Xà Đại Nhân

Xà Đại Nhân - Chương 143: Cho Một Cơ Hội




Liễu Đông Phương đến ngăn cản, như vậy chứng minh hắn không cần trông coi Phù Ngàn bị khóa vào cỗ tà quan nhỏ kia rôi.

Tôi đứng dưới mái hiên nhìn Liễu Đông Phương: “Ngươi biết Mặc Dạ đồng ý điều kiện gì với cô ta để đổi cỗ tà quan kia không?” Liễu Đông Phương lại chỉ trầm thấp nhìn tôi: “Mặc Dạ làm những chuyện này cũng là vì ngươi. Đứng trước sống chết, ngươi cần gì phải để ý những thứ không quan trọng này chứ?”

Đột nhiên tôi cảm thấy bất lực, có lẽ đối với đám người Liễu Đông Phương mà nói, đây quả thật không phải là chuyện lớn gì. Thậm chí Mặc Dạ đã đoán được tôi sẽ ngăn cản, còn cố ý để Liễu Đông Phương đến. Trong lòng hơi nặng nề, tôi khẽ gật đầu với Liễu Đông Phương: “Vào rồi nói” Lưu Đông nhìn thấy Liễu Đông Phương, lập tức đảo mắt nhìn tôi. Nói bâng quơ: “Bây giờ phổ biến Hán phục nha, quả nhiên dáng dấp đẹp, mặc vào cũng rất đẹp” Tôi liếc nhìn ông ta không nói gì, lại đảo mắt nhìn mễ bà Tần: “Tính ra rồi sao? Như thế nào?” Mễ bà Tần đang bấm tay, từ từ tính toán bát tự của Lưu Thi Di.

Chỉ là lắc đầu với tôi: “Bát tự này của cô ta hơi lạ, giống như sống mà không phải sống, giống như chết mà không phải chết”

Bà ấy quay người vào nhà, xúc một thằng gạo từ trong thùng gạo, tay trái tiếp tục bấm đốt ngón tay, tay phải chọc vào gạo trong thăng, vân về từng hạt từng hạt gạo.

Tính rồi lại tính, đột nhiên cổ họng vang lên tiếng lạch cạch, giống như có cái gì kẹt trong đó. Tôi từng nhìn thấy dáng vẻ này của Thiên Nhãn Thần Toán, vội vàng đỡ lấy mễ bà Tần, VỖ VỖ vào lưng bà ấy. Liễu Đông Phương cũng biết xảy ra chuyện rồi, tay phải chuyển động, đẩy một cái vào cổ họng mễ bà Tần.

Hai mắt của mễ bà Tần nảy lên: “Cuống họng phát ra tiếng kẹt lạch cạch, theo cái đẩy của Liễu Đông Phương, cổ họng ưỡn lên phía trước.

Chỉ thấy mễ bà Tần há miệng phun ra một cục lông, thoạt nhìn giống như là quả cầu lông do mèo phun ra. Nhưng quả cầu lông kia rơi xuống, chậm rãi nhúc nhích. Sau đó kêu hai tiếng chít chít, vậy mà lại là một con chuột bạch. Tôi vỗ lưng mễ bà Tần, vội vàng đỡ bà ấy lùi lại, lấy dao cạo ra.

Con chuột bạch kia vốn co lại thành một nắm, sau khi ra ngoài thì từ từ dang rộng tứ chi, đầu vốn rúc vào bụng ngẩng lên, vậy mà lại là một khuôn mặt người mơ hồ không rõ. Lưu Đông nhìn thấy khuôn mặt kia, khiếp sợ kêu to: “Mau đánh chết nó, đánh chết nó”

“Chít chít” Con chuột mặt người kia lắc lắc nước trên người đi, chân trước xoa xoa lên mặt, trong nháy mắt khuôn mặt kia biến thành dáng vẻ của Lưu Đông.

Ngay cả giọng nói cũng giống Lưu Đông như đúc: “Còn không về nhà, là muốn trở thành rắn à. Đi đâu ông cũng nói dối, như vậy là không đúng đâu”

Giọng nói này giống hệt với lúc Lưu Đông nói không cho chúng tôi tiến vào gian phòng của Lưu Thi Di, trầm thấp bình tĩnh, tựa như đang dạy dỗ học sinh.

Con chuột bạch kia nói xong, còn lộ ra vẻ mặt trầm tư suy ngẫm giống Lưu Đông, bốn chân bò thật nhanh. Bò đến dưới chân Lưu Đông, nhìn ông ta: “Về nhà”

“Chuyện trở thành như thế này, chắc chắn là ông đã làm sai điều gì, người ta mới đối xử như vậy với ông, ông không thể trốn tránh, ông phải suy nghĩ xem ông làm sai ở chỗ nào, sau đó thừa nhận sai lầm!” Đôi mắt mảnh nhỏ của chuột bạch hấp háy liên tục, nhìn chằm chằm Lưu Đông.

Lưu Đông sợ hãi dán chặt vào tường, hai chân hất ra, không ngừng gào thét: “Đánh chết nó! Đánh chết nó!” Từ trong lời nói của chuột bạch, mơ hồ có thể đoán ra, chắc chắn Lưu Đông lại nói dối rồi. Trong lời nói của chuột bạch, hình như chính là sau khi Lưu Đông biết Lưu Thi Di bị bắt nạt, tất cả đều là nói dối. Nhưng không đợi chúng tôi ra tay, con chuột bạch kia cũng hét lên giống ông ta: “Đánh chết nó, đánh chết nó.”

