Xà Đại Nhân

Xà Đại Nhân - Chương 190: Người Trả Nổi Không




"Bởi vì có người đào" Long Duy trong quan tài trắng, cười khẽ: "Thôn Hồi Long bị quan tài rắn kéo đất vùi lấp, sau đó những người đó không phải vẫn đi đào sao?"

"Bọn họ muốn thăm dò bí ẩn, muốn biết quan tài rắn vượt qua sinh tử thế nào, không đào được quan tài rắn, nhưng đào

.

được đồ bên dưới quan tài rắn." Long Duy thản nhiên, nhìn chằm chằm Mặc Dạ: "Hắc lệ tràn ra ngoài, ta còn có thể dùng linh quang trấn áp. Nhưng nó đi ra, người biết sẽ như thế nào chứ?"

Tôi cau mày, hơi kỳ quái nhìn mấy thứ màu đen, trông vẫn như cái đầu lớn lao ra, nhưng thôn Hồi Long đã có còi báo động truyền tới.

Mặc Dạ nhìn cái đầu trâu, nghiêng đầu nhìn tôi một cái, nắm cái rìu đá lạnh lùng nói với Long Duy: "Người đi trước, ta dùng Rìu Trầm Thiên chế trụ nó trước"

"Nếu như nó không tỉnh, hắc lệ tràn ra ngoài cũng được, nhưng bây giờ nó tỉnh, Rìu Trầm Thiên của ngươi không trấn áp được đâu" Long Duy giọng rất vững vàng. Đảo mắt nhìn tôi một cái: "Mặc Dạ, ngươi nên tâm hướng chúng sinh, chứ không phải nữ nhi tình trường. Người quên, ngươi tỉnh lại là vì gì sao?”

Mặc Dạ xiết chặt rìu đá trong tay, vẫn kiên định như cũ lắc đầu với Long Duy: "Cô ấy và đứa trẻ thì không được." Tôi nghe xong lại nghi ngờ, nào có trùng hợp như vậy, Long Duy ở chỗ này gây chuyện, thứ kia lại thoát ra?

Muốn há miệng nói với Mặc Dạ, nhưng Long Duy giương mắt nhìn tôi, tôi chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê rần, nước miếng trong miệng chảy ra, miệng đầy nước miếng.

Cô ta vẫn an nhiên nằm ở trong quan tài trắng, mặc cho rắn hai đầu cười khẽ: "Mặc Dạ, ngươi có thể không tin ta.

Nhưng cái giá của việc không tin, người trả nổi không?"

Tôi không biết cái thứ màu đen đó đi ra thì sẽ phải trả giá gì, nhưng rõ ràng là Mặc Dạ và mễ bà Tân biết, vả lại rất nghiêm trọng, nghiêm trọng hơn cả hắc lệ trong máu tôi nữa.

Nhìn sang họ, mễ bà Tần lại họ nữa. Trong lòng không thể không bật cười, đến lúc này rồi mà họ vẫn không chịu nói. Đúng là có vài chuyện thì cần phải vượt qua sinh tử. cùng vào lúc này, ở thôn Hồi Long đột nhiên vang lên một tiếng ầm", dường như đống tường cao cao đó bị sập. Cả người mễ bà Tần và Mặc Dạ đều chấn động, Liễu Đông Phương nói: “Ta đi trước ngăn cản." Rõ ràng Liễu Đông Phương rất sợ cái thứ đó xuất hiện, hơn nữa còn rất lo lắng. Long Thiền thì sợ đến mức run lẩy bẩy, liên tục đến bên cạnh Liễu Đông Phương mà núp.

"Ngươi đi cũng chỉ là chịu chết, vô dụng!" Nhưng Long Duy lại chỉ nhìn chằm chằm Mặc Dạ, khẽ nói: “Người đã không nỡ rắn thai, ta không ra khỏi quan tài được thì không trấn áp nó được. Không thì lùi một bước, người nhường thăng long quan cho ta. Thêm nữa."

Ánh mắt của Long Duy bỗng xoay sang nhìn A Bảo trong ngực mễ bà Tần, cười khẽ nói: “Rắn thai mà không được thì

đứa bé này đi. Dù sao Phù Ngàn cũng mang bầu nhiều năm, trải qua âm dương điều hòa rồi lại trải qua cái chết mà sống lại, cũng coi như là khí huyền âm"

A Bảo thấy Long Duy cười với nó, còn cười hì hì vẫy tay. Tôi nghe thấy "khí huyền âm", đây rõ ràng không phải là nuôi con, trong mắt cô ta thì A Bảo chỉ là một luồng hơi thở để hút lấy thôi, chung quy chỉ là một viên thuốc thôi!

Vội vàng cho trước mặt A Bảo, cắn mạnh lên lưỡi, lắc đầu với Mặc Dạ: “Đừng... Tin... Cô ta!"

Nhưng vừa nói xong, ở nơi xa, tên khổng lồ có sừng trâu bỗng chui ra, cặp mắt to như đèn lồng lập tức chiếu sáng bầu trời đêm, cứ như hai ngọn lửa vù vù.

"Long Duy, ngươi không nỡ bỏ mình, cũng không nỡ bỏ rắn thai. Bây giờ ngay cả đứa con của Phù Ngàn và mụ già chiếm đoạt Thăng Long quan mà người cũng không bỏ được!"

Liễu Đông Phương đột nhiên kêu ầm lên, chỉ tôi mà nói: “Đến lúc đó không chỉ tất cả mọi người của trần trên, mà là tất cả mọi người đều phải chôn cùng, bao gồm cả người và Mặc Dạ."