Wrong Impression

Chương 18




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dờ

Nhóc con cũng cần thể diện, Cố Lễ Châu chấp nhận chiếc thẻ bao cả năm xem biểu diễn đó.

Vì vậy, trước giờ cơm tối, hai lão già phòng 303 lại có thêm một tiết mục giải trí.

Chung Vị Thời sợ bọn họ xem nhào lộn thấy chán, còn biểu diễn thêm Vịnh Xuân Quyền, yoyo, diabolo [1], đánh con quay, đá ngựa hiphop, các loại biểu diễn mãi nghệ...

[1] Diabolo (Yo-yo Trung Quốc)



Nhờ phúc của cậu mà cả đêm Cố Lễ Châu nằm mơ thấy hắn ngồi ở hành lang xem Chung Vị Thời chơi diabolo.

Bên cạnh còn có một ông cụ ngồi phe phẩy quạt hương bồ.

Ngoài nhào lộn và đi vài đường quyền thì các tiết mục khác biểu diễn chán đến độ khiến người ta muốn ném trứng ung, nhưng Cố Lễ Châu vẫn nể mày nể mặt vỗ tay: "Hay——"

Chung Vị Thời kéo áo, quay lại nhìn hắn rồi cười.

Mắt của thằng nhóc cong cong như trăng khuyết, khóe miệng cũng nhếch lên rất cuốn hút.

Vừa cười xong......

Thì tỉnh giấc.

Cố Lễ Châu nhìn chằm chằm lên trần nhà, dậy thay quần áo.

"Ây, lão Cố dậy rồi à, tý nữa giúp tôi chuyển hai rương đồ kia đến đoàn phim nhé." Tào Trí Hằng vừa thu dọn vừa nói: "Mấy hôm nay ông già nói bụng dạ khó chịu, tôi phải đưa ổng đi nội soi xem thế nào."

"Ừ, có bị sao không?"

"Ăn uống bình thường không sao, nhưng cứ đau từng cơn âm ỉ, tôi đoán là viêm dạ dày rồi."

"Ừ, kiểm tra kỹ càng một chút."

Cố Lễ Châu thoáng nhìn mấy thứ đồ trên bàn đã được đóng thùng cẩn thận, giấy nhớ ghi địa chỉ và tên người nhận.

Bên cạnh còn có một chiếc thẻ nhân viên tạm thời, hẳn là lúc vào đoàn thì cần trình ra.

"Thành phố phim trường, ông đến bao giờ chưa? Cũng khá lớn đấy, ekip《Kinh Thành》 ở khu A, ông đi vào là thấy ngay, có biển thông báo. Nếu không được thì tìm người mà hỏi." Tào Trí Hằng quay ra buộc dây giày.

"Tôi có thiểu năng trí tuệ đâu." Cố Lễ Châu nói.

Tào Trí Hằng cười hê hê, "Tôi sợ ông lạc đường thôi, phải đưa tới trước buổi trưa, buổi tối cần dùng. Buổi chiều sẽ bắt đầu dựng bối cảnh."

"Ừm." Cố Lễ Châu gật đầu, "Sẽ hoàn thành sứ mệnh."

Sau khi Tào Trí Hằng lái xe đi rồi, Cố Lễ Châu xuống dưới tầng ăn sáng, kêu một chiếc taxi. Lúc buông đũa thì vừa lúc xe tới.

Tài xế là một người đàn ông mang kính râm, Cố Lễ Châu chưa kịp ngồi lên xe thì đã nghe tiếng than thở: "Ôi, đường xá đầy ổ voi ổ gà, khó đi lắm."

Đang đúng mùa mưa, Dự Thành đã mưa mấy ngày, đặc biệt là vùng thuộc Tây Thành thì như di tích sau tận thế, vô cùng thê thảm.

Hiếm lắm mới có một ngày trời nắng như hôm nay, không khí tràn ngập mùi cỏ thơm ngát sau mưa, nhưng đường vẫn ướt sũng, giày thể thao của Cố Lễ Châu cũng bị dính vài giọt bùn bắn lên.

Đến thành phố phim trường vẫn vậy.

Xe ngoài không được đi vào, Cố Lễ Châu đành phải bê hai rương đồ ngồi xuống ven đường gọi điện thoại.

Đối diện hắn là phim trường có bối cảnh đường phố Thượng Hải thời xưa, có một đoàn phim đang quay, rất nhiều diễn viên quần chúng đang giơ cao cờ kháng chiến hò hét.

Hắn đứng cách đó khoảng mười mấy mét, cảm giác như khí thế kia cũng cuốn luôn mình vào.

Không biết có phải do ảo giác không, hắn cứ cảm thấy thằng nhóc đi đầu xông vào đám đông kia hơi quen quen.

