép thuật lên cậu bé. Ma thuật ở cấp độ này có thể được sử dụng ngay cả ở Muspelheim.

Cậu bé giờ có thể nghe thấy được những cuộc liên lạc và truyền tin đang được thực hiện trên khắp thiên giới Asgard.


“Nếu chúng ta thực hiện một cuộc tập kích bất ngờ ngay lúc này, về cơ bản phe ta có thể làm suy giảm lực lượng của Muspelheim!! Đây là thời cơ duy nhất để tấn công!!”

“Cho dù cuộc tập kích bất ngờ đó có thành công thì đợt phản công từ phía Surtr cũng có thể thiêu hủy 40% Midgard.”

“Chuyện đó không quan trọng. Một khi Ragnarök bắt đầu, thì theo dự đoán 99% loài người cũng sẽ thiệt mạng. Bảo vệ Asgard mới là quan trọng!! Một khi Naglfar được làm xong, chúng sẽ tiến thẳng tới đây!!”

Đối với một cậu nhóc loài người yếu ớt vô lực thì những lời đó là quá tàn nhẫn.

“Chuyện này cũng nằm trong dự đoán thôi,” Loki nói với vẻ chẳng quan tâm. “Asgard đang hành động dựa trên nhận định là trận chiến sẽ xảy ra, vậy nên kế hoạch của họ đã loại bỏ đi khả năng là có thể ngăn chặn cuộc chiến rồi. Cho dù lúc này không có gì xảy ra đi nữa, thì kế hoạch đó cũng sẽ được giữ lại để chờ cho tới khi Ragnarök diễn ra.”

“Sao ngài lại đến đây, ngài Loki?”

“Để gây ra chút xáo trộn cho nhận định đó rằng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy đến.”

Vừa đáp lời xong, Loki liền hủy đi đôi cánh Icarus bằng cách làm chảy lớp sáp dính những sợi lông vũ lại với nhau, và lôi ra thứ gì đó từ bên trong.

Đó là một thanh kiếm đựng trong một cái bao có màu đỏ đen đầy vẻ hung ác.

“Đây là thanh kiếm Dáinsleif[6] . Nó là một trong những thanh ma kiếm có đẳng cấp cao nhất mà đến cả con người cũng cầm được.”

Một khi thanh ma kiếm đó được rút ra, nó sẽ không bao giờ quay trở vào bao kiếm cho đến khi kẻ địch đã bị giết chết. Hoặc là mục tiêu của nó bị giết, hoặc là chủ nhân của thanh kiếm sẽ mất mạng. “Thanh kiếm kết liễu” này chắc chắn sẽ đưa tới một trong hai kết cục đó.

Người bình thường sẽ dễ dàng bị vỡ trái tim do thứ nguyền rủa tuôn trào ra từ nó, cho dù chỉ là phát ra từ một kẽ nứt trên bao kiếm.

Đây là thanh kiếm đồng quy vu tận[7].

Thứ vũ khí tàn khốc này hữu dụng nhất trong trường hợp giá trị sinh mạng của kẻ ra tay và kẻ bị giết chênh lệch nhau quá xa.

“Ngài định đấu với gã Surtr bằng thứ này ư?”

“Đó chỉ là một trong các phương án thôi. Mà cũng khó thành công lắm,” Loki thừa nhận. “Rốt cục thì, Surtr có một thanh ma kiếm mà bản thân nó có thể đốt cả cây thần thế giới Yggdrasil và thiêu trụi cả 9 giới. Hắn có thanh kiếm mạnh hơn, và sức mạnh của hắn cũng lớn hơn mức thông thường rất nhiều. Ta e là mình không thắng nổi nếu đấu trực diện.”

Vậy thì anh ta đang kì vọng chuyện gì?

Loki mỉm cười khi thấy vẻ bối rối trong mắt cậu bé.

“Cậu đã từng nghe tới một vị thần tên là Höðr chưa?”

“?”

“Ha ha. Ta cho là hắn không được nổi tiếng ở Midgard lắm. Hắn bị mù, và cơ thể thì cũng yếu đuối. Không giống như các vị thần mùa màng hay chiến tranh, vai trò của hắn không có tác động lớn tới lịch sử của loài người.”

“Chuyện gì đã xảy ra với vị thần tên là Höðr đó?”

“Hắn nổi tiếng là vì một cây lao. Cụ thể là một cây lao được làm từ một cây tầm gửi còn quá non. Có một điều lệ nói rằng không có thứ gì có thể làm hại được thần ánh sáng Baldr, nhưng cây tầm gửi đó thì được miễn luật đó do nó còn quá non. Và Höðr đã làm được một việc rất xuất sắc, đó là giết Baldr bằng cây lao làm từ cây tầm gửi mà chẳng ai thấy có gì là nguy hiểm đó.”

Loki chẳng hề đề cập tới chuyện rằng thực ra chính anh ta đã đưa cho Höðr cây tầm gửi đó, và Höðr chỉ làm theo chỉ dẫn của Loki là ném đùa cây lao đi, do không biết rằng nó có thể giết anh trai Baldr của mình.

“Luôn luôn có một điểm mù. Nếu cậu có thể lợi dụng được nó thì cậu thậm chí có thể giết cả vị thần ánh sáng vốn đáng ra không thể nào bị giết được. Và thần linh cùng với người khổng lồ về bản chất cũng là như vậy. Có khả năng cao là Surtr cũng có một điểm mù như thế.”

Một điểm mù.

Một phương thức chiến đấu không liên quan tới việc đọ kiếm

Một phương pháp khác biệt với trách nhiệm và cách xử sự thông thường.

“Ta nghĩ thanh kiếm đồng quy vu tận Dáinsleif nên được sử dụng, nhưng ta lại không định tự mình rút nó ra,” Loki nói. “Ý ta là để Surtr rút nó ra. Thanh kiếm đồng quy vu tận đặt một lời đặt một lời nguyền lên cả kẻ sát hại và kẻ bị sát hại. Ta không thể thắng trong một trận đấu công bằng được, nhưng một khi lời nguyền của Dáinsleif được san đều lên cả hai thì Surtr – với tư cách là kẻ sử dụng nó – sẽ nhận phải một mức thương tích nhất định nào đó.”

Trong trận đại chiến cuối cùng Ragnarök, rất nhiều quái vật như con mãng xà Jörmungandr, con sói khổng lồ Fenrir, và nữ hoàng âm giới Hel sẽ cùng nhau đối chọi lại với Asgard. Tuy nhiên, kẻ giữ vai trò quan trọng nhất là Surtr.

Thanh kiếm của hắn có thể thiêu cháy cả cây thần thế giới và 9 giới.

Nói cách khác, nếu hắn bị đánh bại ở giai đoạn đầu của cuộc chiến, kết cục cuối cùng sẽ có thay đổi rất lớn.

“Nhưng liệu Surtr có thật sự động vào một cây kiếm nguy hiểm như vậy không?”

“Bình thường thì không. Nhưng đó mới là lí do chúng ta cần điểm mù.”

Loki lại lôi một vật nữa ra khỏi đống sáp của đôi cánh Icarus.

Đó là một cái bao kiếm khổng lồ dài hơn 3 mét, cùng với một cái chuôi kiếm có kích cỡ tương ứng.

Nhưng lưỡi kiếm thực sự thì lại không có.

Thay vào đó, cái bao kiếm lại có một lỗ hổng vừa khít kích cỡ lưỡi kiếm của Dáinsleif, còn phần chuôi thì lại vừa đủ để gắn chuôi kiếm của Dáinsleif vào.

“Ta có thể ngụy trang Dáinsleif cho nó trông giống hệt thanh hỏa ma kiếm của Surtr. Theo cách đó, Surtr sẽ “chẳng may” rút Dáinsleif ra. Dù là dùng phương thức nào thì kẻ rút thanh ma kiếm ra cũng sẽ bị nguyền rủa. Chuyện này sẽ thay đổi cục diện của Ragnarök.”

Khác với một Æsir như Loki, cậu bé người thường hay tên khổng lồ Surtr nhất định sẽ bị dính lời nguyền nếu họ rút thanh ma kiếm Dáinsleif ra. Ngay cả khi người ta nói rằng người khổng lồ và thần thánh giống nhau về nguồn gốc, thì hướng phát triển quyền năng của họ (thứ mà các Æsir gọi là thiện và ác) lại hoàn toàn khác biệt.