Nhưng vừa kêu vậy, chuột bạch lại giống như rất đau đớn, tứ chi co giật. Khuôn mặt giống Lưu Đông như đúc mang theo đau khổ và dữ tợn, co rút ngã xuống mặt đất, chỉ chốc lát sau khuôn mặt xám như tro tàn, chết rồi. . Nhưng cho dù chết rồi, hai mắt con chuột bạch này vẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Đông: “A!” Lưu Đông nhìn phiên bản thu nhỏ của khuôn mặt mình kia, hét lên một tiếng, xông thẳng ra ngoài.

Ông ta chạy ra bên ngoài, vội vàng khởi động xe, tiếng xe rầm rầm rời đi. Trong phòng, mấy người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.

Tiêu Tinh Diệp cầm kẹp gắp than kẹp con chuột bạch đã chết kia lên, mặt của nó vẫn là dáng vẻ của Lưu Đông, thoạt nhìn dường như chết rất đau đớn.

Tôi dời mắt nhìn Liễu Đông Phương: “Ngươi biết xảy ra chuyện gì không?”

Cỗ tà quan này của Lưu Thị Di thật sự rất kỳ lạ, có thể biến động vật thành rắn, còn có thể khiến mễ bà Tần phun ra con chuột như thế này.

Lúc này cuống họng mễ bà Tần cũng rất khó chịu, ho khan mấy tiếng, tôi vội vàng rót cốc nước cho bà ấy: “Tính không ra thì thôi, nghỉ ngơi trước đã.”

Mễ bà Tân lại cười khổ lắc đầu, nhìn con chuột bạch kia nói: “Đây là Trành chuột, là ăn thịt Lưu Đông lớn lên. Cũng là một loại chú thuật, mỗi khi chết một con chuột như thế này, sinh mạng của Lưu Đông sẽ bị tiêu hao vài phần”

Hơn nữa nhìn dáng vẻ kia Lưu Đông, cũng không phải lần đầu tiên gặp loại chuột bạch này. “Đây cũng là ông ta gieo gió gặt bão” Liễu Đông Phương nặng nề thở dài.

Nói với tôi: “Nếu đã biết lợi hại thì nên né tránh, việc quan trọng nhất của ngươi bây giờ là sinh ra và thai. Nếu Mặc Dạ đã nghĩ xong làm thế nào để lấy tà quan, vậy không cần người quan tâm nữa”

Tôi vẫn không chắc chắn Liễu Đông Phương có thật sự biết điều kiện Mặc Dạ nói là cái gì hay không. Nhưng rõ ràng điều này cũng không quan trọng. Nhận lấy cặp gắp than từ Tiêu Tinh Diệp, tôi kẹp con chuột bạch mặt người kia, cầm vào trong bếp đốt. Có kinh nghiệm đốt rắn mấy lần trước, vì vậy tôi không dám nới lỏng tay cầm cặp gắp than đang kẹp chuột bạch. Quả nhiên vừa tiến vào trong lửa, con chuột bạch kia lập tức phát ra tiếng chít chít, rít gào dữ tợn bên trong ngọn lửa. Nhưng mà chuột bạch nhỏ, củi lửa lớn, chỉ chốc lát là không còn tiếng gì rồi. “Thứ này thật lợi hại” Tiêu Tinh Diệp ở bên cạnh quan sát, nhìn tôi nói: “Bây giờ Lưu Thi Di đã lợi hại đến vậy rồi sao? Ngay cả bát tự cũng không thể tính toán?”

Tôi dời mắt nhìn Tiêu Tinh Diệp, cười lạnh: “Bát tà phụ quan đều là tự tay ba mẹ tôi chế tạo, anh nói ba mẹ tôi có lợi hại không?”

Thuận theo ngón tay hắn cử động, lúc này tôi mới cảm giác thấy có một lọn tóc khẽ vướng bên khóe miệng. “Cảm ơn!” Đưa tay muốn hất tóc mình ra, nhưng vừa giơ tay lên, lại bị Liễu Đông Phương nắm chặt. Tôi nhất thời giật nảy mình, giật giật tay, ngước mắt nhìn Liễu Đông Phương, Tay khẽ động, lại thấy ánh mắt Liễu Đông Phương lóe lên vẻ đau xót, nhưng lại càng nắm tay tôi chặt hơn. Giọng nói không còn bình tĩnh như ban đầu, mà giống như bị nghẹn cái gì, nhìn tôi khàn giọng nói: “Xà tộc cũng không nói

chuyện lập gia đình, Mặc Dạ kết hôn với ngươi cũng chỉ là vì dẫn xuất huyết và trong cơ thể người, để người thuận lợi mang thai”

“Long Duy, nếu như hắn và Lưu Thi Di có xà thai, hoặc sau khi người sinh ra và thai, vậy ngươi... Đôi mắt Liễu Đông Phương rung động.

Ánh mắt không ngừng lấp lóe, miệng hé ra, dường như rất chật vật mà thở hắt ra một hơi: “Ngươi có từng nghĩ đến ta hay không?”

Tôi ngước mắt nhìn hắn, không biết lời hắn nói có ý gì.

Trong mắt Liễu Đông Phương mang theo đau đớn, lại giống như kèm theo mấy phần mừng rỡ: “Mặc Dạ có thể kết hôn cùng những người khác, chờ ngươi không còn gánh nặng gì nữa, tất nhiên ngươi cũng có thể. Người có nghĩ đến cho ta một cơ hội hay không?”