Xà Đại Nhân

Xà Đại Nhân - Chương 128: Oan Oan Tương Báo




Mùi thuốc kia vừa bay tới, tôi lập tức cảm thấy cổ họng như hít phải tro bụi, vừa ngứa lại vừa giống như có cái gì dính vào. Theo đó là mùi tanh hôi nồng nặc của đất từ trong rạp chiếu phim bốc lên.

Vội chia tay sang bên cạnh kéo lấy tay Mặc Dạ.

Cảm thấy hơi lạnh, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhích nhích lại gần hắn nói: “Anh đưa A Bảo cho tôi.”

Ở nơi tối đen như mực này, tôi không nhìn thấy cái gì, lực chiến đấu gần như bằng không, vẫn là dựa vào Mặc Dạ, bể A Bảo đừng phiền hắn phát huy. Nhưng sau khi nói xong, tôi chuẩn bị buông tay hắn ra, lại phát hiện hắn lại nắm chặt lấy tay tôi. Lúc mười ngón tay đan xen, tôi lập tức cảm thấy không đúng. Mặc dù tay Mặc Dạ cũng hơi lạnh, nhưng cho dù ở đâu, làn da của hắn đều trong suốt như ngọc, khi ngón tay đan xen, cảm giác đó giống như sờ vào ngọc mát. Nhưng ngón tay quấn quýt với tôi này lại mềm như bã đậu, còn cảm giác thấy trên đó mọc ra những sợi lông mảnh nhỏ. Trái tim dần dần lạnh lẽo, hai mắt tôi không nhìn thấy cái gì, không dám tùy tiện phát ra tiếng, sợ mở miệng sẽ bị những thuốc bột đó làm nghẹn. Đành phải đổi dùng tay trái, dự định lấy dao cạo từ trong ngực ra.

Nhưng vừa trở tay lại cảm thấy có cái gì rơi vào trong ngực tôi, hình như còn rất mềm.

Tôi theo bản năng ôm lấy, nhưng vừa ôm vào, lập tức cảm thấy thứ kia duỗi ra vô số tay ôm lấy tôi, trong nháy mắt dán đầy người tôi.

Trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, há miệng muốn hét to, nhưng vừa há đã sặc phải thuốc bột đậm đặc, theo đó cổ họng như bị vướng một cục đờm, làm thế nào cũng không phát ra âm thanh được.

Mùi thuốc trong không khí càng ngày càng nồng, mà thứ rơi vào trong ngực tôi lại càng ôm tôi chặt hơn.

Đúng lúc này, một ánh lửa phóng lên tận trời, chiếu sáng toàn bộ rạp chiếu phim.

Ánh lửa sáng lên, lúc này tôi mới phát hiện, trong ngực tôi đang ôm một viên thịt trắng mềm nhũn, dưới ánh lửa thit trắng này còn nhanh chóng nở ra, trong nháy mắt đã bao khắp người tôi, dường như muốn nuốt chửng lấy tôi.

Hơn nữa nương theo thịt trắng nở ra, vô số thuốc bột từ những sợi lông mảnh nhỏ tuôn ra, giống như bào tử đang phát tán ra xung quanh vậy!

Mùi thuốc nồng nặc kia cũng là từ trong bào từ tản ra. Sau khi ánh lửa lóe lên, toàn bộ thịt trắng đều nở nhanh hơn, gần như muốn nuốt chửng tôi. Trong nháy mắt tôi hiểu rõ vì sao Mặc Dạ nói không thể gặp ánh sáng. “Thái tuế Tiền sâu rượu dẫn chúng tôi đi xem là nuôi dưỡng trong vai đặt trong nhà kính, chính là để tụ ánh sáng. Khi Tổng giám đốc Mâu vào giấc mơ gặp tôi, rõ ràng là buổi tối, nhưng trong mơ lại là ban ngày sáng rõ, đúng lúc ánh nắng chiếu xuống.

Nói cách khác, những thứ kỳ lạ này thích ánh sáng!

Khi cả người tôi sắp bị viên thịt mềm kia nuốt hết thì nghe thấy tiếng vang xì xì.

Sau đó bên cạnh có ánh lửa lóe lên, đột nhiên một cánh tay kéo tôi ra ngoài, một ngọn lửa lướt qua trước người tôi, sau vài tiếng xì xì vang lên, thịt trắng dính trên người tôi bị đốt cháy. Tiếp theo ánh lửa ngút trời đất quanh người tôi, xua đuổi tất cả thịt trắng bên cạnh tôi đi.

Vừa nói vào trong điện thoại: “Cũng là nghiệp chướng, vợ ông ta cầm mấy chục triệu được quyên góp, bị người ta lừa mua thực phẩm chức năng. Về sau biết được còn lầmĩmuốn tự sát”

“Nhưng mà từ đó về sau, chính ông ta cũng buôn bán thực phẩm chức năng, chuyên đi lừa tiền của các ông lão bà lão, cháu nói xem, buồn cười không chứ” Rõ ràng

thím Lưu không ủng hộ việc làm hiện giờ của Tổng giám đốc Mâu.

Nói với tôi: “Trước kia ông ta còn muốn hùn vốn với ba cháu buôn bán thực phẩm chức năng kia đấy? Ba cháu không đồng ý. Sao vậy, cháu muốn tìm ông ta vay tiền, vay thế nào?”

“Long Duy à, có phải cháu thiếu tiền không?” Thím Lưu nói rồi hình như làm đổ cái gì, vội nói tiếp: “Cháu cần bao nhiêu tiền, thím đưa cho cháu một ít trước, cháu đừng tìm ông ta, đều là lừa gạt được đấy, không thể cầm!”

Tôi nghe vậy, dường như tìm được mốc thời gian và nguyên nhân. Dù sao dựa vào tiếp xúc của tôi với tà quan cho thấy, người chết cũng tà quan đều có oán khí, hơn nữa có tiếp xúc với ba tôi, hoặc cũng có thể nói là thôn Hồi Long. Nhưng chúng tôi vẫn luôn không tìm được oán khí của Tổng giám đốc Mâu là từ đâu mà đến. Vội hỏi thím Lưu chuyện của vợ Tổng giám đốc Mâu. Sau này thì thím Lưu cũng không rõ ràng, chính là sau khi vợ Tổng giám đốc Mâu ầmĩmuốn tự sát thì không đi ra ngoài nữa. Nhưng hình như cũng không chết, bởi vì không thấy Tổng giám đốc Mâu tái giá. Nhưng nếu khi tôi học tiểu học đã mắc bệnh ung thư, vậy sao có thể sống đến bây giờ?