Surtr có lẽ là chịu được sự nguyền rủa rỉ ra khỏi bao kiếm, nhưng hắn sẽ không thể nào kháng lại được nó nếu rút toàn bộ thanh kiếm ra.

“Nhưng…” Cậu bé ngần ngừ. “Nếu làm vậy thì chẳng phải Surtr sẽ gặp rắc rối sao?”

“Đáng tiếc là các nữ thần Norn đã dự đoán rằng Surtr sẽ mất mạng ngay cả khi Ragnarök diễn ra một cách hoàn hảo. Dù chuyện này có xảy ra hay không thì số phận của hắn cũng sẽ y như vậy thôi,” Loki nói một cách trơn tru. “Nhưng việc thay đổi thời điểm Surtr chết sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn tới những sinh mệnh đang sống ở khắp 9 giới. Hơn 99% cư dân Midgard sẽ tử vong, nên cha mẹ cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm. Và cả 80% cư dân của Asgard cũng sẽ thiệt mạng, nên có khả năng là Waltraute sẽ gặp chuyện chẳng lành. Nếu ta có thể thay đổi rõ rệt những con số đó, thì cậu nghĩ xem ta nên làm gì?”

“…”

Cậu bé nhìn xuống dưới đất và cắn môi im lặng.

Cuối cùng, cậu lên tiếng.

“Kế hoạch của ngài có hay thành công không?”

“Cậu phải hỏi chuyện đó à?” Loki mỉm cười. “Tỉ lệ thành công của ta là 30%... không, 20% thì đúng hơn. Khả năng khá cao là hắn sẽ biết sự thật khi phát hiện ra phép nguyền rủa phảng phất tỏa ra từ kẽ hở của chiếc vỏ bao đã bị tráo. Mà cho dù hắn không phát hiện ra đi nữa, thì thanh hỏa ma kiếm vẫn là biểu tượng của Surtr mà. Ta không thể nói chắc chắn rằng hắn sẽ nhầm lẫn món vũ khí gắn liền với tên tuổi của mình với một thứ gì đó khác.”

Trường hợp khả quan nhất là 30%.

Nếu thành công, Surtr và lực lượng của Muspelheim sẽ chìm vào hỗn loạn. Surtr là nguồn sức mạnh lớn nhất của chúng, nên nếu hắn không còn nữa thì Asgard sẽ tấn công và đập tan Muspelheim ra thành từng mảnh.

Liệu cậu bé có sẵn sàng chấp nhận sự hi sinh đó để bảo vệ nhân giới Midgard và thiên giới Asgard hay không?

Hay là cậu sẽ từ chối và chờ cho tới thời khắc diệt vong của 9 giới?

Cậu suy nghĩ.

Và đã đưa ra quyết định.

“…Ngài Loki.”

“Sao?”

“Đưa cho tôi thanh kiếm đó. Tôi có ý này.”

Phần 8

“Muninn. Huginn.”

Waltraute cầm một cây Lôi diệt thương trên tay phải và gọi hai con quạ đang bay gần đó.

Cô nói tiếp, “Thế này là đủ rồi. Các ngươi quay lại Asgard đi.”

“Cô định làm gì!?”

“Hai ngươi không cần lo về chuyện đó. Nếu các ngươi ở lại thì sẽ bị cuốn vào giữa vòng chiến mất thôi.”

Muninn và Huginn không thể hỏi thêm câu gì nữa.

Lí do là vì một cơ số những cây Lôi diệt thương đồng loạt bay về phía Waltraute từ đủ mọi hướng.

Tổng cộng là mười bảy cây.





Những luồng sáng mạnh mẽ ấy lao xuống từ trên trời xuống dưới đất như trút nước.

Không khí ở khu vực quanh đó rung lên. Một tia chớp chói lòa phủ lấy cả một góc trời khiến cảnh vật sáng lên như giữa ban ngày.

Mỗi thanh Lôi diệt thương có sức công phá đủ để hủy diệt một con ác linh cỡ trung bình dù chỉ là sượt qua nó.

Điệu vũ cuồng bạo đó phủ đầy cả khu vực.

Tuy vậy…

“Ngu ngốc, không một ai trong số mấy người có thể so với em về mặt linh hoạt đâu,” Waltraute thì thầm một cách bình thản.

Những cái miệng hố có đường kính tính bằng kilomet bị phá ra ở khắp nơi, nhưng uy lực của các vụ nổ lại không ngang bằng nhau. Waltraute di chuyển một cách chính xác ở tốc độ cao và tránh né dựa vào khoảng trống nhỏ giữa các vụ nổ.

Một luồng cực quang bất thường bao phủ bầu trời đêm.

Các Valkyrie vừa phóng những cây Lôi diệt thương kia đã từ Asgard đáp xuống với tốc độ bằng 87% tốc độ ánh sáng. Tám chị em ngồi trên lưng ngựa đã chia ra làm ba nhóm để cản đường chạy trốn của Waltraute. Dù đã công kích hụt những sắc mặt của họ vẫn không thay đổi. Những đòn tấn công đó chỉ là để giữ Waltraute tại chỗ tới khi họ tiếp đất mà thôi. Họ chưa bao giờ kì vọng là sẽ đánh bại được cô bằng loạt tấn công mở đầu.

Nhóm Valkyrie bao vây Waltraute vào trong một vòng tròn có phạm vi 20 kilomet.

Nhưng đối với họ mà nói thì khoảng cách đó chả khác nào ở ngay sát cạnh nhau.

Sau khi hạ xuống mặt đất, họ xuống khỏi lưng ngựa và cầm những thanh Lôi diệt thương của mình trong tư thế sẵn sàng. Những con bạch mã lặng lẽ tan biến vào trong ánh sáng, chỉ để lại các Valkyrie trên chiến trường.

Các Valkyrie có thể đi qua khắp 9 giới với vận tốc bằng 87% tốc độ ánh sáng, nhưng họ không thích xuất hiện ngay trước mặt kẻ địch và tung ra đòn tấn công bất ngờ.

Phương thức của Bifröst là phân tách họ ra rồi dịch chuyển, sau đó phục hồi họ về trạng thái bình thường. Nói cách khác, các giác quan của họ không thể nắm kịp tình hình khi vừa mới tiếp đất. Nếu như đối phương đã đề phòng sẵn thì có khả năng chúng sẽ phản công lại.

Và…

Cô chị tư Waltraute là Valkyrie có độ linh hoạt cao nhất trong số chín người họ. Cô có tỉ lệ thành công cao nhất trong những đòn phản công như vậy.

Một cuộc truyền tin từ cô chị ba Ortlinde vọng tới tai cô.

“…Đã định vị…Đã định vị…Valkyrie thứ tư Waltraute đã được định vị… Cô ấy phải được biệt phái ra khỏi nhóm Valkyrie Wagner để mở đường tới Muspelheim.”

“Vậy ra mấy người định loại bỏ em mà chẳng thèm cảnh báo hay thương thuyết gì ư?” Waltraute hỏi.

“Bọn em có nói gì cũng không thể làm chị tránh đường được.” Lần này là cô út Rossweisse. “Sau cùng thì, người yêu dấu của chị đang đợi chị tại Muspelheim mà. Nếu phe ta thực hiện một cuộc tập kích bất ngờ thì cậu ta chắc chắn sẽ bị vướng vào giữa.”

“…”

Waltraute im lặng. Cô chị hai Gerhilde gây thêm áp lực cho cô.

“Những hành động của em có thể bị coi là phản bội lại thiên giới, vì chúng hỗ trợ cho Muspelheim và mang tới nguy hiểm cho Asgard. Việc yêu cầu em tránh đường và tuân theo chỉ dẫn của bọn chị chỉ là cho có hình thức thôi. Bọn chị chỉ được quyền tiêu diệt em một khi em không chịu nghe lời cảnh cáo, nên bọn chị không quan tâm xem liệu em có chịu nghe hay không. Nhóm Valkyrie vẫn có thể tiếp tục hoạt động nếu như đặt một cục chặn giữ chỗ bằng gỗ lên ghế của Valkyrie thứ tư đã mất tích.”

“Có thể là em vượt trội hơn về độ linh hoạt,” chị cả Brynhildr nói với giọng thì thầm để kết thúc cuộc đối thoại. “Nhưng mỗi người chúng ta đều có nét đặc trưng của mình. Hẳn là em không nghĩ rằng em có thể vượt qua bọn chị về bất kì mặt nào ngoài sự linh hoạt chứ?”

Ví dụ như…

Cô út Rossweisse có năng lực phòng ngự.

