Worth Any Price

Worth Any Price - Chương 8




Vì một đám cưới với Lord Radnor đã khắc sâu vào những cơn ác mộng của Lottie hàng bao năm qua, nên cô đến với buổi lễ này trong tâm trạng nghi ngại và sợ hãi. Do đó mà cô đã được đền bù, khi nghi thức trong văn phòng đăng kí hộ tịch hóa ra rất chóng vánh và hiệu quả, bao gồm việc kí tên, trao cho nhau những lời thề nguyền bắt buộc, và trả lệ phí. Không có những nụ hôn, những cái liếc mắt tình tứ, không một dấu vết nào của xúc cảm để nhuộm màu lãng mạn cho bầu không khí thực dụng, và cô cảm thấy biết ơn vì điều đó. Tuy nhiên, cô chẳng có cảm giác mình đã kết hôn trong lúc rời khỏi văn phòng hộ tịch, không hơn gì cái lúc cô bước vào.



Cô vừa kết hôn với người đàn ông không hề yêu cô và có lẽ không thể nào có nổi cảm xúc ấy. Và bằng việc lấy anh, cô cũng vừa loại bỏ tất cả khả năng tìm được một tình yêu cho bản thân mình.



Tuy nhiên trong sự kết hợp này vẫn có niềm an ủi, an ủi lớn nhất chính là cô đã thoát khỏi Lord Radnor. Và sự thật đã được chứng tỏ, Nick Gentry là một người bầu bạn hấp dẫn. Anh chẳng buồn che đậy những lỗi lầm của mình trong khi ai ai cũng làm thế, mà thay vào đó anh lại nói bô bô về chúng. Như thể trong việc trở nên hám lợi và vô đạo đức chứa đựng những phẩm chất xuất sắc vậy. Anh là một người xa lạ với cô, đến từ một thế giới mà cô chỉ được nghe về nó trong những tiếng thì thầm...một thế giới cư ngụ những kẻ bới rác, trộm cắp, những con người bị thải loại phải viện đến bạo lực và làm điếm như một kế sinh nhai. Các quý ông quý bà được cho rằng phải giả bộ như thế giới đó không tồn tại. Nhưng Nick Gentry đã trả lời những câu hỏi của Lottie bằng sự thẳng thừng choáng váng, giải thích chính xác chuyện gì diễn ra trong những khu ổ chuột của London, và những khó khăn mà các thám tử Bow Street phải đương đầu trong khi cố gắng đưa bọn tội phạm ra trước công lý.



"Có những ngõ ngách rất hẹp," anh kể với cô khi cỗ xe đang trên đường đến nhà Sir Ross, "đến mức người ta phải đi nghiêng người mới lọt qua giữa các tòa nhà. Nhiều lần tôi đã phải để kẻ chạy trốn thoát được chỉ vì hắn ta gầy hơn tôi. Và còn vô số tòa nhà được liên kết với mái, sân, và tầng hầm – mà tên tội phạm có thể lẩn vào, luồn lách qua chúng như một con thỏ trong hang. Tôi thường xuyên phải đi cùng những cảnh sát mới vào nghề chưa có nhiều kinh nghiệm, vì họ có thể bị lạc trong chưa đầy một phút. Và một khi một cảnh sát đi lạc, anh ta có thể sa ngay vào bẫy."



"Bẫy như thế nào?"



"Ồ, một nhóm vài tên trộm hoặc những kẻ bán rong sẽ đợi sẵn để phang vào sọ viên cảnh sát đang đuổi theo, hoặc là đâm anh ta. Hay bọn họ sẽ phủ lên hầm chứa phân vài tấm ván mục, để khi anh ta đặt chân lên đó, anh ta sẽ chết đuối trong bể chất thải. Đại loại thế."



Mắt cô mở to. "Thật đáng sợ."



"Nó không nguy hiểm đâu khi em biết cái gì đang chờ mình," anh cam đoan với cô. "Tôi đã ở trong mọi ngóc ngách của tất cả khu ổ chuột ở London, và tôi biết mọi mánh khóe và bẫy rập ở đó."



"Dường như anh thật sự yêu thích công việc của mình...mà anh không thể nhận thức được."



"Tôi không yêu thích nó." Anh ngập ngừng trước khi nói thêm, "mặc dù tôi cần nó."



Lottie lắc đầu bối rối. "Có phải anh đang nói tới việc rèn luyện thể chất."



"Đó là một phần thôi. Việc nhảy qua các bức tường, leo lên mái nhà, cái cảm giác tóm được kẻ chạy trốn và mang hắn xuống mặt đất..."



"Và cả giao chiến nữa?" Lottie hỏi. "Anh yêu thích phần đó sao?" Mặc dù cô mong đợi là anh phủ nhận, anh lại gật đầu ngắn gọn.



"Nó là một cơn nghiện," anh nói. "Thử thách và kích thích...thậm chí cả nguy hiểm."



Lottie đan những ngón tay vào nhau trong lòng, suy nghĩ cần phải có người đủ khả năng thuần phục được anh để một ngày nào đó anh có thể sống một cuộc sống yên bình – nếu không lời dự đoán của anh về sự đoản mệnh của mình sẽ nhanh chóng phát huy tối đa năng lực của nó.



Cỗ xe chạy dọc theo một lối đi nằm giữa hàng cây tiêu huyền, những chiếc lá dạng thùy phức tạp phủ dày đặc lên những bông hoa giọt tuyết trồng xen kẽ và những cây sơn thù du cuống xanh kết thành từng chùm. Họ dừng lại trước một tòa nhà lớn, đẹp đẽ trong sự trang nghiêm giản dị, lối vào được che chắn bằng hàng rào sắt chế tác tinh vi và những cây cột đèn cong cong. Hai người hầu chu đáo, Daniel và George, giúp Lottie bước xuống khỏi xe và đi thông báo cho chủ nhà về những vị khách vừa đến. Để ý thấy có chữ C đã được đưa vào trong những thiết kế của hàng rào sắt, Lottie dừng lại vạch những ngón tay lên đó.



Gentry mỉm cười mỉa mai. "Dòng họ Canon không phải những thành viên trong giới quý tộc, nhưng người ta sẽ không biết thế khi nhìn vào họ."



"Có phải sir Ross là một kiểu quý ông rất truyền thống?"



"Trong vài lĩnh vực, thì đúng vậy. Nhưng về mặt chính trị, anh ấy là một người cấp tiến. Đấu tranh cho quyền lợi của trẻ em và phụ nữ, và ủng hộ mọi chính nghĩa cải lương mà em có thể gọi tên ra." Thở hắt ra một tiếng, Gentry dẫn cô đi tới những bậc tam cấp. "Em sẽ thích anh ấy, tất cả phụ nữ đều như thế."



Khi họ bước lên cầu thang bằng đá, Gentry làm Lottie ngạc nhiên khi vòng tay ra sau lưng cô. "Hãy nắm lấy tay tôi. Cái cầu thang đó khá gập ghềnh." Anh thận trọng dắt cô đi qua những bậc thang xù xì, chỉ thả cô ra khi anh đã chắc chắn cô hoàn toàn thăng bằng.



Họ bước vào một tiền sảnh rộng lớn được sơn màu vỏ trứng theo những sắc thái đậm nhạt khác nhau, với những đường phào thếp vàng lấp lánh viền quanh trần nhà cao vút. Sảnh lớn có nửa tá cánh cửa dẫn tới sáu gian phòng chính, trong khi một cầu thang hình móng ngựa dẫn lên các căn buồng riêng trên lầu. Lottie chắc không có đủ thời gian để thưởng thức thiết kế thanh nhã của nội thất trong nhà trước khi một phụ nữ duyên dáng đi về phía họ.



Mái tóc vàng của người phụ nữ có màu sẫm hơn tóc cô, màu sắc của mật ong lâu năm. Đó hẳn là Lady Canon, người có gương mặt là một phiên bản thanh tú của những đường nét đẹp trai sắc cạnh của Gentry. Sống mũi chị thấp hơn, chiếc cằm rõ nét nhưng không quả quyết bằng em trai mình, thay vào đó nước da chị trắng mịn chứ không rám nắng. Tuy nhiên, đôi mắt có cùng một sắc xanh đặc biệt; phong phú, thẫm màu, và không thể dò đọc. Vẻ ngoài của Lady Cannon vô cùng trẻ trung đến mức người ta không tài nào đoán được chị hơn em trai mình bốn tuổi.



"Nick," chị la lên với một tiếng cười hồ hởi, tiến tới trước và kiễng chân đón nụ hôn của anh. Anh bao phủ lấy chị trong một cái ôm ngắn gọn, áp cằm lên đỉnh đầu chị, rồi lùi lại để nhìn chị với vẻ xem xét. Trong khoảnh khắc đó, Lottie nhìn thấy một tình cảm sâu sắc khác thường giữa hai người họ, mà đã tồn tại qua bao nhiêu năm nếm trải sự xa cách, mất mát và lừa dối.



