Xà Đại Nhân

Xà Đại Nhân - Chương 126: Vợ Chồng Một Thể




Tôi thật không rõ, ngủ mà Mặc Dạ nói là đi ngủ, hay là ngủ tôi...

Nhất thời hơi lúng túng, mặc dù tôi và Mặc Dạ đã quen biết lâu như vậy, nhưng hình như hiếm khi không có việc gì mà ở riêng với nhau như này.

Ngồi ở trên ghế sofa nhìn căn phòng mà mễ bà Tần cố ý sửa sang lại, hơi không muốn đi vào. Đột nhiên hiểu rõ vì sao mễ bà Tần lại sửa sang tầng hai vốn bỏ trống. Đây là biết Mặc Dạ muốn ở lại nơi này sao? “Em không buồn ngủ?” Mặc Dạ đứng ở bên cạnh, ánh mắt trầm thấp nhìn tôi: “Hay là sợ Tổng giám đốc Mâu kia đến?”

Tôi ngẫm nghĩ, giơ đầu ra cũng là một đao, rụt đầu vào cũng là một đao, dứt khoát đứng dậy đi vào phòng. Vừa nằm xuống, lập tức cảm nhận được Mặc Dạ cũng nằm xuống theo. Tôi xoay người nhìn hắn, vô số lời nói mà không biết bắt đầu từ đâu. Ví dụ những lời hắn nói khi đóng Phù Ngàn vào trong tà quan là có ý gì?

Hắn lại đưa tay che mắt tôi: “Ngủ đi.” Lòng bàn tay Mặc Dạ ấm áp, hơn nữa nằm rất ngay ngắn, cũng không lộn xộn.

Mặc dù giữa tôi và hắn, chuyện nên làm thì đều đã làm rồi, nhưng trước mỗi lần kia đều là bầu không khí nước chảy thành công, bây giờ lại nằm ngay ngắn như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng.

Trong đầu suy nghĩ lung tung, nhưng không lâu sau tôi đã nặng nề ngủ thiếp đi. Trong mơ, dường như có ai nhẹ nhàng ôm lấy tôi, một cánh tay ấm áp chậm rãi xoa nhẹ lên bụng của tôi. Tôi lập tức bừng tỉnh, sau đó chính là cảm giác mềm nhũn trên môi. Hơi thở quen thuộc tràn đến, sau đó Mặc Dạ trở mình đè lên. Đáy lòng khẽ than một tiếng, quả nhiên ngủ sớm một chút của Mặc Dạ chính là ám hiệu. Mặc kệ tôi có thật sự ngủ hay không, hắn là muốn ngủ thật.

Bởi vì đang ở nhà của mễ bà Tần, tôi không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì, dưới sự giày vò của Mặc Dạ, chỉ gắt gao cắn chặt vào chăn mềm.

Nhưng càng như vậy, dường như Mặc Dạ lại càng muốn trêu chọc tôi. Cuối cùng tôi đành phải ôm lấy hắn, phát ra tiếng kêu trầm thấp.

Cuối cùng tôi thật sự không chịu nổi, đành phải ôm cổ Mặc Dạ, hạ thấp giọng, mềm nhũn cầu xin: “Mặc Dạ, tôi muốn ngủ”

“Ừm..” Mặc Dạ hôn lên mắt tôi, dùng giọng điệu thường để dỗ dành A Bảo nói: “Ngủ đi.” Nhưng... Hắn căn bản không có ý dừng lại. Tôi đành phải từ bỏ, cuối cùng cũng không biết là ngủ thiếp đi, hay là dư âm lần này khiến tôi thiếp đi. Khi tôi tỉnh lại, có vẻ bên ngoài hơi nóng trên người toát ra một lớp mồ hôi mịn.

Bên ngoài có âm thanh trầm thấp truyền đến, giống như là âm thanh trong phim hoạt hình, lại giống như là âm thanh cái gì đó phun trào.