Bộ giáp to quá khổ bao phủ lấy cơ thể mảnh mai của cô đã nói lên tất cả rồi. Cô đánh đổi tốc độ lấy bộ giáp cứng chắc đó, nhưng nhờ vậy cô có thể chịu được nhiều cú đánh bằng Lôi diệt thương phóng ra từ các Valkyrie khác. Cô chị hai Gerhilde thì có một lượng lớn các đòn công kích đồng loạt.

Trên hai tay cô cầm mấy cái que dùng để điều khiển một con rối. Cô có thể dùng chúng để phóng ra mười cây Lôi diệt thương cùng lúc.

Và rồi còn có cô chị cả Brynhildr nữa.

Bộ giáp cực quang cô mặc cứ nhấp nháy một cách bất thường. Nhưng là lóe lên bóng tối chứ không phải là lóe lên ánh sáng. Một người đàn ông to con người đầy máu nổi lên một cách mơ hồ trong bóng tối lập lòe ấy. Cái cách mà tay chân anh ta rũ xuống một cách yếu ớt đó chẳng cho thấy dấu hiệu nào của ý chí con người cả. Một cây thương đâm từ đằng sau lưng ra trước ngực anh ta càng khắc sâu thêm ấn tượng đó. Nhiều sợi dây màu đen cuốn quanh cây thương và khiến người đàn ông to con kia phải quằn quại đau đớn.

Anh ta là chiến binh huyền thoại Siegfried.

Khả năng đặc biệt của Brynhildr là điều khiển linh hồn con người. Cô có thể chỉ huy và kiểm soát đội quân người chết Einherjar thành thạo hơn bất cứ ai khác.

“Tám đấu một. Vì chúng ta đều là Valkyrie cả, nên ưu thế số lượng sẽ định đoạt trận đấu này. Xin lỗi, nhưng bọn chị phải đánh bại em,” Brynhildr lên tiếng, còn Siegfried người đầy máu me thì vẫn theo sau cô.

Siegfried là một linh hồn từ thế giới loài người, vậy nhưng anh ta cũng là một người hùng hoàn mỹ, ngoại trừ một điểm duy nhất nằm sau lưng anh ta bị sót lại khi tắm máu rồng. Brynhildr có thể đồng thời điều khiển cả trăm ngàn linh hồn ở cấp độ đó. Trong một cuộc đấu về sức mạnh thuần túy, thì Waltraute hoàn toàn không có cơ hội thắng.

Phần 9

Nếu như?

Nếu như cậu bé rút thanh ma kiếm Dáinsleif ra khỏi bao kiếm thì sao? Cho dù có dùng nó để thách đấu Surtr đi nữa thì cậu cũng sẽ chẳng thể thắng nổi.

Sau cùng thì, đó sẽ là trận đấu giữa một trong những thanh kiếm mạnh nhất mà con người có thể sử dụng và một trong những thanh kiếm mạnh nhất mà con người không bao giờ có thể sử dụng được.

Chuyện bên nào sẽ thắng là quá rõ ràng.

Nếu như?

Nếu như cậu bé cố tiếp cận Surtr với thanh kiếm nguy hiểm đó trong tay thì sao? Surtr có thể sẽ bị bất ngờ tới mức hắn sẽ cuống cuồng tìm cách giật lấy Dáinsleif ra khỏi tay cậu nhóc vô tri đó. Nếu như thanh kiếm nằm lỏng lẻo ở trong bao, thì có thể nó sẽ tuột ra ngoài.

Cho dù tình huống là như thế nào, thì kẻ rút kiếm ra khỏi bao cũng sẽ bị nguyền rủa. Có khả năng là Surtr sẽ bị dính lời nguyền của Dáinsleif.

Nhưng Surtr là kẻ thống trị của hỏa giới Muspelheim. Hắn hiểu rõ mạng sống của hắn và những quyết định hắn đưa ra có ý nghĩa quan trọng tới nhường nào.

Nếu cậu bé tới gần với một món đồ đủ nguy hiểm để có thể cản trở hắn, hắn hẳn sẽ chém luôn cậu ta mà chẳng cần hỏi han gì.

Và sau khi đưa ra quyết định chính xác, hắn sẽ tự giữ lấy cảm giác hối hận mà chẳng để cho kẻ nào khác biết.

Nếu như?

Nếu như cậu bé tự mình rút Dáinsleif ra rồi nói với Surtr rằng cậu bị Loki lừa thì sao? Dáinsleif không thể trở vào bao cho đến khi mục tiêu của nó hoặc người cầm giữ nó chết. Liệu Surtr có ngần ngừ trong việc đánh cậu bé hoặc để cậu ta đánh hay không?

Tuy nhiên, Surtr là một kẻ thống trị vĩ đại đã rèn luyện bản thân mình và những kẻ khác vì mục tiêu là trận đại chiến sắp tới. Vì hắn đã lập kế hoạch phản lại (theo đúng nghĩa của từ này) các vị thần và theo đuổi thắng lợi dù biết mình không thể thay đổi lời tiên tri về Ragnarök, nên hắn đã ngày ngày liên tục tôi luyện cơ thể và tâm trí của mình vượt qua cực hạn.

Dù là lí do gì đi nữa, hắn cũng sẽ chém bay bất cứ con người nào dám đứng trước mặt mình mà lại cầm một thanh ma kiếm.

Surtr đã hoàn toàn rèn luyện lối suy nghĩ của mình theo kiểu thời chiến, nên hắn hẳn sẽ nghĩ như vậy.

Dù cho sau đó hắn có hối hận vì đã chém chết một con người yếu ớt vô lực, thì vào thời khắc này hắn vẫn sẽ hành động một cách tàn nhẫn như vậy. Surtr đơn giản là kiểu người như thế.

Cho dù hắn có làm hành động gì và chọn con đường nào đi nữa, thì kết cục cũng sẽ không thay đổi.

Đó là cách mà phần lớn mọi người nhìn nhận và nó hẳn là chính xác.

Nhưng Loki là kẻ đã giết vị thần ánh sáng Baldr vốn không thể nào bị giết được. Từ kinh nghiệm của bản thân, anh ta biết rằng những kẻ được bảo hộ một cách tuyệt đối đó luôn luôn có một điểm yếu nào đấy.


Nhưng cho dù là với Loki đi nữa, thì đây cũng là một phen đặt cược nguy hiểm.

Đánh tráo thanh hỏa ma kiếm có thể thiêu hủy cả 9 giới với Dáinsleif, thanh kiếm đồng quy vu tận, nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thực sự là vô cùng khó có thể khiến Surtr nhận nhầm thanh kiếm biểu tượng cho bản thân hắn với một thứ gì khác.

Và rồi cậu bé tới từ Midgard đưa ra một đề nghị.

Sau khi đưa cậu ta tới Muspelheim để dụ Waltraute, Muninn và Huginn đi theo rồi phát hiện ra Naglfar, thì vai trò của cậu đáng ra đã kết thúc.

Cậu bé lấy quyết tâm và lên tiếng.

Cậu đứng trước vị thần xấu xa Loki.

Cậu đứng trước thanh ma kiếm Dáinsleif.

Và con đường mà cậu nhóc nhỏ bé đó lựa chọn là…

Phần 10

Tám chị em Valkyrie khép vòng vây về phía cô chị tư Waltraute.

Họ có trong tay những thanh Lôi diệt thương, đội quân Einherjar dưới quyền, và người hùng Siegfried bị điều khiển với cả vẻ yêu thương lẫn hận thù bởi chị cả Brynhildr. Họ dùng tất cả những thứ đó để công kích kẻ phản bội mà họ coi là mối nguy hiểm thực sự.

Nhưng Waltraute chỉ mỉm cười.

“Cứ tham gia vào một cuộc chiến chỉ để phù hợp với hoàn cảnh thì chán lắm. Chúng ta hãy đặt cược một phần thưởng nào đó đi.”

“Một cuộc thi đấu ư?” Brynhildr lẩm bẩm, giọng điệu của cô hoàn toàn thay đổi. “Em dám tham dự vào một cuộc thi đấu với các Valkyrie vốn có nhiệm vụ giám thị những chuyện như vậy cho các vị thần cai quản chiến tranh sao!? Em biết rõ rằng chuyện đó liều lĩnh tới cỡ nào mà, Waltraute!!”