"Rầm rầm rầm——" Mấy tiếng vang lên.

Hai đầu gối thằng nhóc mềm nhũn quỳ rạp, mặt úp xuống bùn đất không có tý giảm xóc nào.

Tim Cố Lễ Châu thắt lại.

Mặt đất không đồ bảo hộ gì, một cảnh quay liền mạch.

Nhìn thôi cũng thấy đau.

Thằng nhóc ngay lập tức đứng dậy lau lau mặt rồi lùi sang một bên.

Trước ống kính bỗng nhiên xuất hiện một người khác giống y đúc.

Chỉ thấy cậu ta được nhân viên công tác xúm lại sửa trang phục, sau đó nhẹ nhàng quỳ xuống đất.

Lần thứ hai hô "action", khuôn mặt quý giá kia thong thả áp xuống bùn lầy.

Ống kính cho cậu ta một góc đặc tả sườn mặt rất dài.

Sau khi đạo diễn hô "cắt", mọi người reo hò, hai nhân viên hóa trang chạy lại rửa sạch vết bẩn trên mặt diễn viên.

Tầm mắt Cố Lễ Châu dõi theo thằng nhóc đóng thế, thấy cậu ngồi xổm một mình trong góc, dùng nước khoáng rửa mặt.

Cố Lễ Châu ngửa đầu nhìn bầu trời ngàn dặm không mây, chẳng hiểu sao tự dưng thở dài.

Giới giải trí đúng là tàn khốc.

Thực ra, ngành nghề nào cũng rất tàn khốc.

Cơ hội quá ít.

Những người đó chỉ có thể tiếp tục nỗ lực ở một nơi mà người khác không nhìn thấy.

Gọi liên tục 5-6 cuộc điện thoại, người bên đoàn phim mới bắt máy.

"Ngại quá, tôi vừa xong việc, di động tắt âm nên không nghe thấy, anh ở đâu? Tôi đi qua lấy."

Cố Lễ Châu báo địa điểm, vừa buông điện thoại xuống thì thấy một bóng dáng đang tựa vào lan can phía đối diện vẫy tay với hắn.

Ánh nắng gắt đổ xuống, chiếu lên hai gò má hồng của thằng nhóc, ngay cả sợi tóc cũng như đang phát sáng.

Bọt nước chảy từ cằm lọt vào trong cổ, quần áo giống hệt diễn viên chính khiến vóc dáng cậu càng thêm cân xứng.

Nụ cười kia trùng hợp một cách kỳ diệu với giấc mơ lúc sáng sớm của Cố Lễ Châu.

Hai tay Chung Vị Thời giơ lên qua đầu, khua đi khua lại, trong tay vẫn còn cầm lá cờ kháng chiến.

Bởi vì đoàn phim kéo dây ngăn cách, cậu chỉ có đứng cách xa mười mét mà vẫy tay nhiệt tình với Cố Lễ Châu.

"Anh đến xem tôi quay phim hả!"

"......" Xem ra bệnh thiểu năng không chữa được.

Cố Lễ Châu cười một tiếng, thong thả đi qua đó, "Đúng vậy, hôm nay đóng thế cho diễn viên chính?"

"À, đóng thế cho nam phụ." Lần đầu tiên Chung Vị Thời gặp người quen ở phim trường nên hơi phấn khích, có điều cậu cũng không ngốc đến mức thật sự nghĩ rằng Cố Lễ Châu tới xem cậu quay phim, "Anh đến đây làm gì thế?"

Cố Lễ Châu chỉ ngược ngón cái về phía sau, "Đưa đồ tới đoàn làm phim giúp bạn, người xông lên đầu tiên vừa rồi là cậu à?"

"Ừm." Chung Vị Thời gật đầu cười, không hề thấy xấu hổ vì mình đóng vai nhỏ, cậu lắc đầu vẩy nước, "Một lần đạt luôn! Ngầu không!"

"Ngầu."

Cố Lễ Châu vô tình phát hiện ra bên thái dương cậu bị xước da, lấy một chiếc băng cá nhân trong ví tiền ra đưa cho Chung Vị Thời, "Cần không?"

Chung Vị Thời định nói bây giờ không dán được, chút nữa còn cảnh quay, nhưng tay vẫn vô thức đưa ra nhận lấy, "Cảm ơn nhé, anh tới thật đúng lúc."

Cố Lễ Châu mỉm cười, "Đừng khách sáo."

Chung Vị Thời nghe phó đạo diễn gọi, vứt một câu "gặp lại sau" rồi vội vã chạy đi, giống như một con báo con tràn đầy sức sống.

