Xà Đại Nhân

Xà Đại Nhân - Chương 147: Một Chút Dịu Dàng




Lưu Đông trong rương gỗ vừa lộ ra đã lập tức mở mắt nhìn tôi. Trong đầu tôi đột nhiên có thứ gì đó nhanh chóng chuyển động.

Có lúc là hình ảnh Lý Thiến bị chín cái đinh trấn thi đóng vào trên quan tài, có lúc là đứa trẻ kia trên người đầy giun nước đang run rẩy.

Có lúc là hình ảnh A Lệ nằm bình tĩnh ở trong quan tài, sếp Mâu nói ông ta không làm sai, những người này đều đáng chết. Còn có gương mặt dữ tợn của Lưu Đông và tiếng kêu đau đớn thảm thiết của Lưu Thi Di. Lưu Đông bị bẻ gãy xương cốt nhét vào trong rương gỗ dường như muốn bò ra khỏi đó. Những cái xương gãy ma sát vào nhau kêu lên răng rắc.

Gương mặt dữ tợn của Lưu Đông vẫn nhìn tôi, lạnh lùng mà lại bình tĩnh nói với tôi: "Sao chúng nó không bắt nạt bạn học khác mà cứ bắt nạt mày, chắc chắn là mày làm sai."

Lại là luận điệu người bị hại có tội, hình như bản thân bị người bắt nạt đã làm sai vậy.

Hai Lưu Thị Di nghe được câu này thì đột nhiên cùng hét lên chói tai, những con thú cưng đã chết trong rương gỗ và Lưu Đông cùng nhào về phía tôi.

Tôi lập tức cảm giác được đủ loại cảm xúc, hoặc là vô cùng phẫn nộ, vô cùng đau khổ hay chán chường vì liều mạng giấy giụa lại không có khả năng cứu vãn.

Chợt có gì đó đột nhiên dâng lên trong lòng tôi, hình như trong cơ thể có thứ gì đó nhanh chóng chuyển động. Sau đó tôi nghe được Mặc Dạ trầm giọng quát gì đó, còn có tiếng kêu thảm thiết chói tai của Lưu Thi Di. Bên cạnh có sấm chớp rền vang, hình như có vô số ánh chớp lóe lên. "Đóng quan tài! Đóng quan tài!" Mặc Dạ ở bên cạnh tôi trầm giọng quát: "Long Duy, nhanh đóng quan tài!" "Long Duy!" Giọng nói của Mặc Dạ hình như vang lên trong đầu.

Tôi chợt tỉnh táo lại, thấy mái tóc đen bên mặt mình lay động giống như con rắn đang sống quấn chặt lấy Lưu Đông bị bẻ gãy xương.

Còn có những động vật bò từ trong rương gỗ ra đều bị từng sợi tóc quấn chặt. Tóc đen cuối cùng còn cắm vào trong cơ thể chúng. Chúng là thứ đã chết một lần, bị trấn ở trong Tà Quan lại lộ vẻ đau đớn. "Long Duy, phong chúng vào trong" Mặc Dạ dùng đuôi quấn lấy Lưu Thi Di, trầm giọng hô to với tôi: "Nhanh lên!" Tôi quay đầu liếc nhìn Mặc Dạ, đôi mắt hắn nặng nề nhìn tôi, trong đôi mắt đen láy hình như chỉ có tôi.

Trong đầu tôi dường như có thứ gì đó đang kêu gào ầm ĩ nhưng tôi lại dùng tóc nhét Lưu Đông còn muốn giãy giụa vào trong rương gỗ.

Những sợi tóc chuyển động, kéo rương gỗ lên, lại nhét những con thú nuôi đã chết vào, sau đó đóng chặt xương gỗ. "Hì hì" Lưu Thi Di dùng hai tay, hai chân mềm như da quấn lấy Liễu Đông Phương cười khẽ: "Cô có thể mở được quan tài thì sao chứ? Bản thân cô không khống chế được oán hận trong lòng. Mặc Dạ, oán khí của cô ta còn nặng hơn tất cả Tà Quan chúng tôi cộng lại!"

Hai tay, hai chân của cô ta hình như đều biến thành những con rắn to khỏe, quấn chặt lấy Liễu Đông Phương, miệng gào thét và cắn lên trên người hắn.

Trong hồ Âm Dương, những con rắn nhỏ từ trên người Lưu Thi Di duỗi thân ra quấn lấy nhau rồi quấn chặt lấy Mặc Dạ. Đuôi rắn màu đen của Mặc Dạ thò ra khỏi quả cầu rắn, quấn lấy đầu Lưu Thi Di kéo mạnh xuống, từng tia chớp đánh xuống. Tôi hình như chỉ đứng đó, những sợi tóc kia lại có sự sống riêng của mình, chợt quấn lấy Lưu Thi Di ở gần.

Những sợi tóc đen nháy như mang theo nước nhỏ giọt từ trên đầu Lưu Thi Di xuống, trong giây lát lại giống như xối khắp người cô ta vậy.