“Nhờ có cậu bé từ Midgard ấy mà em đã trải qua việc đó đủ nhiều rồi. Em biết rõ một cách đau lòng rằng một cuộc thi đấu có

thể đem tới chuyện gì, chị Brynhildr ạ,” Waltraute bình thản nói. “Bắt đầu cuộc đấu đi. Cả tám người có thể lao lên cùng một lúc nếu muốn. Nhưng một khi mọi người không thể đánh với em được nữa, thì mọi người phải hạn chế việc tung ra bất kì đòn công kích nào có thể ảnh hưởng đến cậu ấy.”

“Cho dù có lời hứa đó hay không thì bọn chị cũng định là sẽ nghiền nát em thôi… nhưng được rồi, Waltraute! Tuy nhiên, chị cho em cái niềm hi vọng nhỏ nhoi ấy chỉ là để có thể đập tan nó ra mà thôi!! Em không bao giờ có cơ hội chiến thắng ở đây đâu!!”

“Mọi người là những kẻ không có cơ hội chiến thắng đấy.”

“Gì cơ?”

“Mấy người quả thực là đã rất nhanh tay thực hiện cuộc oanh tạc từ trên không rồi nhấn mạnh về khả năng thích ứng và sức mạnh cá nhân, nhưng sai lầm của mọi người là ở chỗ tạo nên một lực lượng chỉ bao gồm toàn các Valkyrie. Kết quả có thể đã khác đi nếu như có thêm một vị thần chính hiệu rồi.”

“Em đang nói về chuyện gì hả?”

“Em đang nói là em thắng rồi, cô chị ngu ngốc ạ.”

Phần 11

Cậu bé bước đi trên hỏa giới Muspelheim.

Cậu đang tìm Surtr.

Những lời của Loki vẫn cứ vang vọng trong đầu cậu. Nếu Surtr bị đánh bại, kết quả của Ragnarök có thể sẽ thay đổi. Có lẽ cậu sẽ có thể bảo vệ Waltraute và những người mình yêu thương khỏi cảnh bị diệt vong.

Những tên khổng lồ và ác linh ở Muspell hẳn đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc chiến, vì chúng cứ chạy qua chạy lại nãy giờ. Chúng chẳng có thời gian mà để ý tới hành động của cậu bé. Giống như cây lao mà Loki từng chuẩn bị trước kia, cậu bé quả thực còn quá nhỏ và quá yếu ớt để có thể khiến kẻ khác chú ý đến.

Nhưng cậu là một con người.

Cậu có đủ điều kiện để cầm thanh ma kiếm Dáinsleif.

Cậu có thể rút kiếm ra rồi sử dụng nó, hoặc là dùng nó để phục vụ cho trò lừa gạt. Cậu bé có thể chọn một trong hai phương án.

(Hắn kia rồi. Đó là Surtr.)

Cậu tự nói thầm trong lòng trong khi ló đầu ra từ đằng sau một con tàu khổng lồ.

Surtr đứng quay lưng về phía cậu bé và đang ra lệnh ở trên bãi biển nơi những con tàu Naglfar nằm xếp hàng cạnh nhau. Chúng đang gấp rút hoàn thiện Naglfar để phục vụ cho trận chiến Ragnarök.

“Xin lỗi, nhưng ta không có thời gian để nói chuyện với ngươi,” Surtr lên tiếng mà chẳng buồn quay người lại. Hắn dùng khoảng thời gian giữa những lúc ra lệnh để nói với cậu bé. “Ý tưởng của ngươi về việc rèn luyện ở một nơi không được bảo hộ bởi thần linh đúng là hay đấy, nhưng ngươi lại không có thời gian nữa rồi… Nói thật là, ta không nghĩ là sẽ thu thập được nhiều móng của người chết nhanh chóng như vậy.”

“…”

Surtr còn chẳng nhìn vào cậu bé.

Chắc hẳn là hắn tự tin rằng mình có thể đưa ra phản ứng ngay lập tức khi có chuyện gì xảy ra. Vả lại, Surtr sẽ chẳng bị dính lấy một vết xước nếu cậu nhóc vung một con dao bình thường về phía hắn.

Nhưng nếu cậu dùng Dáinsleif thì sao?

Nếu như cậu dùng một phương pháp khác không phải là tấn công trực diện?

Liệu cậu thực sự có hi vọng thành công nào không?

Liệu có đúng là có khả năng đó hay không?

“Surtr.”

Cậu bé gọi tên hắn.

Kẻ thống trị đó vẫn không quay người lại.

Tuy vậy cậu bé vẫn nói tiếp.

“Chuyện là…”

Phần 12

Tám Valkyrie đồng loạt cùng tấn công để khai trừ Waltraute ra khỏi nhóm.

Những cây Lôi diệt thương của các Valkyrie cho phép họ từ khoảng cách hàng chục cây số, nhưng khoảng cách càng gần thì họ có thể ra đòn liên tiếp với tốc độ càng nhanh hơn. Khi đội hình gồm tám Valkyrie triển khai như vậy từ ba hướng khác nhau, đến cả Waltraute với khả năng linh hoạt tuyệt vời như vậy cũng không thể né hết được mọi đòn tấn công.

Và Waltraute sẽ chết nếu bị dính dù chỉ là một đòn đánh. Bộ giáp cực quang không đủ sức để kháng cự lại trước Lôi diệt

thương. Các Valkyrie kia đều chỉ coi đây là một thủ tục khai trừ đơn giản chứ không phải là một cuộc thi đấu.

Nhưng…

Đó chỉ là chuyện có thể xảy ra nếu đây là một trận đấu thuần túy giữa các vị thần trong một cuốn tiểu thuyết hành động mà thôi.

“Không may cho mấy người, đây lại là một cuốn tiểu thuyết hài tình cảm. Thật đúng là bất đắc dĩ, giống như chuyện em phải thừa nhận việc đó vậy.”

“Em đang nói gì hả!?”

Waltraute cười bình thản mà chẳng buồn để ý tới việc tám Valkyrie kia đang lao về phía cô với những bước chân tạo thành những vụ nổ trên mặt đất, còn mũi của những cây Lôi diệt thương thì đang phóng tới chỗ cô.

“Em nói là cuộc thi đấu này sẽ không được quyết định chỉ bởi những vấn đề nghiêm trọng đó!!” Waltraute vừa hét lên vừa buông cây Lôi diệt thương trong tay mình ra và đưa tay vào trong túi của bộ giáp.

Ở trong cái túi đó là một thứ dụng cụ mà cô đã tịch thu từ cậu bé ở chương trước.

Đó là con dao đa dụng do những người lùn làm ra.

Đó là thứ công cụ bằng vàng có thể tự động tháo gỡ bộ giáp của một Valkyrie.

“!?”


(Em định gỡ bỏ áo giáp và vũ khí của bọn chị để ngăn không cho bọn chị chiến đấu sao?)

Brynhildr suy đoán ý đồ của Waltraute.

“Ngu ngốc!! Em thực sự nghĩ rằng một thứ dụng cụ được chế tạo để gỡ bộ áo giáp của chúng ta ra khi nằm im trên giường sẽ có tác dụng khi bọn chị đang di chuyển với tốc độ cao sao!?”

“Đó không phải là tác dụng mà em định dùng, bà chị ngốc ạ.”

Waltraute nhe răng cười và mở ra một trong những lưỡi dao của con dao đa dụng.

Cụ thể hơn là cô mở ra cái chức năng không cần thiết mà những người lùn đã thêm vào bằng cách tận dụng chỗ vàng còn thừa.

Ngay khi cô làm vậy, một loạt những xúc tu uốn éo thò ra, hoàn toàn trái với định luật bảo toàn khối lượng.

“…………………………………………………………………………..Cái gì?”

Brynhildr ngây ngốc ra. Waltraute nói, “Có vẻ là những người lùn đã đặt hơi quá nhiều công sức vào thứ này. Một Valkyrie mà bị những xúc tu đó tóm thì chắc sẽ ngất đi và sùi bọt mép.”

“Nn…nn…nưaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?!?!?”

Xin đợi một lát…*rớt nước dãi*

“Hm.”

Waltraute bấm cái nút trên tay cầm để dừng hoạt động của chức năng phục-vụ-các-bà-nội-trợ vào phút cuối. Cô chị cả góa chồng và cả những chị em độc thân còn lại vẫn đang bị trói quanh người bởi những vật thể nhơn nhớt kia.

“May cho mấy ngươi là đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết tình cảm hài đấy nhé. Đây mà là tiểu thuyết đồi trụy thì chuyện đã không dừng ở mức trói chân trói tay đâu.”