"Chị đang mong chờ một đứa khác," một lát sau Gentry nói, và chị gái anh cười.



"Làm sao em biết? Hẳn Sir Grant đã nói với em."



"Không. Nhưng eo chị đầy hơn – còn dây áo coocxê đã lỏng."



Vùng ra khỏi anh, Lady Cannon cười to và đánh mạnh vào ngực anh. "Đồ bất lịch sự xấu xa. Phải, eo chị đẫy đà hơn, và sẽ tiếp tục tăng lên nữa cho đến tháng một, tới lúc đó em sẽ có thêm một đứa cháu trai hoặc cháu gái nữa để mà nựng nịu trên đùi."



"Chúa giúp con," anh nói đầy cảm xúc.



Lady quay sang Lottie, nét mặt mềm lại. "Chào mừng em, Charlotte. Nick gửi thư cho chị về em ngày hôm qua – chị sốt ruột muốn gặp em quá chừng." Chị có mùi như trà và hoa hồng, một mùi hương êm dịu muốn xiêu lòng người. Quàng một cánh tay mảnh mai qua vai Lottie, chị quay về phía em trai. "Em mang về cho chị một cô em gái thật đáng yêu," chị nhận xét. "Nhớ đối xử tốt với cô ấy đấy, Nick, bằng không chị sẽ mời cô ấy đến sống ở đây. Cô ấy có vẻ quá thanh khiết để ở bên cạnh thứ người như em."



"Cho đến lúc này, thì em không có gì phải phàn nàn về sự đối đãi của Mr. Gentry với em đâu ạ," Lottie trả lời với một nụ cười. "Tất nhiên là chúng em mới chỉ kết hôn được một giờ đồng hồ thôi."



Lady Cannon cau mày với em trai, "cưới cô gái tội nghiệp này trong văn phòng hộ tịch ư, trời đất! Chị cứ tưởng em sẽ đợi và để cho chị sắp xếp vài chuyện ở đây. Vì sao thế, thậm chí em còn không trao nhẫn cưới cho cô ấy! Thành thật mà nói, Nick-"



"Em không muốn đợi," anh cộc lốc ngắt lời.



Trước khi Lady Cannon có thể đáp lại, một đứa bé lẫm chẫm đi vào trong sảnh, theo sau là một bà vú đeo tạp dề. Bé gái có mái tóc đen, với đôi mắt xanh và má lúm đồng tiền, không thể nào được quá hai tuổi. "Chú Nick!" đứa bé hét lên, hấp tấp lao đến anh, mái tóc quăn tung bay thành một mớ lộn xộn rối tung.



Gentry đón lấy đứa bé và quay nó vòng vòng trong không khí, cười vang trước những tiếng hét sung sướng của nó. Khi anh ôm chặt lấy đứa bé, tình yêu thương mạnh mẽ của anh dành cho đứa trẻ quá đỗi hiển nhiên, trái ngược hẳn với mô tả lúc trước của anh với cô về "đứa trẻ hỗn xược khó chịu đựng nổi."



Vòng hai cánh tay bụ bẫm qua cổ anh, cô bé khúc khích gầm gừ với anh, thơm anh và kéo tóc anh.



"Chúa tôi, thật dã man," Nick nói, cười ha hả. Anh quay người nó lộn ngược xuống, làm đứa trẻ ré lên thích thú.



"Nick," chị anh quở trách, mặc dù vẫn đang cười nắc nẻ. "Đừng làm thế, em sẽ làm nó ngã cắm đầu xuống đấy."



"Không có đâu," anh uể oải nói, giữ đứa bé thẳng lại và ôm nó vào ngực mình.



"Kẹo," cô bé đòi, lục túi áo anh một cách bận rộn như con chồn sương. Tìm được thứ mình muốn, nó lôi cái gói giấy nhỏ ra và bi ba bi bô thích thú khi cậu nó bóc ra hộ.



"Lần này em mang cho nó thứ gì thế?" Lady Canon hỏi với vẻ bỏ cuộc.



"Kẹo bơ đắng," anh vui vẻ nói, trong khi cháu anh cho ngay cái cục đường lớn vào miệng và phồng má nhai. Mắt anh vẫn lấp lánh khi nhìn sang Lottie. "Em muốn ăn một cái không?"



Cô lắc đầu, trong khi trái tim đang đập những nhịp nhanh hơn thường lệ. Chỉ trong lúc này, khi anh nhìn cô theo cách đó, gương mặt dịu dàng, nụ cười sáng ngời và cởi mở, trông anh đẹp trai đến nỗi Lottie cảm thấy một niềm vui sướng lan từ sau gáy đến tận đầu ngón chân cô.



"Amelia," Gentry nói nhỏ, bế nó đến chỗ Lottie. "Nói lời chào với mợ Charlotte của con đi. Cậu vừa lấy cô ấy sáng nay đó."



Đột nhiên bẽn lẽn, cô bé ngả đầu vào vai Gentry và mỉm cười với Lottie. Lottie cười lại với nó, không biết phải nói gì. Cô có rất ít kinh nghiệm với trẻ con, vì cô đã sống xa nhà quá lâu.



Lady Cannon bước đến đỡ lấy cô con gái khuôn mặt đã lem luốc của mình, vuốt ve những lọn tóc quăn rối bù của con. "Cưng à," chị lẩm bẩm. "Con không để cho bà vú chải tóc cho con sao?"



Cái cằm nhỏ tròn trĩnh dẩu ra ương bướng. "Không," nó nói qua cái miệng ngậm đầy kẹo bơ, nhấn mạnh lời từ chối của mình bằng nụ cười nhỏ dãi dầm dề.



"Nếu con không để bà chải cái mớ lộn xộn này, chúng sẽ trở nên không thể chịu đựng nổi đến nỗi cha mẹ sẽ cắt đi cho mà xem."



Gentry thêm vào bằng giọng dỗ dành, "Cho bà vú chải tóc nhé cưng. Và lần sau cậu đến chơi, cậu sẽ mang cho con một sợi ruy băng xanh rất đẹp.



"Và một con búp bê nữa?" Amelia hỏi đầy hi vọng.



"Một con búp bê lớn như con vậy," anh hứa.



Giãy giụa tụt xuống khỏi tay mẹ, cô bé chập chững đi về phía bà vú đang đứng đợi.



"Cô bé thật xinh xắn," Lottie nhận xét.



Lady Cannon lắc đầu với nụ cười rầu rĩ, đôi mắt chị ngập tràn niềm tự hào của người mẹ. "Và hư đến phát sợ." Quay trở lại Lottie, chị nắm lấy tay cô. "Em phải gọi chị là Sophia," chị nói một cách ấm áp. "Đừng bận tâm đến những lời lẽ trang trọng về tên tuổi."



"Vâng, thưa...vâng, Sophia."



"Lát nữa thôi chồng chị sẽ gặp chúng ta trong phòng khách-"



"Oh, tuyệt vời," giọng nói cáu kỉnh của Nick vẳng đến sau lưng họ.



Sophia tiếp tục như thể chị không nghe thấy gì. "Và chị sẽ cho gọi vài thứ đồ uống. Chị vừa mới tìm được một bộ chén đĩa uống sô cô la rất đẹp – em có thích sô cô la không, Charlotte."



Lottie đi theo bà chị chồng tới một phòng khách lộng lẫy, một bên được lắp những ô kính cung cấp một quang cảnh xanh tươi của nhà kính trồng cây bên trong nhà.



"Em chưa uống loại nước ấy bao giờ," cô đáp. Ở Maidstone chưa bao giờ được phục vụ đồ uống – và nếu có đi chăng nữa, Lord Radnor sẽ không cho phép cô được dùng. Và chắc chắn những gia nhân ở Stony Cross cũng hiếm khi, nếu như có, được thưởng thức một món sang trọng như thế. Bơ và trứng họa hoằn lắm mới được phân phát cho các gia nhân, nữa là những thứ đắt đỏ như sô cô la.



"Chưa bao giờ? Chà, thế thì hôm nay em sẽ được thử." Nụ cười của Sophia chứa đựng một nét tinh quái khi cô nói thêm, "Tình cờ chị lại là một chuyên gia lớn về đề tài này."



Phòng khách được trang trí bằng những tông màu ấm áp của màu rượu vang đỏ, màu vàng, và xanh lá cây, đồ nội thất làm từ gỗ dái ngựa nặng nề được bọc vải thêu kim tuyến và nhung. Những chiếc bàn nhỏ phủ da bên trên được đặt rải rác khắp phòng, chất đầy hàng chồng sách khổ đôi, tiểu thuyết và tạp chí. Theo hướng chỉ của Sophia, Lottie ngồi xuống một chiếc trường kỉ bọc đệm rất dày, tựa vào hàng gối ôm thêu đủ hình các loài hoa và những con vật. Nick ngồi xuống cạnh cô sau khi Sophia chiếm chỗ một chiếc ghế gần đó.



