Xà Đại Nhân

Xà Đại Nhân - Chương 104: Chuyện Khó Nói




Nhìn dáng vẻ cùng với biểu cảm căm hận của Trần Tân Bình thì đã biết, e rằng chuyện của thôn Trần Gia không nhỏ.

Tôi đảo mắt nhìn xe bán tải bị vải bạt che phủ, nói với Trần Tân Bình: “Hôm qua khi ông lên thuyền, không dám nhìn kỹ thi thể bị đóng trên quan tài, phải không?”

“Tôi nhìn Tà bà nương bị đóng Môn Thần kia làm gì chứ!” Trần Tân Bình trừng mắt nhìn tôi. Nặng nề nói: “Ngay trước mặt sư phụ mễ bà Tần này, chúng ta nói cho rõ ràng, có phải chuyện của thân chúng tôi có liên quan đến cô không?”

Ông ta nói rồi muốn đi vào trong phòng. “Ông vẫn nên nhìn thi thể trên xe bán tải này đi.” Tôi ôm A Bảo, nhanh chân đi lên phía trước.

Vượt qua người ông ta nói: “Nhìn thi thể rồi, nói không chừng ông có thể nhớ ra cái gì. Tôi lại có bản lĩnh đến vậy, còn có thể khiến cả thôn các ông không yên ổn sao?”

Đúng lúc này Tiêu Tinh Diệp đừng xe xong, nhảy xuống xe rồi kéo vải bạt.

Trên mặt Trần Tân Bình mang theo nghi ngờ nhìn về phía chiếc xe, nhưng rồi vẫn tiến lại gần. Tôi bế A Bảo vào nhà chính, nhìn mễ bà Tần nói: “Ông ta muốn vấn mễ?”

Mễ bà Tần đang bày biện hương án ho hai tiếng: “Gần đây thôn Trần Gia gà chó không yên, đủ loại gia súc gặp họa, người trong thôn liên tiếp xảy ra chuyện. Ông ta muốn vấn miễ, tìm ra nguyên nhân”

Không biết vì sao đột nhiên tôi nghĩ đến Thiên Nhãn Thần Toán lão Chu đoán mệnh cho tôi kia. Nở nụ cười với mễ bà Tần, bể A Bảo trở về phòng, đặt nó lên giường ngủ. Lúc đi ra, chỉ thấy mặt Trần Tân Bình xám như tro tàn, hai chân hơi run đứng bên cạnh xe bán tải. Tiêu Tinh Diệp đang vừa cầm điện thoại vừa chỉ vào thùng gỗ lớn trên xe, sắc mặt nặng nề nói gì đó. “Chuyển xuống trước đã.” Tôi đi đến, vén tay áo nói với Tiêu Tinh Diệp: “Đợi lát nữa gọi nhà bác Lý đến nhận xác.” Loại thi thể kỳ lạ này, âm khí oán niệm nặng nề, vừa thấy ánh sáng mặt trời thì sẽ xảy ra chuyện.

Trần Tân Bình đứng sau thùng xe, vẫn còn hơi sững sờ, Tiêu Tinh Diệp đẩy ông ta ra: “Tránh ra một chút, đừng đụng vào người chết”

Mễ bà Tần cầm tiền giấy, vừa đốt vừa niệm, tôi và Tiêu Tinh Diệp khiêng thùng gỗ, dứt khoát bỏ vào trong gian phòng dẫn dắt A Bảo lần trước.

Chờ sau khi chuẩn bị xong, mễ bà Tần lại lấy Trấn Hồn Phù dán lên trán Lý Thiên, sau đó cùng tôi kéo Lý Thiến ra, đặt lên trên chiếc giường trúc kia, cởi chiếc áo cưới đỏ tươi trên người xuống.

Bên trong chiếc áo cưới kia không có cái gì thì thôi đi, trên người lại phủ đầy vết thương, còn có rất nhiều vết bỏng do tàn thuốc.

Mễ bà Tần thở dài, cầm chăn mềm trên giường đắp lại: “Bảo Vợ chồng lão Lý chuẩn bị áo liệm rồi lại đến.”