“Ha… ha ha.”

Brynhildr cười một cách yếu ớt sau cú thoát hiểm trong gang tấc ấy.

Đội quân Einherjar dưới quyền cô chẳng thể làm gì được khi không còn chỉ huy nữa.

“Xem ra bọn chị chẳng làm gì được nữa rồi. Nhưng em cũng đang gặp cảnh tiến thoái lưỡng nan thôi, Waltraute.”

“Phải, chuyện này đúng là có thể quay sang phía em bất cứ lúc nào.”

“Không, ý chị không phải thế,” Brynhildr vừa nói vừa vặn vẹo người. “Chị có liên lạc với Loki. Phe ta dự định hủy diệt Muspelheim bằng việc tấn công đồng loạt từ hai mặt, nhưng chỉ riêng đòn công kích của hắn là đã đủ hiệu quả rồi… Và có vẻ như đòn công kích của hắn sử dụng cậu bé đó làm mấu chốt đấy.”

“…Sao cơ?”

Waltraute trông đầy vẻ bối rối, và Brynhildr tung ra tiếp đòn kết liễu.

“Dường như Loki hi vọng là Surtr sẽ cầm thanh ma kiếm Dáinsleif để bị dính lời nguyền. Surtr đóng vai trò quan trọng trong việc thiêu rụi cả 9 giới, nên chuyện hắn bị đánh bại có khả năng sẽ gây ảnh hưởng to lớn tới kết cục của Ragnarök. Nhưng em nghĩ liệu Surtr sẽ làm gì một khi bị trúng lời nguyền của Dáinsleif? Ít nhất thì hắn sẽ coi cậu bé người Midgard đó là kẻ chịu trách nhiệm về âm mưu đó giống như Loki.”

“…”

“Loki có khả năng biến thân, nên hắn có thể biến thành chim ưng hay gì đó để trốn khỏi Muspelheim. Nhưng liệu hắn có thể đưa cậu nhóc loài người đó theo cùng không? Mà thực ra thì, gã thần xấu xa đó có thể hiện chút vẻ chính trực nào là sẽ lo cho cậu ta sao? Em nghĩ sao hả, Waltraute?”

Phần 13

“Surtr, ngài có biết thanh ma kiếm Dáinsleif không?”

Surtr cuối cùng cũng xoay người về phía cậu bé với vẻ mặt khó hiểu. Thế rồi hắn nhíu mày lại một cách dứt khoát. Một kẻ cai trị vĩ đại như hắn nhìn rõ được sự việc ngay tức khắc. Một chút xíu tàn dư của phép nguyền rủa bám lại trên bàn tay phải của cậu bé.

(Thanh kiếm quái gở đó ư? Nhưng cậu ta chưa rút nó ra khỏi bao. Đó chỉ là phần rỉ ra khỏi vỏ kiếm thôi. Nếu cậu ta thực sự đã rút nó ra thì lúc này số phận của cậu nhóc đã bị định đoạt rồi.)

Surtr khẽ búng ngón tay.

Những tàn lửa bay ra từ lòng bàn tay cậu bé, giống như khi một miếng sắt nóng bị đập vậy. Vết tích của lời nguyền đã biến mất.

“…Ngươi cầm thanh ma kiếm đó ư?”

Surtr nghĩ trong giây lát, nhưng rồi hắn nhanh chóng nhận ra khả năng đó không thể xảy ra được.

Lời nguyền của Dáinsleif mạnh tới mức nếu hắn là kẻ rút kiếm ra khỏi bao thì hắn cũng không kháng cự lại được.

“Không, chiếc bao kiếm đó không đủ sức phong ấn hoàn toàn sự nguyền rủa của Dáinsleif. Nếu lúc nào ngươi cũng mang nó theo như vậy, thì ngươi cần phải có phương thức đối phó nào đó được đặt vào trong chính da thịt của mình. Thế nhưng ta lại không cảm giác được thủ thuật nào như vậy trên người ngươi… Ngươi mới bắt đầu cầm nó gần đây thôi, phải không?”

Loki hơi cau mày lại khi quan sát từ phía đằng xa.

(Cậu ta chạm vào chuôi kiếm, nhưng lại không thực sự rút nó ra. Khi cậu nhóc vốn đã hết tác dụng đó tự mình động đến Dáinsleif, ta cứ nghĩ là có thay đổi lớn lao gì đấy có thể xảy ra. Chắc là ta đã nhầm rồi.)

Cậu bé lướt ngón tay dọc theo chiếc vỏ kiếm màu đỏ đen đầy vẻ hung ác.

(Ta không nghĩ là cậu nhóc sẽ đổi ý vào phút chót. Cậu ta sợ hãi lời nguyền hay là sợ Surtr? Đó chỉ là một trong số các phương án thôi, nhưng nếu kết cục của Ragnarök không thay đổi rõ rệt thì hơn 99% con người ở Midgard sẽ bị diệt vong.)

“Là ai vậy? Loki đứng sau chuyện này phải không?”

“Chuyện đó không quan trọng.” Cậu bé lắc đầu. “Ngài biết đấy, tôi nghe nói là trận chiến cuối cùng Ragnarök sẽ bất đầu một khi những con tàu đó được làm xong. Có thật là như vậy không?”

“Đúng. Bọn ta đã chuẩn bị cho chuyện này từ rất lâu rồi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì,” Surtr thấp giọng nói. “Ban đầu, chúng ta đều ngang hàng nhau. Không có sự phân biệt giữa người khổng lồ và thần thánh. Nhưng cách thức chúng dùng để tạo nên 9 giới đã khiến phần lớn bọn ta tử vong, trong khi số đông bọn chúng lại còn sống sót. Và thay vì cố gắng cứu bọn ta, thì chúng lại tự gọi mình là thần thánh và sỉ nhục chúng ta bằng cái tên người khổng lồ!! Và tất cả đều là do cái kế hoạch mà chúng tự đưa ra rồi tự thực hiện! Chúng tới sống trên thiên đàng trong khi đánh đuổi bọn ta tới phần rìa của các thế giới!!”

“Ưư… ưư…” Cậu bé rên rỉ lên một tiếng vì chẳng thể nghĩ ra cách nào để thể hiện suy nghĩ trong đầu mình. Nhưng rồi, “Nhưng rất nhiều người khổng lồ sẽ chết trong đại chiến Ragnarök, phải không?”

“Chuyện đó không thành vấn đề. Sự thù hận này đã xâm nhập vào trong bọn ta kể từ thời khắc các thế giới được tạo ra rồi. Tất cả người khổng lồ được sinh ra đều là để thực hiện cuộc trả thù bằng cách tiêu diệt cả 9 giới trong trận chiến Ragnarök!!”

“Nhưng, nhưng mà! Các Vanir ban đầu cũng là người khổng lồ, đúng không? Thật vô nghĩa khi nói rằng mọi người muốn trả thù vì bản thân là người khổng lồ và vì mấy người là người khổng lồ nên có chết cũng chẳng sao.”

“Chúng bị cướp đi bởi lũ Æsir!! Chúng đã quên mất nghĩa vụ của mình và làm việc để nhận được sự ưu ái của những kẻ được gọi là thần thánh đó!! Chúng không phải là người khổng lồ chân chính. Bọn ta sẽ không bao giờ gạt bỏ sự kiêu hãnh của mình cả!!”

Cho dù hắn hét lên như vậy, nhưng Surtr có cảm giác như mình chẳng bổ sung được gì mấy.

Sự kiêu hãnh của người khổng lồ ư?

Sự kiêu hãnh trong những quyết định mù quáng và đầy xúc phạm đã bị lợi dụng để đẩy họ ra phần rìa của các thế giới ư?

“Đây là lần đầu tôi tới Muspelheim, nhưng có vẻ như những người khổng lồ ở đây chẳng làm việc gì xấu cả.”

“Đương nhiên là không!! Công lí thuộc về phía chúng ta mà!! Chính những kẻ được gọi là thần thánh đó mới… mới…!!”

“Vậy nên chuyện hi sinh mạng sống để trả thù họ là sai lầm. Tôi nghĩ những người khổng lồ cũng có thể ra sức để bảo vệ thứ gì đó, tạo ra thứ gì đó, và để lại điều gì đó cho mai sau. Việc vất bỏ tất cả những cảm xúc ấy chỉ vì mọi người là người khổng lồ hay từ bỏ sinh mạng của mình để trả thù là không đúng. Chuyện đó…”

Cậu bé ngừng nói, nhưng Surtr biết cậu ta định nói gì.