Sau đó tôi cũng không dùng sức, chỉ thấy tóc như bị gió cuốn lên, nhẹ nhàng vén lên. Cô ta có thể dùng hai tay hai chân quấn chặt lấy Liễu Đông Phương lại bị mái tóc đen quấn lấy. Tóc đen chui qua ngũ quan trên mặt Lưu Thi Di vào trong, xiết chặt lấy cô ta. Cả người cô ta đều run rẩy, kêu lên thảm thiết. Nhưng tôi chỉ nghiêng đầu nhìn cô ta, mặc cho tóc đen chui vào trong cơ thể cô ta.

Những sợi tóc đen nhanh chóng chuyển động trong cơ thể vốn đẫy đà của Lưu Thi Di.

Trong nháy mắt, Lưu Thi Di hình như bị hút khô, chậm rãi quắt lại. "Long Duy, thả cô ta ra. Long Duy!" Liễu Đông Phương ở bên cạnh vội vàng kêu to, hình như giơ tay muốn kéo tôi ra: "Cô tỉnh lại đi, trong cơ thể cô ta đều là oán khí, cô không thể hút được, Long Duy!"

Tôi đảo mắt nhìn qua Liễu Đông Phương, nhưng chẳng qua chỉ liếc mắt, từng sợi tóc từ dưới đất đã nhấc lên, quấn luôn cả Liễu Đông Phương.

"Long Duy!" Liễu Đông Phương trầm giọng quát một tiếng, lập tức hóa thành một con rắn trắng, gào hét với tôi: "Thả cô ta ra."

Nhưng những sợi tóc đen theo chỗ vảy rắn đan xen chui vào trong cơ thể Liễu Đông Phương.

Tôi đột nhiên cảm giác thật thoải mái, giống như bị nhịn đói rất lâu, đột nhiên ăn được một bát mì nóng hổi, uống hợp canh thơm nồng.

Trong dạ dày, trong cơ thể hình như đều có cảm giác ấm áp, no nê. Bên cạnh dường như có tiếng ai đó hét lên đau đớn, tiếp đó là một tiếng sấm sét nổ vang. Trước mắt tôi đột nhiên tối sầm, đuôi rắn của Mặc Dạ ghim Lưu Thi Di trên vách động, nhanh chóng bơi đến bên cạnh tôi. Hắn giơ hai tay ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi: "Long Duy, buông ra."

Tôi hơi nghi ngờ, chớp chớp mắt nhìn Liễu Đông Phương bị tóc quấn chặt và Lưu Thi Di đã trở nên khô quắt kia. Như vậy cũng rất tốt, ít nhất tôi có thể giúp được bọn họ nhỉ? Mặc Dạ chậm rãi tới gần tôi: "Long Duy, thả bọn họ ra, em không thể lại hút oán khí nữa? Long Duy?" Hắn tiến tới gần, tóc bên người tôi đã chậm rãi nâng lên, quấn về phía hắn. "Mặc Dạ, lùi lại. Bây giờ cô ấy căn bản không tỉnh táo, ngươi mau tránh ra" Liễu Đông Phương cố giãy giụa trong tóc, hét lớn: "Mặc Dạ, người đi trước đi."

"Con bé không giết ba nó!" Mẹ Lưu Thi Di nhìn Liễu Đông Phương, đau khổ hét lớn: "Các người nhìn đi, tôi cũng biến thành rắn rồi, tôi càng quái dị hơn, tôi mới là tai họa, các người giết tôi đi. Giết tôi là được rồi, giữ con bé lại, con bé có thể giúp các người."

"Con bé có thể kiếm tiền, có thể livestream kiếm được rất nhiều tiền. Các người đừng làm hại con bé, cầu xin các người, các người bỏ qua cho con bé, làm gì tôi cũng được." Giọng điệu này của bà ta rất giống như lúc Lưu Thi Di cầu xin đám bạn học đừng làm hại con chó tên là Lạc Lạc.

Bà ta nói một lúc, tấm da trăn vàng bắt đầu chậm rãi quấn bà ta vào trong. Liễu Đông Phương nhìn Mặc Dạ: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?" Mặc Dạ cũng lắc đầu, nhìn Lưu Thi Di trong đầm Âm Dương hình như chẳng còn muốn sống nữa: "Vậy tạm thời giữ cô ta lại?"

Nhưng hắn vừa nói dứt lời, Lưu Thi Di lại cười: "Hóa ra bà ta cũng không muốn làm hại tôi à..."

Lưu Thi Di nhìn sang tôi: "Cô xem, thứ cô có mỗi ngày mà tôi chờ sau khi chết đi mới biết được mình cũng có thể có" Trong lúc cô ta nói chuyện, cơ thể mờ dần. Hình như cô ta chậm rãi biến mất theo hơi lạnh trong đầm Âm Dương bốc lên. Liễu Đông Phương cũng hơi kinh ngạc, thậm chí không dám nắm lấy cô ta, vội thả ra.

Nhưng ngay khi hắn vừa thả ra, Lưu Thi Di rơi vào trong đầm Âm Dương và chậm rãi biến mất không thấy nữa. - Nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào con trăn vàng kia, giống như nhìn được thêm chút nào hay phút đó.