Đám người nhà họ Trần bị sấm sét đột ngột đánh xuống dọa sợ, mấy người phụ nữ vốn nằm trên mặt đất than khóc ầm ĩ thấy mặt đất lõm một cái hố to, mặt trên còn lượn lờ khói đen thì sợ tới mức cứng họng, không gào nổi.
Một người lồm cồm bò dậy, víu lấy người bên cạnh, run lẩy bẩy nhìn tôi.
Tôi cầm dao cạo, bước từng bước ra ngoài.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy rất tức giận!
Giết người đền mạng, chuyện này tôi hiểu.
Nên bốn người nhà Trần Toàn chết, tôi áy náy trong lòng, bọn họ muốn nhà ở của tôi, tôi đền.
Muốn đền tiền, tôi cũng đồng ý!
Nhưng lần này ba kẻ canh giữ quan tài trên thuyền lớn chết, hoàn toàn là do bọn họ lòng tham không đáy, còn không biết kiêng dè và kính sợ, bọn họ tự chuốc lấy!
Liên quan gì tới tôi?
Mỗi bước tôi đi, sấm sét cũng theo chân tôi roẹt roẹt di chuyển tới đó, người nhà họ Trần bị dọa tới mức lùi về sau.
Bức tường người vốn chen chúc chật chội, nay cũng vì sợ hãi mà dần dần tản ra.
Tôi nhìn về phía Trần Tân Bình: “Tôi từng nói, 2,4 tỷ tôi nợ thôn Trần Gia, tôi sẽ trả. Nhưng hôm nay, ba kẻ kia chết không liên quan tới tôi. Là do bọn họ lòng tham không đáy, muốn di chuyển cái quan tài tràn ngập tà khí kia. Lại còn nói lời bất kính với người chết, đó là báo ứng của bọn họ!”
“Cái quan tài đó ở ngay trên thuyền.”
Tôi vươn tay chỉ về phía thuyền, một tia chớp roẹt qua, xoẹt ngang con thuyền lớn trên biển.
Ánh chớp chiếu sáng cả mặt sông, gió lớn khơi lên sóng sông ào ào xô vào bờ.
Tôi cười lạnh nói: “Các người muốn thì tự tới mà bê đi. Vàng bạc của cải, kim ti nam mộc gì đó các người cũng phải nuốt nổi mới được. Báo ứng của thôn Hồi Long còn chưa đủ để cảnh tỉnh à! Thôn Trần Gia các người muốn biến thành thôn Hồi Long thứ hai thì cứ việc dời cái quan tài đó đi.”
Tôi nói xong thì cất dao cạo, bước nhanh về phía xe đạp điện, vặn ga đi.
Tuy là tôi rất giận, nhưng chuyện cần làm vẫn phải làm. Bây giờ phải nhanh chóng đi tìm mễ bà Tần chuẩn bị tương gạo.
Nếu không đến giờ Tý cũng không thể lấy được xác Lý Thiến ra khỏi quan tài, chứ đừng nói đến mở nó ra!
Nhưng tôi vừa khởi động xe đã cảm thấy phía sau nặng hơn.
Tiêu Tinh Diệp ngồi sau xe nói: “Tôi về cùng cô, tôi ở lại đây sẽ bị bọn họ gặm sạch mất.”
Anh ta ngồi rất cẩn thận, hai tay nắm chặt lấy tấm tựa sau yên xe, cố gắng dịch về phía sau.
Lúc này tôi vừa giận vừa khó chịu nên chỉ ừ nhẹ, sao đó gạt chân chống xe.
Trên cầu có rất nhiều người hóng hớt, thấy xe tôi đi qua thì rất tự giác tránh sang hai bên, hình như rất sợ tôi đâm vào bọn họ.
Tất cả mọi người không ai dám thở mạnh, ngây ngẩn nhìn tôi rời đi.
Tới khi ra khỏi trấn, đến đường mòn rồi Tiêu Tinh Diệp mới cẩn thận nói: “Màn sấm chớp vừa rồi do Xà Quân tạo ra à? Thế cũng...quá khiếp sợ đi? Xà Quân giận thật hay chỉ chống lưng cho cô thôi thế?”
Tôi đi xe đạp điện, cảm nhận gió thổi vào mặt, hình như tia sét đầu tiên xoẹt qua lưỡi dao của tôi nổ tung mặt đất kia là do Mặc Dạ làm thật.