Phải.

Từ thời khắc 9 giới được tạo ra và từ khi họ bị phân ra thành thần thánh cao thượng hay người khổng lồ xấu xa, bọn họ đã chẳng làm chuyện gì khác so với sự phân biệt mà “những kẻ mạnh mẽ hơn” đã đơn phương áp đặt lên người họ.

“…Cậu nhóc. Ngươi muốn bọn ta làm gì đây? Mục đích ngươi muốn đằng sau những lời lẽ đó là gì!?”

“Buông vũ khí xuống,” cậu bé nói một cách dứt khoát. “Một ngày nào đó những nốt nhạc hiệu lệnh của Gjallarhorn sẽ được thổi lên vang tới khắp 9 giới. Một ngày nào đó cả mặt trời và mặt trăng sẽ bị nuốt chửng. Một ngày nào đó những xiềng xích trói buộc con sói khổng lồ Fenrir sẽ bị phá vỡ… Nhưng không phải là hôm nay.”

“…”

“Chúng tôi sẽ thuyết phục những vị thần của mình. Chúng tôi sẽ kêu gọi họ hạ vũ khí. Vậy nên ngài hãy bỏ vũ khí xuống. Nếu ngài làm vậy, cái thế giới đang bắt đầu đi tới chỗ tan vỡ này sẽ lại có thể chứa đựng những nụ cười.”

“Ha,” Surtr bật cười. “Chuyện đó có thể xảy ra không? Chuyện đó có thực sự xảy ra được không!? Bọn ta không tin chúng. Và chúng cũng không tin bọn ta. Nếu cả hai bên yêu cầu bên kia hạ vũ khí xuống để bàn bạc với nhau, thì việc đó chỉ có thể dẫn tới sự lừa bịp mà thôi!! Khi chúng tạo ra 9 giới, chúng đã cố tiêu diệt sạch bọn ta. Liệu ngươi có thực sự buông bỏ được thứ vũ khí tự vệ duy nhất mà mình có trước kẻ địch đã từng tìm cách giết ngươi không!?”

“Tôi làm được,” cậu bé trả lời ngay lập tức.

Đó không phải là một suy nghĩ lạc quan hay một lời tuyên bố mang tính lí tưởng hóa.

Nó được chống đỡ bởi một thứ sức mạnh.

Cậu bé xòe bàn tay trống trơn của mình ra và nói.

“Tôi chắc chắn sẽ buông vũ khí của mình xuống.”

Surtr sững người ra trước những lời đó.

Cậu ta thu hồi thanh ma kiếm Dáinsleif về.

Mặc dù một đòn đánh trực diện hoàn toàn không có hi vọng gì, nhưng cậu bé vẫn có thể dùng thanh kiếm đó để giết Surtr nếu sử dụng mánh khóe nào đó. Việc đó sẽ giúp cậu ta thay đổi một cách rõ rệt kết cục của Ragnarök. Cậu ta đã có thể dùng sự hủy diệt hoàn toàn của hỏa giới Muspelheim để đổi lấy việc làm giảm thiệt hại đối với nhân giới Midgard.

Thậm chí nếu bỏ qua việc liệu cậu có thực sự giết được Surtr hay không, thì ít ra cậu ta cũng có thể đánh trả.

Nhưng cậu bé đã buông thứ vũ khí đó ra không chút do dự.

Không hề bỏ chạy khi biết đối thủ của mình là kẻ thống trị của quỷ dữ, mà lại đi nói chuyện với kẻ thống trị đó.

Liệu việc chém chết một cậu nhóc như vậy có đúng theo thứ công lí mà Surtr và những người khổng lồ vẫn tuyên bố là thuộc về phe mình không?

Đây không phải là một kẻ địch hiển lộ rõ sự hung ác của mình.

Kẻ thống trị đích thực của Muspelheim có nên chĩa sự thù hận của mình sang phía một người không hề tỏ thái độ thù địch và thậm chí còn buông hạ vũ khí với vẻ tôn trọng hay không?

(Cậu ta nói rằng đây là một hành trình để trở nên mạnh mẽ hơn.)

Surtr cắn răng.

Mặc dù là người cai trị hỏa giới Muspelheim và bản thân hắn là một kẻ có thân hình cao lớn, nhưng Surtr lại ghen tị với con người nhỏ bé này.

(Vậy ra đây là loại quyền năng và sức mạnh mà cậu theo đuổi ư!?)

“Ta không thể chấp thuận được.”

Surtr rút ra thanh cự kiếm từ cái bao đằng sau lưng mình.

Nó dài đến hơn ba mét và được làm từ một loại bạc có màu gần như là đen thui. Những tia lửa màu cam bắn ra từ lưỡi kiếm trông như báo điềm gở đó. Chỉ một cú vung thanh kiếm đó thôi là có thể gây ra một cơn mưa lửa trút xuống từ bầu trời. Người ta nói rằng nếu nó đâm vào thân của cây thần thế giới Yggdrasil, nó sẽ thiêu rụi cả 9 giới. Đó có lẽ là thanh ma kiếm mạnh nhất. Và Surtr đã rút nó ra khi đối mặt với một cậu bé.

“Ta không thể chấp nhận thứ sức mạnh đó được!! Ta sẽ cho ngươi một chút thời gian. Đi nhặt lấy Dáinsleif đi! Rồi quay lại và đấu với ta!!”

“Không.”

“Ngươi sợ lời nguyền của thanh ma kiếm đó ư? Nếu ngươi sợ mất mạng, thì hãy kêu gọi trợ giúp từ các Valkyrie ở ngay ngoài phòng tuyến đi!! Hãy để cho thiên phạt tới chiến đấu với ta đi!!”

“Không bao giờ,” cậu bé nói đầy quả quyết. “Tôi tới thế giới của ngài là để có được thứ sức mạnh sẽ không gây ra đổ máu. Tôi vẫn tin là mình có thể có được nó nếu rèn luyện tại nơi đây. Đó là lí do tại sao tôi sẽ không bao giờ dựa dẫm vào loại chiến đấu này đâu.”

Với những lời đó, cậu bé đã coi Surtr như một thứ gì đó khác, không phải là một kẻ cai trị độc ác.

Cậu coi hắn là người có quyền năng lớn lao.

Cậu coi hắn là người có thể thực hiện điều ước của mình.

Cậu coi hắn là người đã từng được đối xử bình đẳng vào thời kì trước khi phân ra thần thánh và người khổng lồ.

Cậu đã nói là cậu tin tưởng.

Đó là điều mà cậu bé đã nói với một tồn tại nắm giữ sức mạnh to lớn đến như vậy.

“…”

Surtr nghiến răng khi nghĩ tới cái phong thái lịch sự khó coi đó.

Nhưng gã không thể cất kiếm của mình đi được.

Với tư cách là kẻ thống trị Muspelheim và thủ lĩnh của vô số người khổng lồ Muspell, Surtr gầm lên một tiếng và vung thanh hỏa kiếm của mình xuống.

“Ôô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô!!”

Và rồi…

Phần 14

Sau khi vô hiệu hóa tám Valkyrie kia, Waltraute quan sát tình hình bên trong hỏa giới Muspelheim.

Những ngọn lửa thổi phần phật.

Ánh sáng và nhiệt lượng xóa tan màn đêm.

Một thứ sức mạnh hủy diệt đủ để xứng với cái tên của kẻ thống trị quỷ dữ.

Thế nhưng…

“Hắn không làm được,” Waltraute thì thầm.

Ngay sau đó, Surtr đã dừng cây hỏa kiếm biểu trưng cho sức mạnh hủy diệt lại. Cậu bé không hề nhúc nhích dù là ở thời khắc cuối cùng. Cậu cũng không nhắm mắt lại. Cậu đơn giản là cứ đứng nhìn thẳng vào Surtr. Và cậu bé cũng hoàn toàn không bị thương tổn gì.

Surtr đã dừng đòn tấn công của hắn lại.

“Cậu nhóc đó đã coi ngươi như một vị thần được kính trọng chứ không phải là một người khổng lồ hung ác. Là kẻ thống trị của cả một thế giới, ngươi không thể đáp lại thứ tình cảm đó bằng bạo lực được. Đây là ngã rẽ nơi mà ngươi sẽ quyết định xem liệu Muspelheim có phải là một thế giới xấu xa hay không. Quyết định của người cầm quyền sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh của toàn bộ người khổng lồ Muspell.”