Tôi sợ Lý Thiên lại bị thi biến, đóng chặt cửa sổ bị Phù Ngàn đụng hư lần trước, vừa rắc gạo quanh giường vừa dựng vào mắc màn lên, lấy dây đỏ buộc lục lạc ở xung quanh, lúc này mới lui ra ngoài. Bên ngoài, Tiêu Tinh Diệp đã gọi điện thoại cho vợ chồng bác Lý: “Lát nữa sẽ có người đưa quan tài và áo liệm đến, bọn họ chuẩn bị mang người về, an táng chôn cất”

Tôi đảo mắt nhìn Trần Tân Bình, ông ta kéo lấy mễ bà Tần: “Thật sự là Tà bà nương kia làm hại sao?”

“Tôi nói với ông ta chuyện cô bịa kia rồi” Tiêu Tinh Diệp sợ tôi không giấu được, nhỏ giọng nói: “Dụ rắn ra khỏi hang, bây giờ mâu thuẫn nội bộ, bọn họ không thể tự đi ra được.”

Tôi mỉm cười với anh ta, đang định đi tắm rửa. Anh ta vội vàng đuổi theo nói: “Chuyện của thôn Trần Gia thật sự là..

Nói xong, còn chỉ chỉ vào gian phòng đặt thi thể Lý Thiến. “Không biết, nhưng trước tiên cứ mượn lý do này mà làm đã” Tôi kéo kéo quần áo: “Tôi đi thay quần áo đã”

Quần áo đã ngâm tương cả một đêm, vừa kéo một cái đã có những miếng tương phấn trắng rơi xuống. Chờ tôi tắm rửa đi ra, chỉ thấy Trần Tân Bình ngồi xổm dưới mái hiên gọi điện thoại, sắc mặt xanh lét đáng sợ.

Tiêu Tinh Diệp đang tìm kiếm đồ ăn trong bếp, vội đi ra: “Ông ta thông báo cho những người trong thôn kia tự đến đây.”

Tối hôm qua A Bảo ngủ muộn, giờ vẫn chưa dậy, canh hầm cho nó vẫn để ở trong nồi.

Khi chúng tôi ăn cơm, mễ bà Tần lại rất rộng lượng gọi Trần Tân Bình ăn cùng: “Mọi người ăn đi, tôi nào có tâm trạng ăn uống chứ?” Trần Tân Bình ngồi cạnh bàn, nói với mễ bà Tần: “Có phải thật sự chỉ cần những người có lỗi...”

Thấy tôi nhìn sang, ông ta nuốt nước miếng, nói tiếp: “Có lỗi với Lý Thiển đều dập đầu nhận lỗi với cô ta, thôn chúng tôi sẽ không sao?

Tôi nhai cơm, ban đầu vẫn nghĩ là phải mượn Tiêu Tinh Diệp dùng thuyết quỷ thần dọa thêm vài lần mới có thể dọa những người này sợ.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của Trần Tân Bình, hình như chỉ trong một đêm thôn bọn họ đã xảy ra chuyện vô

cùng khủng khiếp.

Nháy mắt ra hiệu với Tiêu Tinh Diệp, ý muốn anh ta hỏi, kết quả tính tò mò của anh ta còn cao hơn tôi.

Lập tức lên tiếng: “Chỉ dập đầu nhận lỗi nào đủ chứ, vẫn phải nhờ mễ bà Tần cúng bái hành lễ, trước tiên ông nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mỗi riêng ông sốt ruột, chúng tôi lại không biết gì, sao làm việc giúp ông được chứ?”

“Đương nhiên, ông không nói cũng không sao? Tôi gắp thức ăn, trầm giọng nói: “Dù sao đã mất ba mạng người, lại mất thêm mấy mạng người nữa cũng không việc gì?

Trần Tân Bình nghiến răng, lúc này mới nói với chúng tôi: “Đều là chuyện Trần Dịch Thần làm ra” Trước đây ba mẹ Trần Dịch Thần chính là lừa đảo, về sau tin tức internet phát triển thì lừa đảo gì đó trên internet.

Kết quả càng làm càng lớn, người trong nhóm cũng càng ngày càng nhiều, vì vậy thuê thêm mấy người ở vùng quê nghèo hẻo lánh.

Cô gái như Lý Thiến kinh nghiệm sống không nhiều, lại đang trong tuổi mộng mơ.

Cộng thêm đa số người vào xưởng làm công đều có điều kiện gia đình không được tốt lắm, nếu xảy ra chuyện, trong nhà cũng không làm lớn chuyện được.