Trong khoảnh khắc, Cố Lễ Châu dường như thấy được bóng dáng mình trên người Chung Vị Thời.

Ánh nắng trên đỉnh đầu ngày càng nóng rát.

Cố Lễ Châu châm một điếu thuốc, hơi híp mắt nhìn theo bóng dáng bay nhảy kia.

Trang phục của diễn viên quần chúng đa phần là do nhân viên học việc chỉnh sửa, Chung Vị Thời mặc lên, lộ rõ thân hình cao ráo, sức sống tràn ra tứ phía, kết hợp với tạo hình nổi bật khiến cậu như phát sáng giữa đám đông.

Có một cảnh đấu súng, Chung Vị Thời sắm vai nhân vật quần chúng trúng đạn, sau đó nhảy từ tầng hai xuống đất, nện cả người vào một tấm đệm mềm bẩn thỉu.

Lúc đứng dậy thì tay đỡ thắt lưng xoa xoa bóp bóp.

Thoạt nhìn rất đau.

Trước mắt Cố Lễ Châu bỗng hiện ra khuôn mặt bối rối của Chung Vị Thời khi muốn trả lại chiếc áo cho hắn.

"Cái áo phông này, tôi nghĩ tôi không cần mặc đồ đắt đến thế..."

Thực ra lúc ấy hắn rất muốn nói rằng, cậu mặc hợp lắm.

Tiếc là sau đó không thấy Chung Vị Thời mặc lại chiếc áo đó nữa.

Buổi chiều ngày hôm đó, Cố Lễ Châu nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, nói là đã bắt được Trương Cẩu nhưng không liên hệ được với Lý Ngọc Cần nên phiền hắn đi một chuyến tới đồn để hiểu rõ tình huống hơn.

Đi một chuyến là mất vài tiếng đồng hồ.

Lúc trở về 303, Cố Lễ Châu mệt như chó nằm uỵch xuống giường, nhắm mắt thở dài.

Trương Cẩu thừa nhận hành vi lừa đảo, nhưng gã đã cầm hết tiền đi tặng vật phẩm cho một streamer nữ, tiêu không còn một xu, tổng tất cả tài sản không đến 5000 tệ.

Từ nhỏ Trương Cẩu đã mồ côi, trình độ học vấn thấp, điển hình của loại dốt nát bất tài lại còn ham tiền háo sắc.

Lúc vào lục soát nhà, cảnh sát tý thì ngất lịm bởi mùi trong phòng.

Trương Cẩu đang nói chuyện sôi nổi với nữ streamer vừa nóng bỏng vừa xinh đẹp, mới nhảy múa được một nửa thì video đã bị cảnh sát tắt cái rụp.

"Tôi thật sự không có tiền! Bắt thì bắt đi, dù sao nhà cũng chỉ có mình tôi, ở đâu mà chẳng được! Tóm lại là không có tiền!"

Lúc ấy Cố Lễ Châu phải thầm đọc "giết người phạm pháp" vô số lần trong lòng mới ngăn được nỗi kích động muốn bóp chết gã.

Hơn 30 vạn không phải là số tiền nhỏ, nếu mẹ hắn biết không lấy lại được thì kiểu gì cũng buồn rầu.

Bà là loại người thà trốn đi khóc một mình cũng không muốn nói ra, chưa biết chừng vì chuyện này mà còn sinh ra trầm cảm.

Phải nghĩ cách trả lại tiền cho mẹ.

Cố Lễ Châu bấm nút điều khiển, suy nghĩ bay tán loạn.

Tiền thì dễ rồi, nhưng trả kiểu gì mới là vấn đề.

Tốt nhất là mướn người khác giả thành cảnh sát rồi chuyển cho mẹ.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vọng vào từ bên ngoài.

"Có ai ở nhà không?"

"Muốn xem chơi dây không?"

Cố Lễ Châu cười, tế bào toàn thân bỗng sống lại, "Có!"

Chung Vị Thời nghe chuyện Trương Cẩu đã bị cảnh sát tóm thì phấn khích, nhưng biết chuyện 30 vạn không đòi về được thì lại ỉu xìu xuống.

"Tặng quà cho streamer nào anh biết không?"

"Sao, cậu còn muốn tìm người ta đòi tiền?"

"Thử thôi mà."

"Cảnh sát đã liên hệ rồi, đối phương cúp máy xong thì xóa acc. Dân ngoại tỉnh, cách đây cả nghìn cây số, cậu đi đâu tìm?"

Chung Vị Thời rất thất vọng, nhưng nghe Cố Lễ Châu nói xong kế hoạch thì tròn xoe mắt, "Anh bảo tôi giả làm cảnh sát đi lừa gạt người khác? Phạm pháp đấy!"

