Nekura to Hiria ga Deau Toki

Mở đầu- Sakura Soushi




Trans: mie

Edit: mèo





Nói một chút về sự đáng yêu của những cô gái.

Tất cả các cô gái đều đáng yêu cả.

Trước hết, xương của họ rất dễ thương. Tiếng xương nhẹ và giòn.

Khả năng cao là chúng có mùi ngọt và xốp.

Da của họ mịn màng và trắng, và lông thì cũng không giống như đàn ông. Cấu trúc cơ thể tròn. Tay thì nhỏ và trái tim thì cũng nhỏ nốt. Giọng của họ cũng không quá to. Nói chung, họ rất đáng yêu.

Họ vẫn rất đáng yêu dẫu cho không đáp ứng được những yêu cầu này. Sự thật rằng việc họ không có thứ gì đó thú vị treo lủng lẳng giữa hai chân cũng rất đáng yêu. Ngày nay, tôi không chắc liệu có ổn không khi xác định giới tính mà dựa trên việc có hay không những bộ phận này, nhưng nếu đó là một cô gái, cô ấy vẫn sẽ đáng yêu dù cho có chúng.

Đáng yêu chứ, nhưng tôi không thích.

Không, tôi không thích họ bởi vì họ quá đáng yêu.

Vì vài lí do, tôi luôn nổi tiếng một cách bất thường với những cô gái.

Bất cứ khi nào tôi chú ý đến việc này, luôn có những cô gái vây xung quanh tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ quen với việc đó cả.

Tôi không biết mình phải làm gì khi bị vây quanh bởi họ. Tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy mặt họ một cách rõ ràng, vậy nên tôi không biết họ là ai. Thứ duy nhất tôi có thể xác định được là giới tính của những người đó.

Cảm giác này không phải là vấn đề mà nhiều người có thể hiểu được như một điều xa sỉ.

Bề ngoài tôi rất nổi tiếng, nhưng sâu trong thâm tâm, tôi có những đặc điểm của một gã hoàn toàn không nổi tiếng chút nào.

Nếu sử dụng một phép ẩn dụ, tôi sẽ cho rằng mình giống như một con quái vật xù xì sống cô đơn trong một vùng hẻo lánh, không bóng người, không biết nhiều về ngôn ngữ và có những nàng tiên bay lởn vởn xung quanh mình.

“Sakura-kun, Sakura-kun!”

“Chào buổi sáng! Cậu ngủ ngon chứ? Chắc cậu đang buồn ngủ lắm.”

“Sáng nay cậu ăn gì vậy, Sakura-kun? Tớ đã ăn bánh mì đấy!”

Những nàng tiên vẫn đang bay quanh tôi như mọi ngày.

Tôi tự hỏi tại sao những sinh vật đáng yêu này lại tụ tập xung quanh tôi…tôi rất vui khi nhìn thấy họ, nhưng tôi chưa từng có thể có một cuộc trò chuyện cho ra hồn với họ. Tôi dám chắc rằng họ đang hiểu lầm về tôi. Mặc dù tôi đã cố vận dụng hết mức khả năng ngôn ngữ của mình, tất cả những gì tôi có thể nói chỉ là “ừ” và “chắc vậy” khi tôi nghĩ đến việc mở miệng ra và nói cho mọi người biết về sự nhàm chán, đáng khinh, và đời sống nội tâm đáng ghê tởm của mình.



Mặc dù tôi chẳng thể trả lời một cách dí dỏm và cuộc trò chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả, những cô gái vẫn tụ tập xung quanh và tiếp tục nói về những thứ họ muốn. Cuộc đối thoại thường sẽ bắt đầu trở nên vui tươi hơn giữa những cô gái quanh tôi và cứ thế tiếp tục.

Kỳ diệu thay khi bề ngoài tôi không bị xa lánh hay ghét bỏ giữa bầu không khí yên tĩnh của một trường cao trung tư thục đầy rẫy những học sinh tương đối nghiêm túc và ngoan hiền, nhưng tôi cũng lo sợ rằng mình sẽ bị tấn công một lúc nào đó bởi vì quá nổi tiếng với phái nữ.

Tôi chưa từng có bạn gái, và thậm chí chưa bao giờ để ý đến phụ nữ.

Tôi rất được thần tượng, và nếu họ nhận ra rằng tôi khác xa so với những gì họ tưởng tượng, những lời đồn thổi chắc chắn sẽ nhanh chóng lan truyền. Tôi đã thấy điều đó trong game rồi.

Vậy nên tôi luôn cố giữ biểu cảm trên khuôn mặt mình trông bình thường hết mức có thể và giả vờ im lặng, cũng như cứng lòng nhất có thể. Tôi không chắc rằng mình có đang làm đúng hay không nữa.