Một cô hầu đến gần Sophia, lắng nghe một số lời chỉ dẫn thì thầm, rồi rời khỏi phòng một cách kín đáo.





"Chồng chị sẽ xuống ngay thôi," Sophia bình thản thông báo với họ. "Còn bây giờ, Charlotte, hãy kể cho chị nghe em và Nick đã gặp nhau như thế nào. Lời nhắn của cậu ta vắn tắt quá, và chị thì háo hức với tất cả các chi tiết." Lottie hết mở miệng ra lại ngậm vào như một con cá mắc cạn, không thể hình thành một câu trả lời. Cô không muốn nói dối Sophia, nhưng sự thật – rằng hôn nhân của họ là một sự sắp đặt lạnh lùng và thực dụng – quá ư xấu hổ để mà thừa nhận. Gentry trả lời thay cô, bàn tay to lớn của anh phủ lên tay cô.



"Bọn em gặp nhau ở Hampshire trong thời gian điều tra," anh nói với chị gái, vừa đùa nghịch với những ngón tay của Lottie vừa nói tiếp. "Lottie đã được hứa hôn với Lord Radnor, và cô ấy đã che giấu thân phận để trốn tránh ông ta. Ông ta đã thuê em đi tìm cô ấy, và khi em tìm ra..." Anh nhún vai và để Sophia tự rút ra kết luận cho riêng mình.



"Nhưng Lord Radnor ít nhất cũng già hơn Lottie ba mươi tuổi," Sophia nói, chun mũi lại. Chị nhìn Lottie với sự thương cảm rõ rệt. "Và qua một hai lần gặp ông ta, chị thấy ông ấy khá kì quặc. Không có gì lạ khi em không phù hợp với ông ta." Chị liếc nhìn Gentry. "Và ngay lập tức em đã giữ lấy Charlotte, khi em tìm thấy cô ấy?"



"Ai làm thế chứ?" Gentry gạt đi với nụ cười ôn hòa. Anh vẽ một vòng tròn chầm chậm trong lòng bàn tay Lottie, vuốt ve mặt trong những ngón tay cô, miết ngón tay cái lên đường tĩnh mạch thanh nhã ở cổ tay. Sự thám hiểm nhẹ nhàng ấy làm cô nóng bừng và khó thở, toàn bộ cảm xúc của cô đang tập trung vào đầu ngón tay lướt nhẹ dọc theo làn da phía trên lòng bàn tay cô. Phần bối rối nhất trong tất cả là Nick thậm chí không biết mình đang làm gì. Anh nghịch ngợm với bàn tay cô một cách lơ đãng và nói chuyện với Sophia, trong khi sô cô la đã được mang ra phòng khách và bày ra trên bàn.



"Nó chẳng được quyến rũ phải không?" Sophia hỏi, chỉ vào bộ đồ sứ in hoa bằng một cái vung tay. Chị nhấc chiếc ấm cao và hẹp lên, rót thứ chất lỏng màu đen thơm lừng vào một trong những chiếc tách nhỏ, rót đầy một phần ba tách. "Hầu hết mọi người sử dụng bột ca cao, nhưng những kết quả tốt nhất lại thu được từ việc trộn kem với rượu sô cô la." Một cách thành thạo chị múc một thìa đường đầy vào thứ nước nóng bỏng ấy. "Không phải là loại rượu lên men hay cồn đâu, em nhớ nhé. Rượu sô cô la được ép từ hạt cà phê sau khi đã nướng và bóc vỏ."



"Nghe thật hấp dẫn," Lottie nhận xét, hơi thở cô nghẹn lại khi đầu ngón tay của Gentry khám phá đến phần da thịt tròn trịa mềm mại nhất sát dưới cùng ngón tay cái của cô.



Sophia quay sang tập trung vào chuẩn bị một chiếc tách khác. "Đúng vậy, và mùi vị thì tuyệt hảo. Chị thích một tách sô cô la hơn là cà phê vào mỗi sáng."



"Có phải nó là ch - chất kích thích không?" Lottie hỏi, cuối cùng cũng giật được tay ra khỏi Gentry sau bao cố gắng. Bị mất đồ chơi của mình, anh liếc nhìn cô thắc mắc.



"Đúng đấy, một phần nào," Sophia đáp, rót một lượng kem hào phóng vào tách rượu sô cô la đã pha đường. Chị khuấy những cái tách bằng một chiếc thìa bạc nhỏ xíu.



"Mặc dù nó không làm ta hưng phấn như cà phê, sô cô la cũng có tác dụng nâng cao tinh thần của nó." Chị nháy mắt với Lottie. "Vài người còn khẳng định rằng sô cô la đã khuấy động những bản năng say đắm."



"Rất thú vị," Lottie nói, ráng hết sức để làm lơ Gentry khi cô nhận lấy cái tách. Hít vào mùi hương đậm đà với vẻ tán thưởng, cô nhấp một ngụm nhỏ thứ nước sẫm màu sóng sánh. Vị ngọt đậm tràn vào lưỡi cô và gây ra cảm giác kích thích dưới cổ họng.



Sophia cười trong sung sướng trước vẻ mặt Lottie. "Em thích nó, chị thấy mà, giờ chị biết thêm một hấp lực để làm cho em phải thường xuyên đến đây rồi nhé."



Lottie gật đầu và uống tiếp. Đến lúc cô nhìn thấy đáy tách thì đầu óc cô đã bồng bềnh, và những dây thần kinh rộn lên náo nức từ hỗn hợp của sức nóng và đường.



Gentry đặt tách của mình xuống sau một hoặc hai hớp. "Quá ngọt so với khẩu vị của em, Sophia. Mặc dù em có lời khen về kĩ năng của chị trong việc chuẩn bị nó. Ngoài ra, những bản năng say đắm của em không cần đến sự khích lệ." Anh mỉm cười khi lời tuyên bố ấy làm Lottie mắc nghẹn trong những giọt sô cô la cuối cùng.



"Em muốn uống nữa không, Charlotte?" Sophia mời.



"Oh, có ạ."



Tuy nhiên, trước khi Sophia kịp rót thêm thứ nước kì diệu đó, một người đàn ông cao lớn tóc đen bước vào phòng. Ông có giọng nói đặc biệt, trầm và hơi thô ráp, trọng âm rất chuẩn. "Thứ lỗi cho tôi vì đã xuống tham gia với mọi người chậm trễ. Có nhiều giấy tờ cần kí kết với nhân viên bất động sản của tôi."



Không biết vì sao Lottie đã nghĩ rằng Sir Ross là một người đàn ông trung niên điềm tĩnh, cứng nhắc và phô trương. Rốt cuộc ngài ấy cũng chớm bốn mươi tuổi rồi mà.



Tuy nhiên, sir Ross hóa ra lại cường tráng và rắn rỏi hơn hầu hết những người chỉ bằng nửa tuổi ông. Ông đẹp trai theo một vẻ xa cách, uy quyền tự nhiên của ông có sức mạnh hiệu nghiệm đến mức Lottie bất giác lún sâu vào trong những chiếc đệm. Ông cao dong dỏng, sở hữu sự tự tin và sinh lực dẻo dai mà khiến cho tầng lớp thanh niên mới lớn trở nên hoàn toàn vô duyên. Vẻ thanh lịch bẩm sinh của ông vẫn toát ra rõ rệt ngay cả khi ông mặc bộ quần áo nông dân quê mùa. Quả là vậy, ông mặc chiếc áo khoác màu đen sinh động được cắt may và chiếc quần tương xứng, với chiếc cà vạt bằng lụa màu than thắt khéo léo quanh cổ áo. Ánh mắt ông lướt qua quang cảnh trong phòng, thoáng chạm vào Lottie, dừng lại lâu hơn một chút ở Gentry, rồi tập trung vào vợ mình. Ông có đôi mắt kì lạ làm sao...một màu xám sắc bén và rực rỡ khiến cho cô nghĩ đến một tia sét bị nhốt vào một chai thủy tinh.



Thật kinh ngạc, Sophia nói chuyện với con người đặc biệt đó như thể ông là một người bình thường, giọng chị mang âm sắc tán tỉnh rõ rệt. "Giờ thì anh ở đây rồi, em cho rằng chúng ta sẽ phải thảo luận về những thứ chán ngắt cho coi, như chính trị và cải cách pháp luật."



Sir Ross cười và cúi xuống hôn lên má chị. Nó sẽ là một cử chỉ bình thường giữa vợ chồng ngoại trừ ông kết thúc nụ hôn bằng một cái dụi mũi nhẹ nhàng, gần như không thể nhận thấy. Đôi mắt Sophia thoáng nhắm lại, như thể cảm giác của miệng ông trên da chị đã gợi lại những kí ức khó quên.