Nhưng gió mây ùn ùn sau đó thì không biết có phải là do tôi nhất thời kích động không.
Hay là do đám người nhà họ Trần đó quá quá đáng nên Mặc Dạ nổi giận thật?
Chỉ là lúc này tôi cứ cảm thấy lồng ngực nặng nề đau âm ỉ, có lẽ là do lúc nãy bực quá.
Nhưng lần này Xà Quân ra sức thật đó.
“Anh sống ở trấn trên?” Tôi lái xe, chuyển chủ đề “Làm thế nào mà biết Xà Quân?”
Hình như Tiêu Tinh Diệp còn cười tự giễu: “Thủy sư nối xương, tuy không được tính là người trong huyền môn nhưng ít nhiều gì cũng tiếp xúc với những người đó. Trấn bên có rất nhiều người sống tới, tôi trà trộn vào trong nghe ngóng được vài chuyện, chỉ là không ngờ rằng sẽ gặp phải cô.”
Hình như anh ta cũng không có ý xấu. Tôi lại không biết nên tán gẫu chuyện gì với người không quen thân, nên yên tâm đi xe về.
Về tới nhà mễ bà Tần, tôi vừa dừng xe đã thấy A Bảo đeo khẩu trang, vịn tường, gấp gáp đi về phía tôi.
Tôi rất sợ nó dọa sợ Tiêu Tinh Diệp nên vội vã dừng xe, ôm nó lên: “A Bảo!” Tiêu Tinh Diệp ngây người, sau đó ho khẽ “Con trai cô cũng lớn thế này rồi à?”
Tôi cười khổ, ôm A Bảo vào nhà.
Mễ bà Tần đang sàng gạo, bà ấy thấy tôi trở về thì trầm giọng nói: “Vừa khéo sọt gạo này đầy rồi, giúp bà đổi sọt khác đi.”
Trong sọt trúc là gạo nếp, không phải gạo tẻ.
Xem ra mễ bà Tần đã biết chuyện, tôi đặt A Bảo xuống, dịch sọt gạo ra chỗ khác.
Tiêu Tinh Diệp đứng cạnh vội vươn tay đón lấy sọt gạo xách đi.
“Hóa ra là cậu à cậu quan tài.” Mễ bà Tần đổi sọt đựng gạo khác “Tôi đang buồn không có ai đẩy cối xay, vừa khéo cậu tới rồi thì giúp tôi xay tương gạo đi.”
Tiêu Tinh Diệp cười ha ha: “Nghe nói bà nhận học trò, cháu còn nghĩ nào rảnh đến xem sao, không ngờ rằng lại gặp nhau trong cảnh này.”
Trấn trên lớn như vậy, người như bọn họ, quen biết nhau cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là tôi không biết vì sao bà ấy lại gọi Tiêu Tinh Diệp là “Cậu quan tài”?
Mễ bà Tần lại tiếp tục sàng gạo, tôi ôm A Bảo, đi vào nhà bếp tìm hai thùng gỗ, chuẩn bị ngâm gạo trước…
Đồ dùng trong huyền môn rất kỳ quái, sàng gạo có thể dùng máy, nhưng ngâm gạo thì phải dùng thùng gỗ, nghiền tương gạo phải dùng cối xay đá.
Nếu dùng máy nghiền thành tương, sợ bề mặt kim loại sẽ truyền tới một ít sát khí lạnh lẽo, lẫn vào trong nước tương, không kiềm chế được thi khí thì thôi, mà còn sinh ra sát khí trong xác chết.
Gạo để xay tương phải ngâm rất lâu, rồi mới từ từ nghiền thành nước tương.
Tiêu Tinh Diệp đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm A Bảo cũng đứng cùng bên, anh ta còn ngồi xổm xuống trêu chọc nó.
A Bảo thà chơi với góc tường cũng không muốn để ý anh ta.
Tôi ngâm xong gạo, dùng thùng nhựa xách nước chuẩn bị rửa cối xay thì cảm thấy có một bóng đen nhoáng qua tầm mắt.
Mặc Dạ đứng bên cạnh tôi, trầm giọng nói: “Em đi ăn chút gì đi.”