Và Surtr đã đưa ra quyết định của một vị thần chứ không phải là của người khổng lồ.

Hắn đã cứu sinh mạng của một người cầu khẩn mình.

Và chính thứ sức mạnh của cậu bé đã cho phép hắn nhớ lại điều đó.

Bấy lâu nay Waltraute vẫn coi thứ khoảng cách lớn lao giữa thần thánh và người khổng lồ là hoàn toàn tự nhiên.

Cô là một trong những người được hưởng lợi từ nó.

“Linh hồn tới từ Midgard,” Surtr nói.

“Sao cơ?”

“Cho dù ta có buông vũ khí xuống ở đây, thì thảm kịch này vẫn là không thể tránh khỏi nếu như Odin không đáp lại một cách thiện chí với tư cách là kẻ đứng đầu các Æsir. Cậu định giải quyết chuyện này ra sao?”

“Tôi đương nhiên sẽ ngăn việc đó lại,” cậu bé nói một cách dứt khoát. “Chúng tôi – tức là tôi và Waltraute – nhất định sẽ khiến Thần Odin hạ vũ khí.”

“Hê,” Surtr bật cười.

Tiếng cười tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng. Có lẽ chưa bao giờ có một người khổng lồ Muspell nào lại bị một con người tới từ nhân

giới làm cho bật cười như vậy.

Và tiếng cười càng lúc càng lớn.

“Ha ha ha ha ha!! Thú vị lắm. Vậy thì hãy đi ngăn lão già bị ám ảnh bị chiến tranh đó đi!! Hãy chứng minh sự thành khẩn của cậu bằng việc đó đi! Nhưng sẽ không dễ dàng đâu. Sau cùng thì, bọn ta còn chưa từng thấy bất kì dấu hiệu nào của giải pháp cho vấn đề này sau khi đã đối mặt với nhau trong suốt hơn 1000 năm qua!!”

Nói xong, Surtr buông thanh hỏa kiếm của mình ra. Thanh cự kiếm cắm phập xuống nền đất cứng, nhưng chẳng gây ra sự thay đổi nào đáng kể.

Nó sẽ không còn tạo ra lửa hay thiêu cháy bất kì thế giới nào nữa.

Hắn đã mất đi một nhân tố tạo nên bản thân hắn – một người khổng lồ, một kẻ thống trị, thế nhưng Surtr chỉ liếc nhìn xuống thanh kiếm ấy với ánh mắt chất đầy cảm xúc mạnh mẽ.

“…Ta đã buông nó xuống. Ha ha! Ha ha ha ha ha ha!! Ta đã buông nó xuống! Ta đã buông vũ khí xuống rồi! Ta không cần phải giết chóc nữa!!”

“Phải.”

“Ta cảm thấy thật nhẹ nhõm. Ta có thể cảm giác được những cơ bắp căng cứng của mình đang thả lỏng ra. Ra vậy. Vậy ra đây là cảm giác của việc được giải thoát khỏi cái hoàn cảnh giết hoặc bị giết đó.”

“Đúng vậy đấy, người thống trị của Muspelheim.”

“Nhưng cậu định làm cách nào để khiến các Æsir và Vanir buông vũ khí đây?”

“Đừng lo,” cậu bé mỉm cười nói. “Tôi có thể nhờ vợ mình giúp mà. Nếu cô ấy nói chuyện với họ thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Hứ,” Waltraute khịt mũi và quay mặt đi.

Chuyện đã dễ dàng hơn nhiều cho mọi người nếu như các Æsir dễ giải quyết như vậy. Chủ thần là một vị thần chiến tranh hiếu chiến. Giống như việc một vị thần nông nghiệp tạo nên một vụ mùa mà chẳng vì nguyên nhân gì cả, vị thần chiến tranh đó cũng chẳng cần một lí do thực sự nào hết. Nếu như tình hình cho phép một cuộc chiến xảy ra, thì ông ta sẽ gây ra chiến tranh. Đó là cách mà ông ta vẫn làm trong suốt chiều dài lịch sử.

“…Em sẽ làm gì?” chị cả Brynhildr hỏi.

Cô tin vào phương châm đánh bại kẻ khác trước khi chúng có thể đánh bại mình, nên lúc này cô không còn thấy việc tấn công Muspelheim là cần thiết nữa, do lúc này họ không còn là mối hiểm họa trước mắt nữa. Việc cô không ra tay một cách nhẫn tâm khi kẻ địch không chĩa vũ khí về phía mình thể hiện nét nhân tính của Brynhildr, vốn là thứ cô rất hiếm khi biểu lộ ra ngoài.

Sau khi Waltraute dọa dẫm rằng sẽ thả những cái xúc tu kia ra ngay khi có ai định giở trò gì, cả bảy Valkyrie còn lại đều tỏ ra ngoan ngoãn. (Mặc dù có thể chuyện họ đã thua trong cuộc đấu mới là thứ đóng vai trò lớn hơn ở đây.) Cũng giống như thần thương Gungnir biểu trưng cho chủ thần, cây búa sét Mjölnir là biểu tượng của thần sấm sét, thì món đồ bằng vàng mà Watraute nắm giữ đại biểu cho điểm yếu của một Valkyrie.

Nếu thứ công cụ đó được kích hoạt hoàn toàn, có lẽ tim họ sẽ ngưng đập lại vì “lí do khó nói”.

Cách duy nhất để Brynhildr và các chị em của mình có thể chống cự lại được nó là trở thành thứ gì khác không phải là Valkyrie nữa.

Waltraute quyết định rằng khả năng của món đồ này là quá lớn, và cô tạm thời không thể đem trả nó lại cho cậu bé được.

“Đây đúng là chuyện khó rồi đây,” cô thừa nhận. “Nhưng nghĩa vụ của một người vợ, cũng là một vị thần, là phải đáp ứng được yêu cầu của người chồng, đồng thời là tín đồ, của mình. Em không còn lựa chọn nào khác, và đành phải làm một việc khá liều lĩnh.”

“Ý em là?”

“Em sẽ nói chuyện với Odin để giải quyết việc này, sau khi dần cho ông ta một trận.”

Phần 15

Và giờ chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng.

Sau khi cưỡng ép Odin đang ngồi sụt sịt phải tuyên bố đình chiến, Waltraute rời khỏi cung điện Valhalla. Đúng lúc đó, cô bắt gặp một vị thần xấu xa đang tiến vào.

Đó là Loki.

Anh ta là kẻ đã sắp đặt kế hoạch cho toàn bộ mọi chuyện.

Đôi mắt Waltraute bắn ra một cái nhìn sắc lẻm khi cô nhớ lại đủ thứ nguy hiểm đã xảy đến với cậu bé.

“Hẳn là lời tiên tri của các nữ thần Norn đã không trở thành sự thực, đúng như theo kế hoạch của ngươi rồi,” cô nói.

“Cô định nói là chúng ta đã hoàn toàn tránh được cuộc chiến Ragnarök ư? Đừng có ngây thơ như vậy. Định mệnh đã được thay đổi, nhưng rồi nó sẽ phục hồi lại dưới một dạng thức khác. Rốt cuộc thì, Naglfar không phải là thứ duy nhất thúc đẩy Ragnarök xảy ra. Mặt trời và mặt trăng cùng biến mất, xiềng xích trói buộc Fenrir bị phá vỡ,… có rất nhiều điều kiện. Cho dù một nguyên nhân có biến mất đi chăng nữa, thì cốt lõi của vấn đề cũng sẽ chuyển sang một nguyên nhân khác, và thời gian đếm ngược tới Ragnarök vẫn sẽ được tính tiếp. Chuyện này chỉ đơn thuần là làm chậm nó lại thôi. Sớm muộn gì nó cũng sẽ xảy ra; việc lần này chỉ chuyển nó sang một khoảng thời gian khác.”

“Vậy việc này sẽ lại xảy ra nữa sao?”

“Cứ với cái đà này thì chuyện đó là không thể tránh khỏi,” Loki thản nhiên nói. “Đến cả Odin cũng không thể tránh được lời tiên đoán của các nữ thần Norn. Chúng chính xác đến độ cô có thể nghĩ rằng là miệng họ chỉ toàn nói ra những lời nguyền rủa… Ta không thích thế. Đối với một kẻ thích bày trò thì một thế giới nơi mọi chuyện đều đã được định đoạt chẳng có gì là vui hết.”