Tôi thở nhẹ ra và những cô gái xung quanh đều thở dài và nhìn chằm chằm vào tôi. Ồ! Tôi cảm thấy như đôi môi ai cũng đều đang lấp lánh vậy. Những chiếc cổ nhỏ. Ồ, ồ. Nhãn cầu của tôi dao động, mờ đi và không tài nào tập trung được. Cảm giác cứ như những thứ trong đầu tôi đang dần rỉ ra ngoài vậy, tôi ngượng chín mặt và rời khỏi chỗ ngồi.

“Cậu đi đâu vậy, Sakura-kun?” Tôi bảo với họ rằng mình có chút việc vặt và nhanh chóng rời đi. Những ác linh đang dần biến mất. Tất nhiên, ác linh chính là tôi rồi.


Tôi là một kẻ nhàm chán.

Tôi không biết cách nói chuyện để làm mọi người vui vẻ, và tôi cũng không biết cách để khiến những cô gái hứng thú.

Tôi chỉ là người con thứ trong một gia đình nghèo và khi ở trong phòng của mình, tôi chỉ là một thằng nam sinh trung học điển hình, thường giết thời gian bằng cách nghĩ về những chuyện dơ bẩn.

Khi tôi bước ra ngoài hành lang tôi thấy người bạn duy nhất của mình đang cười toe toét và vẫy tay với mình từ xa, vậy nên tôi chạy tới chỗ cậu ta.





Yabusaka Tooru.

Tôi đã biết tên này từ hồi năm nhất nhất cao trung rồi. cậu ta biết rõ tôi là người như thế nào.

“Soushi, lại bị vây quanh nữa à? Sao mày lại không có nổi một cô bạn gái khi mà lại có nhiều người xung quanh tới vậy chứ?”

“Tất nhiên là tao không thể rồi.”

“Tại sao không?”

“Nếu tao ở một mình với một cô gái, tao sẽ chẳng thể trò chuyện với cô ấy được! Cô ấy sẽ vỡ mộng mất!”

Yabusaka thở dài và ném cho tôi một cái nhìn xa xăm.

“Tình yêu là tập hợp một chuỗi những lần vỡ mộng. Con người lớn lên với những mộng tưởng về những người khác, và họ lại phá hủy những mộng tưởng ấy…”

“Mày đang lảm nhảm gì thế hả, thằng đần này!”


“Ồ, này, Yuria-san kìa.”Khi Yabusaka chống cằm nhìn cô, cậu thấy được một cô gái xinh đẹp vượt trội ở đó.

Đôi mắt, chiếc mũi, chiếc miệng và các đường nét đều được sắp xếp một cách phi thực tế. Mái tóc dài của cô mềm và mượt mà, gần như bất chấp mọi định luật vật lí.

Cô ấy lạnh lùng và mong manh, rất gần với cái gọi là xinh đẹp, nhưng vẫn còn lưu lại chút sự tinh nghịch khiến cho cô nàng trông thật đáng yêu.

Thật lạ khi cô ấy lại ở đây.

Đó là Saionji Yuria, nàng công chúa băng giá nổi tiếng của khối.

Một cái tên bị phóng đại. Tuy nhiên, ngạc nhiên thay ngoại hình của cô lại không thua kém gì tên gọi đó, thứ chỉ có thể được tìm thấy ở một nhân vật giàu có trong gal game.

Cô ấy là người bí ẩn xen lẫn với một chút sự ngây thơ, cứ như con gái của một nữ hoàng băng giá hay một tuyết nữ vậy, khiến cho tôi muốn gọi cô nàng là công chúa băng giá.

“Tao nghe nói cô ấy đã từ chối 2852 lời mời tuyển trạch từ các công ty giải trí đấy.”

“Có bao nhiêu công ty giải trí ở Nhật Bản chứ…”

“Vấn đề là ở đó đấy. Mày hiểu ý tao chứ?”

Yabusaka, người đang quay đầu qua nhìn tôi, mỉm cười và thì thầm.

“Sao mày không ra đó và thử một lần đi?”

Tôi nhìn cô ấy lần nữa khi cậu ta nói. Thật kì lạ khi trên lưng cô ấy không có đôi cánh nào đấy.

“Tao…không thể nào…”


Tất cả những cô gái xinh đẹp. Tôi không thể nói chuyện được với họ. Vậy nên đối với một thiên thần đến từ thiên đàng như kia thì còn bất khả thi hơn nữa. Dù cho tôi có cố dùng tất cả năng lượng của mình, tôi sẽ chẳng tài nào nói nổi chữ “chào” trong câu “chào buổi sáng” trong khi di chuyển như một con rối với những hành động đáng ngờ.

“Tao dám cá cô ấy đã có bạn trai lớn tuổi hơn hay đại loại vậy rồi.”

“Có tin đồn rằng nàng ấy đã có bốn mươi bảy mối tình rồi đấy.”

“Tuyệt thật đấy. Số lượng đó đủ để khiến mày bị giết đấy.”

“Ừ, nhưng tin đồn vẫn chỉ là tin đồn mà thôi. Cũng có tin đồn rằng mày không thích bất kì cô gái nào do bởi mày không thể quên được một nàng công chúa mày đã gặp vào năm chín tuổi và rồi phải chia ly nhau trong buồn bã đấy.”

