Nhưng nếu có chín cỗ tà quan thì sao?
Mễ bà Tần luôn nghĩ mình là tà quân đầu tiên, bởi vì bà ấy là cỗ quan tài đầu tiên do ba mẹ tôi làm ra sau khi tôi được sinh ra.
Nhưng việc đầu tiên ba mẹ tôi làm không phải là lấy thăng long quan ra mà là giải cứu Long Duy đang ở trong quan tài rắn.
Vậy thì...
Nếu có chín cỗ thì rất có thể cỗ tà quan thứ chín chính là Long Duy.
Những chiếc tà quan khác không thể cảm nhận được là vì cô ta quá mạnh, hoặc là trong gác lửng nhà tôi ba mẹ đã thêm trận pháp gì đó.
Cho nên những cô ta quan này không thể cảm nhận được cô ta, ngay cả Mặc Dạ lúc trước cũng tìm không ra!
Long Duy ra khỏi quan tài rắn cũng không thể sống lại hoàn toàn, chính là ba mẹ tôi đã làm ra cỗ tà quan này để nuôi cô ta, sau đó Mặc Dạ đã đem linh hồn của mấy tà quan khác nuôi dưỡng nên mới có thể sống lại.
Cũng có thể là khi Mặc Dạ di chuyển những cỗ tà quan ban đầu tới thì Long Duy đã nuốt chửng sức mạnh của những tà quan tà kia.
Đầu óc tôi từ từ tỉnh táo, nhìn cô ta rồi mở miệng muốn nói chuyện với Mặc Dạ.
Nhưng những sợi dây đen đó cứ trườn vào bụng dưới, loại đau thấu tim gan lập tức khiến cả người tôi cuộn tròn thành một đống. Long Duy vẫn nhìn tôi cười thâm thúy, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ. Tôi chợt hiểu ra hôm đó cô ta cố tình đi xuống lầu là để chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và Mặc Dạ.
Vì vậy, kể từ khi cô ta tỉnh dậy, tôi và Mặc Dạ cứ không ngừng xung đột và nghi ngờ lẫn nhau. Tôi nhìn chằm chằm Long Duy, những thứ trong tà quan kia từ từ xẹt qua trong đầu, oán hận trong lòng cũng từ từ tích tụ lại.
Những cơn đau ở vùng bụng dưới cùng lúc đó cũng trở nên rõ ràng hơn.
Tóc đen trên đầu tôi chầm chậm tuôn ra, lần này không tuôn ra ngoài như trước đây mà từ đầu trượt xuống vai rồi từ từ chảy xuống dưới như mực đen.
Nó lướt qua đến đâu, sợi dây đen do Long Duy điều khiển cũng nhanh chóng co lại.
Tôi chỉ nhìn Long Duy rồi chậm rãi đi về phía cô ta mái tóc đen như thủy triều ép những sợi dây đen trong màn đêm phải lùi lại.
Trong ánh trăng đầu thu và một chút ánh sao soi sáng lên cỗ quan tài bằng gỗ màu trắng dường như càng thêm mềm mại. Nhìn thấy tóc đen sắp vướng vào cỗ quan tài, cùng lúc đó Long Duy cười nhẹ với tôi.
Khi từng luồng ánh sáng trắng lóe lên trên người cô ta, tôi chỉ cảm thấy đau đớn như bị lửa thiêu đốt vậy.
Toàn bộ tóc đen lập tức bị đốt cháy, nhưng cùng lúc đó, phía sau quan tài gỗ màu trắng, một chuỗi xích sắt màu trắng bạc nhanh chóng lăn về phía tôi rồi khóa chặt lấy tôi kéo vào trong quan tài.
Bỗng nhiên từ tận đáy lòng tôi trào dâng nỗi sợ hãi tột cùng, muốn lùi về sau nhưng không hề có chút sức lực nào, những sợi xích sắt lần lượt vướng vào nhau. Đầu sợi xích sắt xuyên thẳng qua xương bả vai của tôi nhem nhuốc máu tươi kéo tôi vào quan tài!
Long Thiền ở bên cạnh bật cười ha ha: “Cô làm mất rắn con của tôi, hôm nay tôi sẽ phá bỏ bào thai của cô. Đây là báo ứng, báo ứng của con gái nhà họ Long!”