“Vậy ra đó mới chính là bản chất của ngươi, đồ ác thần,” Giọng của Waltraute càng trầm xuống thêm. “Ngươi sẽ không bao giờ có thứ mục tiêu đáng kính trọng kiểu như tránh cho Ragnarök xảy ra hay bảo vệ 9 giới. Ngươi chỉ muốn gây ra rắc rối mà thôi. Ngươi chỉ hành động dựa theo cái danh kẻ bày trò của mình. Cho dù nếu chuyện này thúc đẩy Ragnarök theo chiều hướng tệ hại hơn nữa, thì ngươi cũng chẳng mảy may quan tâm chút nào, đúng không?”

“Ta không phải là người quyết định giá trị của một kẻ thích đùa giỡn. Chuyện đó thay đổi tùy theo luật lệ của cuộc chơi. Kẻ thích đùa giỡn (joker) có thể là lá bài tốt nhất dẫn dắt một người tới chiến thắng, nhưng cũng có thể là quân bài xấu nhất mang đến thất bại. Cô không nghĩ rằng đó mới chính là ý nghĩa của việc làm một kẻ thích bày trò ư?” Loki mỉm cười. “Nhưng nếu cô hỏi ta thì, cậu nhóc loài người đó đúng là ghê thật đấy. Kẻ thích bày trò như ta ném luật lệ vào trong một mớ lộn xộn, nhưng việc đó vẫn nằm trong sự hạn chế của luật chơi. Thế nhưng cậu bé đó thì khác. Lúc ta đưa Dáinsleif cho cậu ta, thì lựa chọn đó chưa hề tồn tại. Hành động của cậu ta không hề có trong luật chơi. Đây có lẽ là bản chất của con người.”

“…”

“Lúc đó, chỉ có hai lựa chọn là cầm vũ khí hay không cầm vũ khí. Cậu nhóc đó thấy được ý nghĩa của việc cầm lấy vũ khí, nhưng lại gạt nó qua một bên. Cậu ta không đơn giản là chỉ không cầm nó lên. Có sự khác biệt giữa chuyện đó và chuyện cầm nó lên rồi lại buông xuống. Cậu ta đã tận dụng sự khác biệt đó theo hướng có lợi cho mình.”

Cho dù nếu cậu bé có nói những lời giống hệt như vậy khi đối mặt với Surtr, thì gã khổng lồ cũng sẽ không động lòng trước lời nói của cậu đến thế nếu như cậu tay không mà đến. Hắn có lẽ sẽ phủ nhận ý định của cậu bé, khi coi nó như cách nhìn lí tưởng hóa quá mức của một kẻ chưa từng cầm vũ khí.

Còn nếu cậu cầm vũ khí trong tay mà đứng trước mặt Surtr, thì Surtr sẽ chém đôi cậu bé ra dù cậu ta có lí do gì đi nữa. Kẻ thống trị những người khổng lồ đó đã tự rèn luyện bản thân mình và những kẻ khác cho trận chiến với những vị thần cai trị các thế giới. Gã sẽ không thể hiện chút thương xót nào hết. Cho dù về sau hắn có đau đớn về chuyện đó tới cỡ nào đi nữa, thì hắn cũng sẽ đưa tới một kết cục rõ ràng cho cậu bé đứng ở trước mặt mình.

Không rõ là bao nhiêu phần trong hành động của cậu bé là có chủ ý.

Có thể là mọi chuyện đã có hiệu quả hơn chính vì cậu đã không cố tình làm như vậy.

Nhưng dù lí do là gì đi nữa…

“Ta có thể hiểu tại sao chiến thần Odin lại bị ám ảnh bởi cậu nhóc đó như vậy. Vai trò của Odin không phải là để bảo vệ những kẻ tham gia chiến tranh, mà là để đảm bảo rằng chiến tranh sẽ tiếp diễn. Cô có thể gọi cậu nhóc đó là thiên địch của Odin cũng được. Mặc dù ta cũng không rõ bản thân Odin có thực sự coi cậu ta là thiên địch hay không. Trận chiến cuối cùng Ragnarök vừa là kết cục sau cùng của Odin, vừa là thành quả vĩ đại nhất của ông ta với vai trò là một vị thần chiến tranh. Vì cậu nhóc đó đã dễ dàng ngăn chặn được một cuộc đại chiến như vậy, nên bản chất của cậu ta hẳn là đối trọng với Odin.”

Một thế giới nơi mà chiến tranh được coi như lẽ tự nhiên.

Một thế giới nơi những người chết trận một cách anh hùng được đưa tới thiên đàng còn những người chết cho già yếu bệnh tật thì xuống dưới âm phủ.

Một thế giới nơi mà một vị thần chiến tranh đứng trên đỉnh quyền lực và mọi người được dạy rằng đó là một việc đáng tự hào.

Cậu bé đó chỉ là một sinh linh nhỏ nhoi và linh hồn của cậu chỉ là một linh hồn tới từ Midgard. Nói cách khác, dần dần cậu cũng sẽ chết giống như người bình thường. Cậu chỉ có thể sống một vòng đời đơn giản nên dưới con mắt của thần linh thì cậu chẳng là thứ gì khác ngoài một tồn tại “nhỏ bé”.

Tuy vậy…

Ngay cả như thế thì câu trả lời cậu bé đưa ra ở đây đã bao hàm một khả năng to lớn đủ để xoay chuyển nhận định cơ bản của một thế giới được cai trị bởi một vị chiến thần – một thế giới nơi mà chiến tranh là một điều tự nhiên.

Loki nhún vai và nói, “Waltraute, có vẻ như cô có mắt nhìn đàn ông tinh đời đấy. Nếu xét tới bản chất của một Valkyrie thì cậu ta có vẻ không được hợp với cô lắm, nhưng một người có vai trò quan trọng trong quân đội đên vậy thì còn cưới ai được nữa chứ? Có lẽ cần có một người như cậu ta để cân bằng cục diện. Giống như cách chiến thần Odin bị ràng buộc bởi nữ thần hôn nhân Frigg vậy.”

“H-hứ. Cậu ta chẳng phải là một linh hồn vĩ đại như vậy đâu. Linh hồn của cậu ta hoàn toàn bị lu mờ khi đem so với gã loài người Siegfried, kẻ đã từng chia cắt Brynhildr ra khỏi nhóm chín Valkyrie.”

Mặc dù phủ nhận lời của Loki, nhưng Waltraute lại tiếp tục nói, “Nhưng cậu ta vẫn là cậu bé đã từng thử trèo lên cây thần thế giới rồi thắng trong cuộc thi đấu đó với ta. Với tư cách là kẻ giám thị công minh của cuộc đấu đó, ta có trách nhiệm phải trao cho cậu ta phần thưởng xứng đáng.”

“Khi cô đã bị trói buộc trong bộ máy của gã chiến thần đó rồi thì hẳn cô phải thấy khó khăn lắm khi nói ra rằng cậu ta ‘thắng cuộc’, nếu xét tới cái cách mà cuộc thi đấu đó kết thúc.”

Loki nhe răng cười, nhưng rồi anh ta đổi chủ đề.

Dường như anh ta đã đạt mục đích của mình khi thấy được phản ứng của Waltraute.

“Nhưng ta vẫn sẽ tiếp tục thực hiện vai trò kẻ thích đùa giỡn của mình. Ta sẽ gây ra rắc rối hết mức có thể cho cái định mệnh được những nữ thần Norn tiên đoán. Nếu kẻ nào có thể xoay chuyển một cách điêu luyện các quân bài theo hướng có lợi cho mình, thì hắn sẽ kiếm được cả một gia tài. Cô nên cầu nguyện là mình có thể tự giải quyết tốt được đi.”

“Ta hiểu rồi.” Waltraute khẽ thở dài. “Nhân tiện, ta vừa mới hơi nổi điên một chút ở trong Valhalla.”

“Có vẻ là thế. Chuyện nhà cửa của các vị thần lại tan nát đến cỡ này có thể tạo thành tấm gương xấu đấy.”

“Ta không muốn có kẻ lại luồn qua mấy chỗ khe nứt mà. Ta cần phải đảm bảo rằng đòn cảnh cáo của mình được chuẩn bị kĩ lưỡng hết mức có thể.”

“…Gì cơ?” Loki lầm bầm trong khi cô nàng Valkyrie cầm lấy một cây Lôi diệt thương trên bàn tay phải của mình.

Liền đó, cô tung ra đòn đánh mạnh nhất của mình trong ngày hôm đó.

Chú thích