"Anh sẽ cố gắng làm người thú vị," ông thì thầm với nụ cười âu yếm. Khi ông đứng thẳng lên, ánh sáng nhảy nhót trên mái tóc đen nhánh như gỗ mun và làm nổi lên những vệt màu bạc ở hai bên thái dương.



Mặt Gentry lạnh như đá khi anh đứng dậy bắt tay ông anh rể. "Sir Grant nói là anh muốn gặp em," anh nói mà chẳng thèm mào đầu. "Anh đang lên kế hoạch nào thế, Cannon?"



"Chúng ta sẽ bàn chuyện đó sau. Trước tiên tôi muốn làm quen với cô dâu can đảm của cậu đã?"



Lottie bật cười trước hàm ý của Sir Ross – rằng bất cứ người phụ nữ nào cũng phải rất dũng cảm mới lấy một người khét tiếng như Nick Gentry. Cô khẽ nhún gối chào khi vị cựu quan tòa đi vòng qua bàn đến chỗ cô. Nắm lấy hai tay cô trong đôi tay to lớn ấm áp của mình, sir Ross nói với vẻ nhẹ nhàng duyên dáng. "Chào mừng tới gia đình, Mrs. Gentry. Hãy yên tâm là nếu em có cần bất kì sự giúp đỡ nào, em chỉ cần hỏi anh. Anh thuộc quyền sử dụng của em."



Khi ánh mắt họ gặp nhau, bằng bản năng Lottie biết lời ông nói là nghiêm túc. "Cám ơn ngài, ngài Ross. Em rất tiếc vì sự bắt buộc phải giữ mối quan hệ giữa mọi người chúng ta trong vòng bí mật, vì em sẽ rất tự hào được tuyên bố rằng ngài và Lady Cannon là họ hàng của mình."



"Có lẽ chúng ta có thể làm điều gì đó về chuyện này," ông trả lời một cách bí hiểm.



Đột nhiên Lottie cảm thấy hai tay Gentry ôm lấy eo mình, và anh giằng cô ra xa sir Ross. "Tôi nghi ngờ điều đó," Gentry nói với anh rể. "Vì không có cách nào tôi cho phép một thông tin như thế được lan truyền ra ngoài."



Sophia nhanh chóng can thiệp. "Do đã quá muộn để tổ chức bữa sáng truyền thống của đám cưới, tôi đề nghị chúng ta tham dự một bữa tiệc trưa. Đầu bếp đang chuẩn bị món thịt cừu cốt lết, măng tây đầu mùa, và rất nhiều loại salad phong phú. Và món kem dứa tráng miệng."



"Tuyệt quá," Lottie nói, tham gia vào với nỗ lực giữ cho bầu không khí thanh bình. Cô lại ngồi xuống trường kỉ và cẩn thận xếp lại những nếp váy. "Em chưa bao giờ được ăn măng tây, và em luôn muốn thử."



"Chưa bao giờ ăn măng tây ư?" Sophia hoài nghi hỏi.



Khi Lottie đang cố nghĩ cách để giải thích sự xa lạ của mình một cách tế nhị, thì Gentry ngồi xuống cạnh cô và nắm lấy tay cô lần nữa. "Em sợ rằng vợ mình đã chịu đựng chế độ ăn kiêng cực kì khổ hạnh trong trường học," anh bảo chị gái. "Cô ấy đã học ở Maidstone trong bẩy năm."



Sir Ross đã chiếm một chiếc ghế bên cạnh Sophia và nhìn Lottie chăm chú. "Một tổ chức được nhiều người biết đến, với danh tiếng đào tạo ra rất nhiều quý cô hoàn hảo." Giọng ông trở nên dịu dàng khích lệ. Hãy nói anh nghe, em có thích những năm tháng ở đó không, Mrs, Gentry?"



"Xin hãy gọi em là Lottie," cô đề nghị với một nụ cười ngượng ngập. Khi cô bắt đầu miêu tả những trải nghiệm của mình ở trường, Sir Ross lắng nghe chăm chú, mặc dù Lottie không biết vì sao chủ đề này lại hấp dẫn với ông đến thế.



Bữa trưa được phục vụ sớm trong nhà kính trồng cây, tại một chiếc bàn nặng trĩu đồ pha lê lấp lánh và đồ sứ Trung quốc hoa mĩ, trong lúc hai người hầu phục vụ họ.



Lottie vui sướng trước những loại cây trồng trong nhà và sự tràn ngập của hương hoa hồng và trà tỏa ra xung quanh. Ngay cả tâm trạng của Gentry cũng sáng sủa hơn trong bầu không vui vẻ này. Ngả người ra trong ghế, anh thết đãi mọi người những câu chuyện ở văn phòng Bow Street, bao gồm một bài miêu tả về các thám tử được chỉ định để khám xét quần áo lót và áo ngoài của tù nhân trong căn phòng bọc sắt ra sao. Hình như những tù nhân thường viết các tin nhắn bí mật bằng bút chì lên quần áo, rồi sau đó đưa chúng cho họ hàng, người đem quần áo mới cho bọn họ thay mỗi khi họ trông thấy ngài quan tòa. Tình trạng quần áo của tù nhân thường xuyên hôi hám đến mức các thám tử phải viện đến việc rút thăm cọng rơm để quyết định ai sẽ làm công việc kinh tởm đó. Đến lúc Gentry kết thúc bằng việc mô tả cơn giận dữ của một thám tử lúc nào cũng rút phải cọng rơm ngắn, thì cả Sir Ross cũng cười ha hả.



Cuối cùng sir Ross và Gentry cũng bắt đầu cuộc thảo luận về những vấn đề liên quan đến "New Police," đã được hình thành khoảng mười năm về trước. Kể từ đó, Bow Street đã tách riêng khỏi New Police, khi lực lượng cảnh sát và thám tử của Sir Grant đã được huấn luyện tốt hơn hẳn và hoạt động hiệu quả hơn "những con tôm hùm non nớt."



"Tại sao New Police bị gọi là tôm hùm?" Lottie không thể kìm được buột miệng hỏi.



Sir Ross đáp với một cái cười khẽ. "Vì tôm hùm có màu xanh – màu của bộ đồng phục mới – và tôm hùm cũng hiếm lắm."



Lời nhận xét khiến Gentry bật cười.



Khi sự tranh luận về ngành cảnh sát được tiếp tục, Sophia dịch lại gần Lottie. "Em có nghĩ rằng em trai chị sẽ tiếp tục ở lại Bow Street không, khi mà hai em đã cưới nhau?"



"Anh ấy làm em có cảm tưởng là anh ấy không có sự lựa chọn nào khác," Lottie cẩn thận đáp. "Thỏa thuận với sir Ross..."



"Đúng vậy, nhưng sự sắp đặt đó chưa bao giờ định tồn tại mãi mãi. Và giờ Nick đã kết hôn, có lẽ sir Ross sẽ giải thoát cậu ấy khỏi bản thỏa thuận."



"Tại sao hôn nhân của bọn em lại có tác động đến công việc của Mr. Gentry ở Bow Street vậy?"



Sophia thận trọng liếc nhìn đám đàn ông bên kia bàn. "Câu trả lời cho chuyện đó quá riêng tư – và phức tạp – để nói tới vào lúc này. Chị có thể sớm nói chuyện với em không, Lottie? Chúng ta sẽ có một buổi trò chuyện dài và dễ chịu – và có lẽ hai ta sẽ làm một chuyến mua sắm chăng."



Lottie mỉm cười. Cô chưa bao giờ mong đợi là chị gái của Gentry hóa ra lại quá dễ mến như vậy. Và có vẻ Sophia khá sẵn lòng tiết lộ vài tia sáng trong quá khứ bí ẩn của Gentry, điều đó sẽ giúp Lottie hiểu anh hơn rất nhiều. "Vâng ạ, em rất thích."



"Tuyệt quá, chị nghĩ bọn mình sẽ có nhiều niềm vui đây."



Nghe lỏm được câu nói sau cùng của chị gái, Nick nhíu một bên lông mày. "Chị đang sắp đặt chuyện gì thế, Sophia?"



"Oh, một cuộc đi dạo đơn giản trên đường Oxford thôi mà," chị vui vẻ đáp.



Gentry khịt mũi. "Ít nhất có một trăm năm mươi cửa hiệu nằm trên đường Oxford. Em nghi ngờ chị sẽ còn làm nhiều chuyện hơn là đi dạo."



Sophia cười. "Em phải mở vài tài khoản cho Charlotte ở các cửa hàng quần áo đi, cả Wedgwood, và tất nhiên các cửa hiệu trang sức nữa, cũng như cửa hàng sách và –" "Oh, thưa phu nhân...à, Sophia," Lottie lo lắng cắt ngang, tự hỏi sao chị ấy lại không nhận ra tình hình tài chính eo hẹp của họ, nếu so với sự giàu có của nhà Cannon.