Kịch bản thường dùng để lừa các cô gái chính là đàn ông đẹp trai, có thể trong nhà rất nghèo, nhưng lại có chí, kiểu người thế này thường khiến con gái một lòng một dạ, lại sợ người trong nhà không đồng ý nên không dám nói

rõ.

Một thời gian sau đó, chờ cô gái trở mặt với gia đình, cho dù bị mất tích, người trong nhà cũng chỉ cho rằng cô ta lén lút bỏ trốn theo bạn trai rồi lập gia đình, sẽ không nghi ngờ là bị lừa gạt hay là chết rồi.

Chờ lừa được người đến tay, cho dù là trong trên xã hội hay trong thực tế thì đều bị bọn họ khống chế, bị bọn họ mặc sức dày vò.

“Lý Thiên được đưa đến thôn chúng tôi là bởi vì náo loạn quá lớn. Đúng lúc trong thôn có Trần A Tám, què chân, hơn bốn mươi tuổi mà vẫn chưa cưới VỢ, vì vậy đưa ba trăm triệu, nói là dạy dỗ Lý Thiên giúp bọn họ” Trần Tân Bình

không hút thuốc, tay hơi ngứa ngáy, không ngừng gảy gảy vào bàn, lại giống như đang nhẫn nhịn cái gì.

Đưa tiền hỗ trợ, bọn họ cũng biết nói chuyện lắm.

“Vậy sao thi thể Lý Thiến lại bị đóng lên quan tài?” Tôi cắn đũa, nhìn Trần Tân Bình chằm chằm: “Tốt nhất ông nên ăn ngay nói thật.”

Trên mặt Trần Tân Bình mang theo lúng túng: “Trần A Tám nuôi cá cho người ta ở đập chứa nước, cô ta bị trói trên đảo nhỏ của đập chứa nước phía sau thôn, không có thuyền thì không đi được.”

“Nghe nói sau khi bị đánh mấy trận thì trở nên ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời, có người đi mò cá, cô ta còn giúp đỡ, hình như sau này chạy trốn. Tôi cũng chưa từng gặp mặt, nào biết lại là cô ta”

Xem ra vẫn phải điều tra xem vì sao thi thể Lý Thiên lại rơi vào tay nhà họ Long.

“Vậy thôn các ông xảy ra chuyện gì?” Tôi nhìn dáng vẻ của Trần Tân Bình thì có vẻ không chỉ là súc vật nhảy vào trong giếng thôi đâu.

Trần Tân Bình thở hổn hển, nhìn tôi nói: “Mấy người phụ nữ có thai trong thôn đều bị sảy thai, nói là động phải bà Khó sinh, bị bắt đi rồi”

Bà khó sinh là tên gọi chung của những người phụ nữ khó sinh mà chết, hoặc là sinh non rong huyết mà chết.

Bình thường phụ nữ có thai sinh non hoặc khi sinh con bị khó sinh, chúng tôi đều gọi là động phải khó sinh bà, bị bắt đi rồi.

Hôm qua người của thôn Trần Gia nháo xong chuyện, khi trở về thì đã là xế chiều.

Phụ nữ có thai đều không nháo loại chuyện này, nhưng xế chiều hôm đó, một phụ nữ có thai nói đau bụng phải đi bệnh viện.

Còn chưa đưa đến bệnh viện thì đã bị xuất huyết mà chết trên đường, lại đành phải mang người trở về.

Khi xe vừa vào thôn, lại có hai người mang thai ba bốn tháng bị sảy thai. “Sau khi hai người kia sinh non thì trời đã tối rồi. Gà vịt cũng không trở về mà chạy loạn trong thôn. Vừa đuổi bắt thì chúng chạy về phía giếng cổ ở giữa thôn, tung cánh nhảy vào trong đó” Ngón tay Trần Tân Bình cũng đã gảy gáy

mấy đường trên bàn rồi.

“Tất cả là bao nhiêu người” Lúc này mễ bà Tần buông bát xuống, sắc mặt nghiêm túc: “Còn gì nữa?”

Từ trước đến nay phụ nữ có thai rất dễ bị động thai, vì vậy bình thường người có thai đều sẽ không chạy ra khỏi cửa bừa bãi, sợ đụng phải Thai Thần.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Trần Tân Bình, hình như vẫn còn chuyện giấu giếm.