Tôi đau lưng mỏi eo, cho dù sáng sớm hôm qua lấy kim đá cũng không đau nhức như vậy. Mặc Dạ còn nói hắn bị thương, muốn trị thương. Trị thương của hắn là như vậy sao? Cũng không biết Mặc Dạ đã đi đâu rồi, tôi mặc quần áo, chuẩn bị xuống dưới tầng tắm rửa. Nhưng vừa kéo cửa ra, chỉ thấy một cái thái tuế cực lớn nhét trong phòng khách, giống như một cục bột nhão lên

men trong phòng khách, gần như nhét kín toàn bộ phòng khách.

Tôi lập tức giật nảy mình, vội vàng đóng cửa lại. Quay người muốn đi về phía cửa sổ, nhưng vừa đóng cửa, dường như cả tường và cửa đều bị bột nhão kia hấp thu.

Thái tuế kia vẫn ở trước mặt tôi, tôi từ từ lùi về phía sau, lắc lắc dao cạo, nhìn về phía cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống. - Nhưng nhìn cửa sổ, rõ ràng vừa rồi còn có ánh sáng mặt trời chiếu qua, bây giờ lại giống như cái miệng bị thái tuế kia bịt kín, từ từ dính lại vào nhau.

Tôi nặng nề hít sâu một hơi, lại phát hiện ngay cả sàn nhà cũng dần dần trở nên mềm nhũn. Cả phòng như đang co vào, dường như tường, sàn nhà, trần nhà đều đang chậm rãi giãn nở đè ép cả người tôi. Tôi trở tay sờ lên xương quai xanh, lại cũng không thấy đau nhức. Cầm dao cạo cắt một vết lên người mình, cũng không thấy đau, thậm chí còn không có máu chảy ra. Trong nháy mắt tôi đã hiểu rõ, mình là đang nằm mơ. Nhưng cho dù tôi giãy giụa như thế nào cũng không tỉnh dậy được! Giống như quan tài rắn kéo tôi vào trong mơ vậy!

“Long Duy” Một cái đầu chậm rãi chui ra từ trong thái tuế.

Không giống với những thứ ngũ quan đều bị da che kín mà chúng tôi thấy trong vai kia, cái đầu chui ra từ thái tuế này không có gì khác với người bình thường, chính là dáng vẻ của Tổng giám đốc Mâu, chỉ là mập mạp trắng trẻo hơn mà thôi.

Hai mắt Tổng giám đốc Mâu nặng nề nhìn tôi: “Long Duy, chúng ta hợp tác đi. Cô có xà thai, tôi có thái tuế, chúng ta có thể khiến cho tất cả mọi người đều trẻ mãi không già, chịu sự khống chế của chúng ta”

“Cô muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Lời nói của Tổng giám đốc Mâu rất hấp dẫn. Vách tường xung quanh vẫn đang co lại gần tôi, Tổng giám đốc Mâu tiếp tục nói với tôi: “Cô xem Xà Quân Mặc Dạ kia đi, lấy xà thai trong bụng cô thăm dò tôi, hắn căn bản không quan tâm đến sống chết của cô. Ba mẹ cô đều vứt bỏ cô mà đi, để cô phải đối mặt với nhiều chuyện quỷ quái như vậy, bọn họ cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của cô.”

“Cho dù cô có thể sinh và thai, Xà Quân Mặc Dạ cũng chỉ là lợi dụng cô mà thôi. Con người đều không đáng tin, huống hồ hắn còn là một con rắn, hắn đối xử với Phù Ngàn như thế nào thì cũng có thể đối xử với cô như vậy.” Thái tuể dưới thân Tổng giám đốc Mâu giống như chất lỏng tràn về phía tôi.

Lời nói của ông ta tựa như từ xung quanh gian phòng truyền đến, còn tôi thì giống như ở trong một không gian đang dần dần thu hẹp lại.

Dường như chỉ cần tôi không đồng ý, Tổng giám đốc Mâu sẽ nhốt tôi vào trong thái tuế này.