“Haha…nghe viển vông quá đấy.”

“Tao không ngờ một thằng, người có thể dễ dàng tin vào câu chuyện bốn mươi bảy mối tình lại có thể nói được câu đó đấy…”

“Không, chuyện đó hẳn là sự thật…và chuyện đó cũng chẳng liên quan.”


“nhưng mày biết đấy, có những tin đồn về việc cô ấy có bốn mươi bảy gã bạn trai cũ và hẹn hò với những người nổi tiếng, nhưng có lẽ đó là lí do vì sao lại chẳng có bất cứ tin đòn nào về việc cô ấy có quan hệ với bất cứ ai ở trường.

“Ah…đúng là tao chưa bao giờ nghe tới thật. Tao chắc chắn đó là sự thật đấy. Mày phải rất tự tin mới dám thổ lộ tình cảm với một người như vậy.”

“Lúc đầu khi cô ấy vừa nhập học, tao thỉnh thoảng nghe được việc hầu hết những thằng nổi tiếng và đẹp trai trong trường đều bị từ chối sạch, nhưng sau đó mọi thứ lại trở nên im ắng. Soushi, mày nên thử một lần đi!”

“Tao không thích. Kiểu như, mày đã đánh bại một vài kẻ xấu và cuối cùng cũng có thể đi tiếp, nhưng rồi gã rất mạnh trong cuộc chiến ấy lại nói, “Xui thay, tao là tên yếu nhất trong số mười sáu người bạn trai của Saionji. Những người còn lại sẽ đánh bại mày’...”

“Sakura-kun!”

Tôi đang ở giữa cuộc trò chuyện mà tôi không muốn bị giết bởi bị nghe lén, một giọng nói tuyệt vời vang lên và trái tim tôi đang đập thình thịch. Tôi nhìn sang và thấy một nữ sinh đang vẫy gọi mình.

“Mày biết cô ấy à?”

“Tao không. Tao không thể thấy rõ gương mặt của những cô gái, vậy nên…có lẽ bọn tao có biết nhau.”

“Ý mày là sao khi nói có lẽ bọn mày biết nhau chứ? Mày chẳng biết cô ấy là ai cả.”

Tôi chưa bao giờ cần một ai đó gọi tên mình bằng giọng như thế cả. Đó hẳn là một lời mời cho một cuộc trò chuyện phiếm nào đó. Không hẳn là tôi không vui. Nhưng nó cũng đau đớn lắm.

Thử nghĩ mà xem, những người bình thường sẽ cảm thấy thế nào khi hằng ngày bị ép phải đứng trên sân khấu chứ, dù cho bạn chẳng muốn trở thành một diễn viên và chẳng có tí kiến thức nền tảng về diễn xuất.

Tôi không thể là chính mình khi đối diện với những cô gái. Mệt mỏi lắm. Nếu tôi gặp một cô gái mỗi tháng một lần, vào một ngày giờ nhất định, và khi đang trong tình trạng điều kiện thể chất hoàn hảo, tôi nghĩ mình có thể tiếp tục trò chuyện với cô ấy trong khoảng ba phút. Tôi thậm chí còn có thể nghĩ ra trước những chủ đề cho cuộc trò chuyện nữa. Bạn thậm chí có thể mô phỏng cuộc đối thoại bằng cách tạo ra một cuộc trò chuyện A, và rồi liệt kê ra một số câu trả lời phù hợp cho nó.

Nhưng tôi không thể làm vậy mỗi ngày. Tôi luôn cố gắng giữ cho trí lực của mình tỉnh táo để không bị chai sạn và tinh thần thì sa sút. Căng thẳng sẽ khiến tôi bị hói mất. Nếu tôi bị hói, tôi sẽ lại bị vỡ mộng. Và tôi chẳng thể làm gì được cả.

‘Xin lỗi, tao có việc phải làm rồi.”

Và rồi, tôi nhanh chóng quay về lớp.

Tuy nhiên, trong lớp có rất nhiều nữ sinh. Một vài trong số họ đang nhìn tôi. Tôi chỉ muốn trốn đi đâu đó.

Tại sao tôi lại cảm thấy mình như một loài sinh vật lạ chỉ bởi vì giới tính của mình chứ, dù cho chúng tôi đều là con người.

Cứ như thế. Tôi cầm cặp rời đi và dùng bữa trưa sớm, nhưng tôi đã ăn xong rồi. Và tới trưa, tôi sẽ lại trốn ở đâu đó. Tôi không chịu nổi nữa. Giới hạn giao tiếp với những cô gái của tôi trong một tuần đã vượt quá mức rồi.

Còn bây giờ, tôi phải kiếm một chỗ nào đó và bình tĩnh lại. Nơi nào đó tôi có thể bình yên ở một mình, nơi tôi có thể đắm chìm trong những suy nghĩ thô tục với miệng há hốc và khuôn mặt chùng xuống.