"Chắc chắn là không cần thiết phải mở tài khoản cho em đâu ạ."



Gentry nói với Sophia cùng một nụ cười nhạt. "Lottie sẽ có tài khoản bất cứ khi nào cô ấy thích. Nhưng trước hết chị hãy đưa cô ấy tới chỗ thợ may. Theo hiểu biết của em, thì cô ấy chưa có đồ cưới đâu."



"Em không cần bất cứ bộ đồ mới nào nữa," Lottie phản đối. "Có lẽ chỉ một chiếc thôi, nhưng đó là tất cả." Điều cuối cùng cô muốn là để Gentry chi một khoản tiền lớn vào quần áo cho cô. Những kí ức của cô về thói quen mua sắm ngông cuồng của cha mẹ mình, và cảnh túng quẫn sau đó của họ, vẫn còn rất tươi nguyên trong tâm trí.



Cô có một nỗi sợ trong tiềm thức về việc tiêu những món tiền lớn, và cô biết rõ hơn bất kỳ ai là làm thế nào mà ngay cả một cơ đồ sung túc cũng có thể tiêu tan trong một thời gian ngắn. "Làm ơn, em phải chắc chắn rằng anh không..."



"Không sao đâu," Gentry ngắt lời, chạm vào vai cô. Ánh mắt anh gửi một thông điệp giờ không phải là lúc bàn cãi vấn đề này.



Đỏ bừng mặt, Lottie rơi vào im lặng. Bàn tay anh nấn ná trên vai cô, rồi trượt xuống khuỷu tay, bóp nhẹ.



Ơn Chúa là sự im lặng tại bàn ăn đã bớt căng thẳng bởi sự xuất hiện của một người hầu đến dọn những chiếc đĩa đi trong khi một người khác bày lên món tráng miệng và những chiếc li nhỏ đựng rượu ngọt. Các đĩa tráng miệng được sắp xếp với những cái bánh quy duyên dáng và món kem dứa đựng trong những chiếc hũ nhỏ tinh xảo.



Sir Ross chuyển sang một đề tài mới về cuộc bàn luận liên quan đến vài đề nghị sửa đổi gần đây của luật tế bần, đạo luật mà cả ông và Gentry đều ủng hộ. Thật ngạc nhiên, Sophia đã đưa ra những quan điểm của chị về vấn đề này, và những người đàn ông chăm chú lắng nghe. Lottie cố che giấu sự kinh ngạc của mình, vì cô đã được dạy dỗ hàng bao năm qua rằng một phụ nữ đích thực không bao giờ nên đưa ra quan điểm của mình trong một nhóm người có cả nam lẫn nữ. Chắc chắn cô ấy không nên nói gì về chính trị, một chủ đề có tính chất kích động mà chỉ đàn ông mới có đủ tư cách để tranh cãi. Và đây, một người đàn ông xuất sắc như sir Ross dường như chẳng thấy có gì sai trái trong việc vợ ông nói ra ý kiến của mình. Gentry cũng không lấy làm bực mình trước tính thẳng thắn của chị gái anh.



Có lẽ Gentry sẽ cho phép cô có quyền tự do tương tự. Với ý nghĩ vui mừng ấy trong đầu, Lottie ăn hết chỗ kem dứa của mình, món sữa trứng xốp mềm béo ngậy thơm phức. Đến lúc vét đến đáy hũ, cô thiết tha nghĩ giá mà có thêm hũ nữa. Tuy nhiên, những phong cách được giáo dục kĩ lưỡng và sợ tỏ ra mình phàm ăn đã khiến cho cô không thể yêu cầu hũ thứ hai.



Nhìn thấy ánh mắt khao khát Lottie dành cho cái đĩa trống không của mình, Gentry cười dịu dàng và đẩy món tráng miệng chưa hề động đến của anh sang đĩa của cô.




"Em thậm chí còn hảo ngọt hơn cả Amelia bé bỏng," anh nói nhỏ vào tai cô. Hơi thở ấm áp của anh làm những sợi lông tơ sau gáy cô dựng cả lên.



"Ở trường chúng em không có món tráng miệng," cô nói với nụ cười ngượng nghịu.



Anh lấy khăn ăn chấm nhẹ lên khóe miệng cô. "Anh có thể thấy mình sẽ có vô khối thời gian để bù đắp tất cả những gì em bị thiếu thốn. Anh cho rằng em sẽ muốn có đường trong mọi bữa ăn từ giờ trở đi."



Ngừng lại trong khi đang đưa chiếc thìa lên nửa chừng, Lottie nhìn vào đôi mắt xanh ấm áp gần kề ngay mắt cô, và đột nhiên cô cảm thấy hơi nóng cuộn lên. Thật kì quặc, khi tất cả những gì anh phải làm là thêm vào một chút âu yếm trong giọng nói, và cô hoàn toàn ngã gục.



Sir Ross quan sát cả hai người với cái nhìn thấu suốt. "Gentry, có một vấn đề tôi muốn bàn với cậu. Chắc chắn có những cách hay hơn để nói lên suy nghĩ của tôi về tương lai của cậu, nhưng tôi phải thú nhận là mình không thể nghĩ ra. Hoàn cảnh của cậu rất khác thường." Ông ngừng lại và mỉm cười rầu rĩ. "Tất nhiên đó là đã nói giảm đi rồi. những khúc quanh và bước ngoặt của cuộc đời cậu không là gì khác ngoài sự kì quặc."



Gentry ngả người ra sau với thái độ uể oải, có vẻ thư giãn, nhưng Lottie cảm thấy sự căng thẳng cuộn lên bên trong anh. "Tôi không có yêu cầu anh lo cho tương lai của tôi."



"Dù sao tôi vẫn lo. Trong ba năm qua tôi đã dõi theo sự nghiệp của cậu-"



"Dõi theo?" Getry nhạo báng ngắt lời. "Đúng hơn là thao túng, can thiệp, và quấy rầy."



Đã quen với ngữ nghĩa học sau nhiều năm ngồi trên ghế quan tòa, Sir Ross nhún vai. "Tôi làm chuyện tôi cho là tốt nhất, với những thỏa thuận với cậu in sâu trong đầu, tôi cũng vì lợi ích của Sophia mà cân nhắc. Cô ấy là lí do duy nhất tôi không cho cậu lên giá treo cổ. Cô ấy tin rằng trong cậu vẫn ẩn chứa sự lương thiện. Và cho dù tôi chẳng hề thấy nó quay lại, tôi vẫn sẵn sàng thừa nhận là cô ấy đúng cho đến lúc này. Cậu không hoàn toàn là tên bất lương như tôi nghĩ."



Gentry cười lạnh, nhận thấy mình đang bị đày đọa với sự tán dương lợm giọng. "Và đáp lại, cho phép tôi nói rằng anh cũng không hoàn toàn là tên máu lạnh đạo đức giả như tôi nghĩ."



"Nick," Sophia quở trách, đặt bàn tay nhỏ nhắn lên tay Sir Ross. "Chồng chị chưa từng có suy nghĩ đạo đức giả nào trong cuộc đời anh ấy. Còn việc anh ấy là một người máu lạnh, thì chị cam đoan với em là hoàn toàn không phải. Hơn nữa –"



"Sophia," Sir Ross nhẹ nhàng ngắt lời, "Em không cần phải bênh vực cho anh đâu, em yêu."



"Chà, anh không phải người như thế mà," chị khăng khăng.



Bàn tay ông ngửa lên nắm lấy cả hai tay chị, và trong một lúc hai người nhìn chăm chăm những ngón tay họ đang đan vào nhau với một cảm xúc chia sẻ riêng tư không thể tả xiết.



Lottie cảm thấy một cơn đau khác lạ trong ngực. Đó có giống như tình yêu không? Hai người đó dường như tìm thấy niềm vui sướng lớn lao ở người kia.



"Được rồi," Gentry sốt ruột nói. "Đi vào điểm chính đi, Cannon. Tôi không có khao khát dành toàn bộ ngày cưới của mình với anh đâu."



Câu nói đó moi được một nụ cười toe toét từ ngài cựu quan tòa. "Rất tốt, tôi sẽ cố nói thật ngắn gọn. Kể từ hồi cậu tham gia lực lượng Bow Street, Sir Grant vẫn thông báo cho tôi về những thành tích của cậu; các hoạt động trinh sát, công việc tuần tra, những vụ truy bắt cậu đảm trách đều đối mặt với sự nguy hiểm đến tính mạng.



Nhưng phải đến khi xảy ra vụ hỏa hoạn nhà Bartha tôi mới nhận ra cậu đã thay đổi nhiều đến mức nào."



"Tôi chẳng thay đổi gì hết," Gentry cảnh giác nói.