Cố Lễ Châu "xời" một tiếng, "Cậu còn biết đến hai chữ phạm pháp?"

"Đương nhiên, lúc trước đã hứa ở đồn cảnh sát là không làm chuyện xấu nữa rồi, tôi không đi." Chung Vị Thời nói.

Cố Lễ Châu: "Bảo cậu đi đưa tiền chứ không phải lừa tiền, không tính là phạm pháp, cùng lắm thì coi như cosplay, cậu thích cái này nhất còn gì?"

Chung Vị Thời liếc nhìn hắn, "Tôi có công việc tử tế rồi."

Cố Lễ Châu thản nhiên nói: "Tôi cho cậu 200."

"Mức phí lên sàn của tôi là 300 đấy." Chung Vị Thời gân cổ lên.

"Cậu đừng có được voi đòi tiên."

"500."

"Đê tiện."

"800!"

"......" Cố Lễ Châu nghiến răng, cố gắng không để hai chữ "trơ tráo" tuột ra khỏi miệng.

Chung Vị Thời nhận được khoản dự chi thì vui sướng lộn mèo mấy cái, từ 303 về cuối hành lang.

Cố Lễ Châu không thể tưởng tượng nổi một người sao lại có nhiều thể lực để tiêu hao như vậy, mỗi ngày hắn nằm bất động thôi cũng thấy mệt rồi.

Suy cho cùng vẫn là còn trẻ.

Chung Vị Thời lộn xong, đầu đầy mồ hôi, chiếc băng cá nhân trên trán ướt nhẹp, chỉ còn một góc miễn cưỡng dính vào da.

Cố Lễ Châu nhìn mà khó chịu, ngoắc tay.

Chung Vị Thời lập tức lại gần, "Gì thế?"

Lúc Cố Lễ Châu nâng tay lên, Chung Vị Thời né tránh theo bản năng, "Anh làm gì vậy?"

"Đừng nhúc nhích."

Cố Lễ Châu bóc băng cá nhân trên thái dương cậu xuống, lại lấy ra một cái mới.

Đầu ngón tay hơi lạnh, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Động tác dịu dàng ngoài dự đoán.

Chung Vị Thời hơi ngẩn người.

Lần đầu tiên trong đời có người thay băng dán cá nhân cho cậu, lại còn là đàn ông!

Khoảng cách rất gần, bầu không khí mờ ám một cách khó hiểu, tóm lại là vô cùng vi diệu.....

Khiến người ta vô thức hít thở thật khẽ.

Cậu thậm chí còn nghĩ: Cảnh này mà ở trong phim thì tiếp theo sẽ là hôn nhau!

"Công việc mệt như vậy, lại còn dễ bị thương, cậu đã từng muốn đổi nghề chưa?" Giọng nói chuyện của Cố Lễ Châu rất khẽ, giống như ánh nắng ban mai, vừa mềm mại vừa dịu dàng.

"Tôi thích quay phim."

Chung Vị Thời ngước mắt lên nhìn vào đôi con ngươi đen như mực của Cố Lễ Châu, thậm chí cậu còn có thể thấy được một nốt ruồi nhỏ ẩn dưới lông mày hắn.

Ok, đm quá là mờ ám rồi!

Cố Lễ Châu cũng là mắt hai mí, có điều không phải là đuôi mắt hoa đào rũ nhẹ xuống như Chung Vị Thời.

Mắt hắn hẹp và dài, có vẻ giống mí lót hơn, lười biếng lơ đãng khiến người ta tưởng hắn luôn trong trạng thái không tỉnh ngủ, nhưng một khi tỉnh rồi... Sẽ phát hiện ra ánh mắt của hắn rất chân thành, rất chuyên chú, như là có thể nhìn thấu tâm tư của người khác.

Giống như bây giờ.

Chung Vị Thời mất tự nhiên chớp mắt mấy cái rồi rời mắt đi.

"Sức khỏe là quan trọng nhất." Cố Lễ Châu vuốt miếng băng cá nhân, cong ngón trỏ búng nhẹ lên trán cậu, "Được rồi."

Chung Vị Thời "áu" một tiếng, xoa xoa trán, lại sờ miếng băng dán, nói cảm ơn xong thì quay đầu đi thẳng, không dám nhìn thêm một chút nào nữa.

Ánh chiều tà nhuộm đường chân trời thành một màu cam đỏ ấm áp.

Cố Lễ Châu nhìn theo bóng dáng cao gầy ấy, mỉm cười.

Cho dù thế giới này có tàn khốc thế nào đi nữa thì cũng không ngăn được những bước chân kiên định muốn tiến lên.

Bởi vì phía trước vĩnh viễn có ánh sáng.