“Long Duy, tôi cũng không làm chuyện xấu. Những người kia đều không phải người tốt, tôi chế bọn họ thành thái tuế, sau đó để những lão già ấy tiếp tục sống sót, đây cũng là thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, lại cũng là trừng phạt những người kiếm tiền bất chính kia” Tổng giám đốc Mẫu chậm rãi đi đến trước mặt tôi.

Mà bức tường xung quanh cũng dần dần tiến lại gần, tôi giống như bị vây trong một quả bong bóng hơi chỉ lớn hơn mình chút xíu.

“Long Duy Tổng giám đốc Mâu vẫn đang tiến lại gần tôi, trên khuôn mặt nho nhã kia mang theo chân thành.

Tôi cầm dao cạo, ngay tại khi ông ta muốn đến gần thêm chút nữa, chìa tay ra kéo đỉnh đầu mềm nhũn của ông ta, rồi dùng dao cạo cắt qua cổ của ông ta.

Ánh dao lướt qua, lộ ra hai cái lỗ màu đỏ tươi như thịt lợn.

Dù đầu của Tổng giám đốc Mâu bị kéo lệch một nửa nhưng vẫn kiên trì nói với tôi: “Quan tài rắn bất diệt, tà quan chúng tôi cũng sẽ bất diệt, không thể hủy quan tài rắn, vậy cũng không thể hủy chúng tôi.”

“Không phải Xà Quân Mặc Dạ cầm hai cỗ quan tài rắn sao? Hắn lại không nỡ hủy, giống như người của thôn Hồi

Long không nỡ hủy quan tài rắn vậy.” Tổng giám đốc Mâu còn muốn nói tiếp, đột nhiên hét lên một tiếng.

Bỗng nhiên xung quanh có ánh lửa lóe lên, Tổng giám đốc Mâu phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Giống như trước kia, hắn vẫn luôn ở trong giấc mơ của tôi bảo vệ tôi, không để cho quan tài rắn đi vào giấc mơ.

Mặc Dạ khẽ ừ một tiếng, trở tay chụp lên tay tôi. Mở lòng bàn tay tôi ra, nơi đó có một vết cắn. Mặc Dạ mở lòng bàn tay của mình ra, trên đó cũng có một vết.

Hắn chậm rãi úp hai lòng bàn tay vào nhau, cái trán chạm vào trán tôi nói: “Chúng ta đã kết hôn rồi, vợ chồng là một thể, nếu ta đã có thể dẫn dụ huyết và xương quai xanh trong cơ thể em, vậy tất cả đau đớn của em, ta đều sẽ chịu đựng thay em”

Ánh mắt của hắn sâu thăm, lại cách rất gần, trong lòng tôi trở nên ấm áp. Ngước mắt nhìn hắn, dường như lông mi của hai người chạm vào nhau. Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên tôi nghĩ đến điều gì, kéo áo Mặc Dạ xuống. Ánh mắt liếc nhìn Vảy văn trên xương quai xanh của hắn rồi chậm rãi nhìn xuống. Thiên Trung, Cưu Vỹ, Cự Khuyết, Thượng Quản... Nhìn một mạch xuống dưới, đều có một cái lỗ nhỏ bé. Tôi trở tay sờ lên chính mình, vuốt từ Thiên Trung xuống dưới, cũng có những cái lỗ như vậy. Trong đầu nghĩ đến điều gì, kéo mạnh áo của Mặc Dạ, còn muốn nhìn xuống dưới.

Mặc Dạ đè tay tôi lại, trầm giọng nói: “Xuống chút nữa là đến Hội Âm rồi, chẳng lẽ em không muốn ngủ? Muốn một lần nữa?”

“Vảy văn trên xương quai xanh kia, là bởi vì mọc ra trên người tôi, nên mới mọc ra trên người anh, đúng không? Còn cả những kim đá đó, đâm lên trên người tôi, cũng đâm lên trên người anh, đúng không?” Tôi sờ sờ lỗ nhỏ ở Thiên Trung của Mặc Dạ.