"Cậu đã biết coi trọng tính mạng của người khác như của mình," Sir Ross tiếp tục. "Cậu đã tiếp nhận thử thách tôi đưa ra cho cậu ba năm trước, và cậu đã góp công lớn cho sự an toàn của cộng đồng. Giờ đây thậm chí cậu còn cưới được vợ. Thật thú vị, cô ấy là người con gái cậu đã may mắn cưới được trong hoàn cảnh bị mất tước hiệu và địa vị từ rất lâu."



Mắt Gentry nheo lại. "Tôi chẳng màng đến tước hiệu đó. Và Chúa biết là giờ đây tôi không cần dùng đến nó nữa."



Người đàn ông đứng tuổi nghịch nghịch cái thìa, khoác một vẻ mặt thích hợp với một người đánh cờ đang ở đoạn giữa của trận đấu kéo dài. "Có vài điều cậu chưa biết rõ về tước hiệu của mình. Nó thuộc về cậu, dù muốn hay không. Một tước hiệu không biến mất chỉ vì người ta chọn cách lờ nó đi."



"Nó sẽ biến mất nếu ta chọn cách trở thành một con người khác."



"Nhưng cậu không phải là người khác," sir Ross phản bác. "Nick Gentry thật đã chết từ mười bốn năm trước. Cậu là Lord Sidney."



"Không ai biết chuyện đó."



"Chuyện đó," Sir Ross điềm tĩnh nói, "có thể thay đổi."



Gentry trở nên bất động khi lĩnh hội lời tuyên bố này. "Thế là thế quái nào?"



"Sau nhiều lần cân nhắc, tôi quyết định bắt tay vào quá trình tìm lại tên tuổi cho cậu. Mới đây tôi đã giải thích những hoàn cảnh đặc biệt của cậu cho Bộ hình và Lord Chancellor. Tôi không chỉ bảo đảm với họ cậu chính là Lord Sidney đã mất tích từ lâu, tôi cũng xác nhận về phương diện tài chính thì cậu đủ khả năng nhận tước vị ấy. Trong vòng mười lăm ngày, thư kí của Bộ hình sẽ đưa một tờ trát triệu tập, gọi cậu đến thượng nghị viện. Và lúc đó tôi sẽ chính thức giới thiệu cậu là Lord Sidney, tại một buổi vũ hội được tổ chức để vinh danh cậu."



Gentry đứng bật dậy khỏi bàn, chiếc ghế của anh đổ ra sau và kêu rầm rầm trên sàn nhà. "Xuống địa ngục đi, Cannon."



Lottie nhìn trân trân sự thù địch vừa bùng nổ. Gentry phản ứng như thể toàn bộ cuộc sống của anh đang bị đe dọa. Tuy nhiên sự nguy hiểm anh đối mặt không phải mối nguy bạo lực anh quen thuộc... nó quỷ quyệt và khó nắm bắt...một nhà tù anh không thể thoát ra. Lottie cảm thấy những suy nghĩ đang quay cuồng đằng sau vẻ mặt kiên quyết của anh, cái cách trí thông minh của anh đang phân tích tình huống khó khăn bất ngờ này và cân nhắc mọi kế sách để tránh khỏi nó.



"Tôi sẽ từ chối tất," Gentry nói.



Sir Ross chắp tay lại, nhìn anh một cách điềm tĩnh. "Nếu cậu làm thế, tôi sẽ đáp lại bằng những lời khai từ tôi, Sir Grant, chị gái cậu, và thậm chí là vợ cậu nữa, chứng thực sự thật là chính cậu đã thú nhận riêng rằng mình là Lord Sidney. Những điều đó, cộng với những trường hợp kì lạ như hồ sơ ghi chép mất xác và những thông báo mâu thuẫn nhau về cái chết của cậu, định nghĩa được biết đến trong luật pháp nước Anh là afencundatio ab extra – rất hiếm nhưng không phải là không thể xảy ra."



Nhìn Nick như muốn giết ngài cựu quan tòa Bow Street đến nơi. "Tôi sẽ làm đơn đề nghị Thượng nghị viện cho phép tôi từ bỏ tước hiệu. Chúa biết là họ sẽ vui mừng khôn xiết khi tống khứ được tôi."



"Đừng ngu ngốc thế, cậu thật sự tin là bọn họ sẽ cho phép cậu chối bỏ tước hiệu sao? Đối với đầu óc họ, một sự chối bỏ như thế sẽ thách thức mọi thể chế quý tộc. Họ sẽ sợ rằng hàng rào ngăn cách giữa những giai cấp – không, chính chế độ quân chủ - sẽ bị đe dọa."



"Anh không tin vào đặc quyền dựa trên dòng dõi còn gì," Nick đốp lại. "Sao cứ gán cái tước hiệu đó cho tôi? Tôi không muốn nó."



"Chuyện này không liên quan đến tư tưởng chính trị của tôi. Nó là vấn đề về sự thật. Cậu là Lord Sidney, bất kể cậu gọi mình là gì đi nữa. Cậu không thể nào lật đổ nguồn gốc bẩy trăm năm cha truyền con nối, cậu cũng không thể tránh né những bổn phận của Lord Sidney lâu hơn được nữa."



"Bổn phận với cái gì?" Nick nhếch mép. "Một vùng đất đã bị bỏ hoang vô chủ trong mười bốn năm à?"



"Cậu có trách nhiệm với những tá điền đang sống lay lắt trong những mảnh đất hoang tàn chính phủ quản lí. Với Thượng nghị viện, nơi chỗ ngồi của cậu đã bị bỏ trống hai thập kỉ. Với chị cậu, người bị bắt buộc phải giữ mối quan hệ với em trai mình trong vòng bí mật. Với vợ cậu, người sẽ nhận được nhiều sự tôn trọng và lợi ích khi là Lady Sidney hơn rất nhiều so với Mrs Gentry. Với ký ức của cha mẹ cậu. Và bản thân cậu. Vì nửa cuộc đời cậu đã nấp sau một cái tên khác. Đã đến lúc cậu phải chấp nhận mình là ai."



Hai tay Gentry siết chặt lại. "Chuyện đó không dành cho anh quyết định."



"Nếu tôi không ép buộc, cậu sẽ dành cả đời lẩn tránh nó."



"Đó là quyền của tôi."




"Có lẽ, nhưng dù sao thì cậu sẽ thấy mình không còn là một cảnh sát trong thời gian sắp tới. Sir Grant đồng tình với quan điểm của tôi, và do đó ông ta sẽ không yêu cầu sự phụ vụ của cậu ở Bow Street nữa."



Một cơn sóng màu đỏ lan khắp mặt Gentry. Cổ họng anh hoạt động dữ dội khi nhận ra những tháng ngày làm cảnh sát của mình vừa chấm hết. "Thế thì tôi sẽ dành thời gian thực hiện những nhiệm vụ riêng của mình."



"Sẽ mới lạ lắm đấy, đúng không?" Sir Ross mỉa mai hỏi. "Một ngài tử tước đi phá án."



"Nick," Sophia nhẹ nhàng xen vào, "em biết mong muốn của Papa và Mama mà."



Anh có vẻ cay đắng và khổ sở, và trên tất cả, là giận dữ. "Em đã làm Nick Gentry quá lâu để mà thay đổi."



Sophia trả lời với sự quan tâm sâu sắc, dường như hiểu vì sao anh thấy đó là điều không thể thực hiện. "Sẽ rất khó khăn. Không ai phủ nhận chuyện đó. Nhưng em có Lottie bên cạnh mà."



Nick không dành cho Lottie đến nửa cái liếc mắt nhưng phát ra một âm thanh khinh miệt.



"Lottie, em thân mến," Sophia nói với sự cương quyết nhẹ nhàng để lộ sức mạnh ẩn dưới vẻ ngoài mỏng manh của chị. "Em học ở Maidstone trong bao nhiêu năm?"



"Sáu năm ạ," Lottie nói, ném ánh mắt thận trọng về phía dáng vẻ cứng rắn của chồng mình.



"Nếu danh tiếng của Maidstone vẫn giữ nguyên sự chính xác, sáu năm đó em đã trải qua một nền giáo dục bao gồm sự huấn luyện khắc nghiệt trong cách đi đứng, cử chỉ, nghệ thuật nói năng tao nhã, những kĩ năng quản lí và chi tiêu trong nhà, phong cách thời trang và gu thẩm mỹ cao, những lễ nghi thăm viếng buổi sáng và họp mặt sau bữa tối...hàng ngàn chi tiết nhỏ của phép xã giao để phân biệt thứ bậc đầu tiên và các thang bậc khác trong xã hội. Chị ngờ là em còn có thể chỉnh đốn dễ dàng một ngôi nhà ở mọi kích cỡ, bất kể nó lớn bao nhiêu. Không nghi ngờ gì là em cũng được học khiêu vũ, cưỡi ngựa, chơi nhạc cụ, nói tiếng Pháp và có lẽ còn biết qua tiếng Đức....chị nói có sai không?"