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Tiêu Tinh Diệp, ánh mắt ẩn chứa khí lạnh.
Tiêu Tinh Diệp đứng một bên không có việc gì làm, đang do dự có nên hút thuốc hay không lập tức cất thuốc lại.
Anh ta nhận lấy thùng nước: “Để tôi rửa cối xay, cô nấu cơm đi. Đi đi đi đi!”
Hình như Mặc Dạ còn chưa thấy hài lòng, hừ lạnh. Khuôn mặt phơi nắng đến ngăm đen của Tiêu Tinh Diệp hình như hơi xanh xanh, anh ta nhìn vào trong phòng.
Qua một lúc lâu anh ta mới phản ứng lại, lập tức nói: “Cô ngồi đi, tôi nấu cơm trước rồi rửa cối xay, cô muốn ăn gì?”
Giọng điệu này, tốt ghê.
Tôi nhìn Mặc Dạ, không biết Xà Quân bị sao nữa.
Tôi nói với Tiêu Tinh Diệp: “Vẫn nên để tôi nấu cơm thì hơn. Chúng ta phải nghiền nhiều tương gạo nếp lắm, anh giúp mễ bà Tần sàng gạo đi.”
Rõ ràng là Tiêu Tinh Diệp đã bị Mặc Dạ dọa sợ, vội vàng cầm xô nước vào góc phòng rửa cối xay.
Tôi vươn tay định ôm A Bảo, có người ngoài ở đây, tôi vẫn nên dẫn nó theo bên người thì hơn.
Nhưng tôi vừa khom lưng đã thấy Mặc Dạ vươn tay bế A Bảo lên: “Ta trông nó, em nấu cơm đi.”
Ban đầu A Bảo còn hơi sợ hắn, nhưng buổi sáng nó đã ăn quả chu của hắn nên bây giờ không sợ nữa, lần mò lung tung trong ngực hắn.
Tôi hơi khó hiểu về hành vi của Mặc Dạ, nhưng hắn lại ôm A Bảo về phòng.
Mễ bà Tần lại mua gà, tôi chặt đùi gà hầm canh cho A Bảo, sống lưng thì xào ớt xanh.
Tôi lười nấu cơm nên chuyển sang nấu mì, chuẩn bị ăn lẫn với thịt gà.
Lúc ăn mì, mễ bà Tần chỉ bưng bát, canh máy sàng gạo.
Tiêu Tinh Diệp thì không dám ngồi bàn, bưng bát mì cạnh mễ bà Tần, thi thoảng lại liếc vào trong phòng. Hình như anh ta có chuyện muốn hỏi, nhưng không dám mở miệng. Cuối cùng nín nhịn vào trong bụng, dứt khoát bê bát ra ngoài ăn.
Tôi bê canh gà đã hầm xong và thịt gà vào cho A Bảo thì thấy Mặc Dạ đang ôm nó, hình như đang dạy nó nói chuyện. Nhưng mà nghe thì lại giống như pháp quyết gì đó.
LA Bảo còn học rất vui vẻ, không ngừng cười khanh khách.
Tôi đặt bát xuống, lấy yếm chuẩn bị đeo lên cổ cho nó.
Thế nhưng Mặc Dạ lại vươn tay đón lấy: “Để ta, tập trước, sau này quen thì tốt rồi. Em ăn mì đi, đừng để bị đói.”
Tôi ngây ngẩn cả người, sao nay Xà Quân rảnh thế?
Thế nhưng hắn quyết tâm cầm lấy yếm, tuy là không quen tay nhưng vẫn đeo được cho A Bảo, sau đó bế nó đi rửa tay.
Làm người đang ngồi cạnh bàn là tôi đây ngây ngẩn mất một lúc.
Xà Quân biến thân từ người yêu Long Duy cực kỳ sâu đậm thành bố trẻ hả?
Nhưng mà tôi đói thật, đứng dậy bưng bát mỳ tôi để trong bếp vào phòng.
Vừa ăn được một miếng thì thấy Mặc Dạ ôm A Bảo đã rửa sạch tay trở lại. Hắn đặt nó ngồi xuống, rồi đặt bát canh gà trước mặt nó.
Sau đó hắn gặp đùi gà, lúc A Bảo vươn tay muốn lấy thì lại chỉ về phía tôi: “Gọi mẹ.”