"Chị nói đúng," Lottie đáp gọn, ghét cái cảm giác mình đột ngột trở thành một phần trong cái bẫy đang giăng ra quanh Gentry. Anh đang bị bắt ép trở thành một thứ anh không hề mong muốn, và cô hiểu những cảm giác của anh rất rõ.



Gật đầu thỏa mãn, Sophia quay sang cậu em trai đang trừng mắt lên. "Lottie là một kho báu đối với em đấy. Cô ấy sẽ chứng tỏ tài năng vô giá của mình trong việc giúp đỡ em điều chỉnh cuộc sống mới –"



"Em sẽ không điều chỉnh cái quái gì cả," anh gầm gừ và ném một ánh mắt quyền hành về phía Lottie. "Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây, ngay bây giờ."



Cô đứng lên ngay lập tức, Sir Ross cũng vậy. Lo lắng, Lottie liếc nhìn ông anh rể. Không có tia chiến thắng nào trong mắt ông. Cô không tin những động cơ của ông bắt nguồn từ ý muốn trả thù hay ác tâm. Cô dám chắc là sir Ross – và Sophia – nghĩ rằng nó rất cần thiết để Gentry giành lại danh tính trước đây của anh. Cô khao khát muốn bàn chuyện đó với họ, nhưng rõ ràng Gentry khó mà duy trì sự tự chủ lâu hơn được nữa. Bất cứ người nào khác cũng sẽ đút lót để phục hồi lại tước vị, đất đai, và tài sản của gia đình mình. Nhưng hiển nhiên đối với Gentry thì nó là cơn ác mộng.



Lottie giữ im lặng trong suốt chuyến đi về nhà. Chồng cô thì hoàn toàn bất động, cố dằn lại cơn giận dữ muốn bùng nổ, và gần như chiến đấu để lĩnh hội cái sự việc bất ngờ này mà với nói cuộc đời anh đã thay đổi. Không khác gì tâm trạng của mình lúc rời Stony Cross Park, cô hài hước nghĩ.



Lúc họ về đến nhà ở đường Betterton, Gentry gần như nhảy khỏi xe, bỏ lại Lottie bước xuống xe trong sự giúp đỡ của người hầu. Khi cô đến được cửa trước, anh đã mất tăm mất tích.



Bà quản gia đã ở trong tiền sảnh, nét mặt bối rối của bà để lộ ra bà đã nhìn thấy Gentry ào vào trong nhà.



"Mrs. Trend," Lottie điềm tĩnh nói, "bà có trông thấy Mr. Gentry đi đâu không?"



"Tôi tin là ngài ấy ở trong thư viện, thưa cô. Nghĩa là...Mrs. Gentry."



Lạy Chúa, Thật lạ lẫm khi được gọi như thế. Và còn lạ lẫm hơn khi ngẫm nghĩ đến cái khả năng rất cao là một thời gian nữa cô sẽ được gọi là Lady Sidney. Cau mày, Lottie đưa mắt từ cầu thang đến đại sảnh dẫn tới thư viện. Một phần trong cô muốn rút lui vào cái nơi an toàn và cách biệt trong phòng mình. Tuy nhiên, phần khác lại bị thôi thúc không cưỡng nổi muốn đi tìm Gentry.




Sau khi Mrs. Trend cầm lấy mũ và găng tay của cô, Lottie thấy mình đang đi đến thư viện. Cô gõ vào cánh cửa đóng kín trước khi bước vào. Thư viện được ốp gỗ anh đào màu sẫm, và vừa khớp với những tấm thảm dệt những trái tim vàng trên nền đen. Những khung cửa sổ chia thành nhiều ô cao vút đến tận trần nhà, ít nhất nó cũng phải cao mười tám feet.



Hình dáng đôi vai rộng của Gentry in vào một ô cửa, lưng anh cứng lại một cách rõ rệt khi nghe thấy tiếng chân cô. Một cốc brandy bị nắm chặt trong bàn tay anh, đường nét mỏng manh của chất thủy tinh như sắp vỡ tan trong những ngón tay dài.



Lottie ngập ngừng dừng lại cạnh một trong những giá sách cao chất ngất, nhận thấy thư viện này ít sách đến kì lạ.



"Thư viện của anh gần như trống trơn," cô nhận xét.



Gentry đứng bên cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu và lơ đãng. Anh lắc lắc chỗ rượu còn lại với cử động cứng nhắc của cổ tay. "Thì mua lấy vài quyển sách. Xếp nó từ sàn cho đến trần nếu em thích."



"Cám ơn anh." Được khích lệ bởi thực tế là anh vẫn chưa đuổi cô đi, Lottie mạo hiểm lại gần hơn. "Mr. Gentry..."



"Đừng gọi tôi như thế," anh nói trong sự cáu giận bùng ra.



"Em xin lỗi, Nick." Cô đi tới gần hơn nữa. "Em muốn sửa lại vài điều Sir Ross đã nói – anh không phải chịu trách nhiệm biến em thành Lady Sidney đâu. Như em đã nói với anh từ trước, em không quan tâm anh là quý tộc hay thường dân."



Anh im lặng trong một lát, rồi buông ra một tiếng thở dài căng thẳng. Bước đến tủ ly, anh rót thêm một cốc nữa.



"Có cách nào ngăn Sir Ross không tiến hành những kế hoạch của ngài ấy không?" Lottie hỏi. "Có lẽ chúng ta nên tìm đến những luật sư-"



"Quá muộn rồi. Tôi biết sir Ross – anh ta đã tính tới mọi nước cờ có thể. Và ảnh hưởng của anh ta lan rộng tới mọi nơi; tòa án; cơ quan thi hành luật, nghị viện, bộ hình...tờ trát triệu tập ấy sẽ đến, bất kể tôi có làm gì để tránh khỏi nó." Anh thốt ra một từ xa lạ nghe khá tục tĩu. "Tôi muốn bẻ gãy mọi cái xương trong người Cannon, cái con lừa không thể chịu đựng nổi ấy."



"Em có thể giúp gì không?" cô hỏi nhỏ.



"Em nghe chị tôi nói gì rồi đấy? Em sẽ đóng vai quý bà của thái ấp và giúp tôi ra dáng một tử tước."



"Anh đã xoay sở khá tốt ở Stony Cross Park," cô chỉ ra. "Anh tạo ra vẻ ngoài hết sức thuyết phục của tầng lớp quý tộc."



"Chuyện đó chỉ diễn ra trong vài ngày," anh chua chát nói. "Nhưng giờ có vẻ tôi sẽ phải diễn vai đó cho đến hết đời." Anh lắc đầu trong vẻ hoài nghi cáu tiết. "Lạy Chúa! Tôi không muốn điều này. Tôi sẽ giết ai đó trước khi quá muộn."



Lottie ngẩng đầu lên khi cô quan sát anh một cách suy đoán. Không nghi ngờ gì là cô nên thấy sợ hãi khi anh đang ở trong tâm trạng này. Nhìn anh thực sự như thể anh sẵn sàng phạm tội sát nhân, đôi mắt anh sáng rực vẻ khát máu. Nhưng kì lạ thay cô lại ngập tràn sự đồng cảm, và còn hơn thế, một cảm giác của tình bằng hữu. Họ đều là những kẻ vấp ngã, đều đối mặt với một cuộc đời mà họ không được lên kế hoạch cũng như không được hỏi ý kiến.



"Anh cảm thấy thế nào ở Stony Cross Park, khi anh giới thiệu mình là Lord Sidney?" cô hỏi.



"Lúc đầu tôi thấy buồn cười. Trớ trêu thay phải giả mạo là chính mình. Nhưng sau ngày đầu tiên, nó trở thành gánh nặng trên vai tôi. Nội việc đề cập đến cái tên thôi cũng làm tôi bực mình quá sức tưởng tượng."



Lottie tự hỏi vì sao anh quá thù địch với cái tên được gắn với mình từ lúc sinh ra. Phải có vài lí do nào đó ngoài những điều anh đã thể hiện quá rõ.



"Nick, sir Ross có ý gì khi ngài ấy nói anh đủ tiềm lực tài chính để đảm nhận tước hiệu?"



Miệng anh cong lên. "Ý anh ta là tôi có đủ khả năng chi trả cho việc duy trì một vùng đất rộng lớn và phong cách sống đòi hỏi ở một quý tộc."



"Sao ngài ấy biết một chuyện như thế?"



"Anh ta chẳng biết gì hết."



"Tất nhiên là ngài ấy đã nhầm."



"Không," Nick lẩm bẩm, "anh ta không nhầm đâu. Trước khi đến Bow Street, Tôi đã làm vài vụ đầu tư, và cũng có lãi ở nơi này nơi khác. Nhìn chung tôi đã dành dụm được khoảng hai trăm."



Lottie lặng lẽ nhẩm tính khoản tiết kiệm hai trăm bảng cũng không phải số tiền nhỏ, nhưng nó cũng chưa đảm bảo được sự an toàn người ta có thể mong ước. Cô chỉ hi vọng là những khoản đầu tư của anh không bị mất giá. "Ồ, chừng đấy là khá thỏa đáng rồi," cô nói, không muốn làm tổn thương những cảm giác của anh. "Em nghĩ chúng ta sẽ xoay sở khá tốt nếu biết tiết kiệm. Nhưng em không nghĩ điều kiện này cho phép chúng ta mua đồ cưới được. Không phải bây giờ, có lẽ trong nay mai-"



"Lottie," anh cắt ngang, "chúng ta không cần phải tiết kiệm."



"Hai trăm bảng là một con số vừa phải, nhưng sẽ khó khăn để duy trì ngôi nhà với-"



"Lottie," Anh nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu. "Tôi đang nói đến hai trăm nghìn, đâu phải hai trăm bảng."



"Nhưng...nhưng..." Lottie kinh ngạc. Đó là một con số rất lớn, một gia tài đối với những tiêu chuẩn của bất cứ ai.



"Và năm trăm nghìn bảng mỗi năm từ các vụ đầu tư và những chuyến công tác riêng," anh nói thêm, càng làm cô choáng hơn. Gương mặt anh tối lại. "Mặc dù những ngày làm nhiệm vụ của tôi có vẻ đã chấm dứt."



"Sao cơ, hẳn anh phải giàu ngang Lord Radnor," cô sửng sốt nói.



Anh phẩy tay, như thể việc tính toán đến số tiền đó hoàn toàn không thích đáng, so với vấn đề lớn hơn của anh. "Cũng có thể."



"Anh có thể tậu mười hai ngôi nhà. Anh có thể có bất cứ thứ gì anh –"



"Tôi không cần tới mười hai ngôi nhà. Tôi chỉ có thể ngủ dưới một mái nhà trong cùng một lúc. Và tôi chỉ có thể ăn ba bữa một ngày. Và tôi cóc cần gây ấn tượng với ai."



Lottie ngạc nhiên trước nhận thức là anh không có động cơ để đạt được giàu sang. Cơ đồ của anh đến như hệ quả của nhu cầu muốn đánh lừa tất cả mọi người từ xã hội đen đến Bow Street. Và giờ thì nghề thi hành luật pháp đã bị tước khỏi anh, anh sẽ lâm vào cảnh phái có cái gì đấy để làm. Anh là người ưa hoạt động khủng khiếp, hoàn toàn không hợp với sự biếng nhác học thức của đời sống quý phái. Làm sao mà anh có thể điều chỉnh để sống như một quý tộc bây giờ?



Ý nghĩ của anh hắn đã phản ánh suy nghĩ của cô, vì anh gầm lên trong sự giận dữ tuyệt vọng và cào bàn tay vào trong tóc. Một lọn tóc rơi xuống trán anh, và Lottie giật mình trước háo hức đột ngột muốn nghịch những sợi tóc dày màu sô cô la đó, vuốt chúng ra sau, trượt những ngón tay mình vào sự mượt mà ấm áp ấy.



"Lottie," anh cộc cằn nói, "Tôi sẽ ra ngoài một lát. Có thể đến sáng mai tôi mới về. Đêm nay em được ân xá."



"Anh định làm gì?"



"Tôi vẫn chưa biết." Anh lùi ra khỏi cô với vẻ bồn chồn bên lề của hốt hoảng, như thể một tấm lưới nặng đã phủ chụp lấy anh.



Lottie biết cô không nên quan tâm nếu như anh có ra ngoài và uống rượu, rồi dây vào một vụ đánh nhau với ai đó, hoặc làm bất cứ những việc ngu ngốc đầy rẫy mà đàn ông tìm kiếm như trò tiêu khiển. Cô không muốn xoa dịu cơn giận dữ khó có thể kìm nén lâu hơn nữa của anh. Nhưng cô đã làm thế.



Không cho mình có thời gian để cân nhắc các hành động, Lottie lại gần anh, chạm lòng bàn tay vào lớp len đen mỏng mịn màng trên áo vét của anh. Bàn tay cô vuốt lên lớp vải và lách vào bên trong. Áo gi lê của anh cùng màu đen thẫm như áo khoác, nhưng chất vải mịn hơn, hơi trượt lên hình dáng rắn chắc của những bắp thịt ở ngực anh. Cô nghĩ da anh phải nóng tới mức nào, mới truyền được hơi ấm qua cả lớp vải dày.



Nick đột nhiên bất động, hơi thở chuyển thành những nhịp sâu và chậm hơn. Lottie không nhìn lên mặt anh mà thay vào đó tập trung vào nút thắt của chiếc ca vát khi những ngón tay cô khám phá những nếp gấp trắng như tuyết và thơm ngát trên áo sơ mi của anh.



"Em không cần sự ân xá," cuối cùng cô lên tiếng và kéo cái nút thắt cho đến khi nó lỏng ra.



Khi chiếc ca vát được tháo ra, dường như sự tự chủ của anh cũng được gỡ bỏ. Anh thở nặng nhọc hơn, nắm tay siết chặt lại hai bên hông. Một cách vụng về cô tháo cổ áo sơ mi hồ cứng của anh và mở rộng nó ra để lộ màu hổ phách lấp lánh của cổ họng anh. Cô ngước lên và nhìn vào mặt anh với cơn chấn động của sự hốt hoảng bất ngờ vì cơn giận của anh đã mau chóng chuyển thành nhu cầu thể xác đơn thuần. Sắc đỏ lan trên hai gò má và sống mũi anh, một ánh sáng rực rỡ làm mắt anh trông như ngọn lửa xanh sẫm.



Đầu anh cúi xuống vô cùng chậm chạp, như thể anh đang tạo mọi cơ hội cho cô bỏ chạy. Cô ở nguyên tại chỗ, mắt nhắm lại khi cảm thấy sự tiếp xúc vừa đủ của miệng anh lên một bên cổ cô. Đôi môi anh quét nhẹ trên làn da nhạy cảm, hé ra, và đầu lưỡi mượt mà của anh vuốt ve cô trong một vòng tròn nóng bỏng tinh tế. Với một hơi thở run run, Lottie ngả người vào cơ thể anh vì phía dưới hai chân cô đã mất thăng bằng. Anh không chạm tay vào cô, chỉ tiếp tục khám phá cổ cô với sự nhàn nhã tinh vi. Cô bám vào anh, hai bàn tay khóa quanh thắt lưng anh.



Hai bàn tay anh đi đến vai cô, nhẹ nhàng siết lại. Dường như anh không quyết định được liệu mình muốn kéo cô vào hay đẩy cô ra. Giọng anh khàn đi khi anh hỏi, "Em đang làm gì vậy, Lottie?"



Tim cô nện thình thịch dữ dội đến mức cô khó mà gom được hơi thở để nói. "Em nghĩ là, em đang khuyến khích anh hoàn thành nốt việc mà anh đã bắt đầu trong thư viện của Lord Westcliff."



"Chắc chắn đi," anh cộc cằn nói. "Đã sáu tháng qua tôi không có phụ nữ. Nếu em đột nhiên quyết định dừng lại, tôi sẽ không chấp nhận dễ dàng đâu."



"Em sẽ không bảo anh dừng lại."



Anh chằm chằm nhìn cô, ánh mắt sáng rực, khuôn mặt sắt lại. "Tại sao là bây giờ, khi mà đêm qua em không muốn?"



Điều đó vượt quá khả năng giải thích của cô. Sau những sự kiện chiều nay, đột nhiên anh trở nên dễ bị tổn thương với cô. Cô bắt đầu nhìn thấy những mặt anh cần đến cô, những nhu cầu vượt ra ngoài khao khát tình dục. Và cái thử thách thuần phục được anh, kết hợp sức mạnh của anh với của cô, quá ư cám dỗ để cưỡng lại.



"Giờ chúng ta đã kết hôn," cô nói, chộp lấy lí do đầu tiên có thể nghĩ ra. "Và em muốn... kết thúc cho nhanh chuyện này, để em không phải sợ nó nữa."



Cô nhìn thấy ánh sáng cướp bóc trong mắt anh. Anh muốn cô, anh không phí thời giờ để hỏi han nữa, chỉ chìa tay ra. "Vậy thì lên gác thôi."



Lottie thận trọng đặt tay mình vào tay anh. "Nick, có một điều..."



"Gì vậy?"



"Trời vẫn chưa tối."



"Và...?"



"Có thích hợp không nếu làm chuyện này vào buổi chiều?"



Câu hỏi gây ra một nụ cười phóng đãng từ anh. "Tôi không biết. Và tôi chẳng thèm quan tâm."



Cầm lấy tay cô trong tay mình, anh dắt cô đi từ thư viện ra tiền sảnh, rồi lên cầu thang lớn.