Một đôi mắt nhỏ nhắn, to tròn nhìn chằm chằm Hà Ca, hơi tức giận nói: “Lại gọi ta làm gì? Có chuyện gì thì đi tìm A Vấn ấy, đừng tìm ta. Ta ngủ không được nhiều, làm sao chống lại nổi lão thiên tặc đó? Đã nói rồi, đừng đến làm phiền ta mà.”
Cái miệng của anh ta chính là sự cáu kỉnh khi vừa mới “rời giường”, nước trong hồ sen dường như không thể áp chế nổi mùi thuốc súng nồng nặc.
Tôi nhìn đầu rùa, chớp mắt, nhất thời vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
Hồi đó, khi bào thai rắn vừa mới chui vào bụng mình, người của Huyền Môn bao vây, tấn công trấn nhỏ, trong một đêm chết mấy mạng người. Tôi vẫn nhớ Hà Ca từng nói, là Đại sư huynh của anh ta ở bên ngoài điều chỉnh, vật lộn với đám người Huyền Môn.
Nhưng Đại sư huynh của Vấn Thiên Tông này, là...
Nhìn Hà Ca ở bên cạnh nháy mắt với mình, tôi đột nhiên hiểu ra, vì sao sắc mặt anh ta lại kỳ lạ như vậy. Đại sư huynh của Vấn Thiên Tông - Vấn Thiên Hà Thọ vậy mà lại là một con rùa khổng lồ? Nhưng may mà Hà Thọ chửi kháy một lúc, cuối cùng cũng đảo mắt nhìn thấy tôi: “Long Duy? Cô tới đây làm gì?” Anh ta nói xong, khẽ nhích một cái, cả người từ dưới đáy hồ sen chui lên.
Lúc này, tôi mới phát hiện, cơ thể rùa của anh ta rất lớn, cả người đen xì, chiếm một nửa diện tích hồ sen. Vừa đứng dậy, cả hồ sen lay động dữ dội, một chú cá diếc mập mạp thuận theo dòng nước dâng lên bị đánh đến bên bờ, nhảy lên trên bờ. Chú cá diếc lớn bằng hai ngón tay tôi, quẫy đuôi nhảy lên. Tôi muốn giữ chân ra đá nó quay lại hồ sen, nhưng lại thấy cái đầu rùa đen xì trước chân lóe lên, nuốt chửng cả chú cá diếc đó.
“Hà Hoan đúng là keo kiệt mà, con cá diếc này cũng trộm từ chỗ nhà ăn của Ý Sinh Tông, còn không phải là cá nuôi hoang dã, mùi vị cũng không ngon lắm. Không tôn kính Đại sư huynh này chút nào cả, cũng không muốn cho ta ăn đồ ngon! Đây là đang chế ta sống lâu quá rồi chăng!” Hà Thọ hùng hổ mắng mỏ, rụt cái đầu rùa của mình lại.
Sau đó, trừng mắt nhìn tôi, vô cùng khó chịu, nói: “Kẻ chuyên môn gây họa như cô đến đây làm gì? Có phải A Vấn lại rủ lòng thương, muốn hỏi gì? Nhặt cô về ư?”
Tôi vô cùng nghi ngờ Hà Thọ không phải là một con rùa mà là một con gà tây, mồm miệng độc ác, còn hay phun lửa lung tung mới đúng. Nhưng anh ta nói cũng không sai, tôi đúng là kẻ gây họa. “Đại sư huynh, đây là tiểu sư muội” Hà Ca vội họ khẽ hai tiếng, nhìn Hà Thọ, nói: "A Vấn... khụ! Ý của Sư Tôn là bảo huynh bỏ ra ít máu, duy trì sự
sống của cái thai rắn trong bụng cô ấy”
“Duy trì thai rắn?” Hà Thọ phun thứ nước mang vị tanh của cá trong miệng ra ngoài. Tôi vội vàng nghiêng người, né khỏi thứ nước bắn tung tóe kia. Nhưng lại thấy Hà Thọ xẹt một cái, kéo theo bọt nước, biến thành dáng vẻ con người, sau đó đáp xuống bên bờ hồ rồi đánh giá tôi.
Anh ta biến thành con người nhưng lại là bộ dạng của một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, khác hoàn toàn so với cái đầu rùa đầy nếp nhăn ban nãy.
Một chiếc áo dài màu xanh đậm hoa sen, mái tóc ẩm ướt kéo ra sau lưng, anh ta rũ mắt nhìn tôi, lời nói vẫn rất tàn độc: “Thật ra cô và cái thai rắn kia cùng chết, như vậy mới là chuyện tốt. Tôi không hiểu, A Vấn cái gì cũng nhặt, vì sao ngay đến cả kẻ chuyên gây họa như cô cũng nhặt về. Lần trước, ta đến bên ngoài trấn của các người, đối phó với đám người của Huyền Môn, may mà ông đây có lớp vỏ dày, nếu không cũng chầu trời rồi!”
“Không bị xà quan hại chết thì cũng bị đám người Huyền Môn kia giết chết thôi. Khi đó, ta còn hận không thể bảo Hà Cực chôn cất mình ấy chứ.”
“Không đúng!” Hà Thọ hít một hơi thật sâu, lắc đầu: “Với tính cách của A Vấn, nếu ta bị người của Huyền Môn giết chết thì cũng sẽ không để Hà Cực chôn ta, sợ là sẽ hút sạch máu của ta, lấy đi mai rùa của ta, hầm cách thủy cơ bắp gì đó, ăn một bữa no nê, đoán chừng ông ta còn nghĩ có thể tiết kiệm được chi phí ăn uống ấy chứ.”
Một con rùa nói nhiều như thế này, tôi quả thật chưa từng nhìn thấy. “Cô đi theo ta” Hà Thọ khẽ vung vẩy mái tóc ẩm ướt, đi thẳng vào bên trong. Vừa đi vừa gọi: “A Vấn, A Vấn!”
Anh ta đi vào bên trong, lúc này Hà Ca mới nói khẽ với tôi: “Rùa thần mặc dù có tuổi, nhưng vẫn không tránh khỏi cái chết. Đại sư huynh muốn hỏi ông trời về tuổi thọ, cô hiểu chưa?”
“Số tuổi thọ của trời phải hỏi như thế nào?” Tôi hơi tò mò.
Hỏi ông trời về tuổi thọ, nhưng khi nào ông trời đến thì không biết, bao lâu nữa cũng không biết, như vậy thì sao mà hỏi? “Cố sống thôi” Hà Ca nói nhỏ với tôi: “Bình thường không có chuyện gì, Đại sư huynh đều ngủ trong hồ sen, xem có thể sống được không.”
Hà Ca nói xong, chỉ lên phía trước, khẽ họ một tiếng: “Chính là xem có thể sống được hơn ai. Và quân có rìu Trầm Thiên , Dung Thiên quả thật có thể làm tan chảy trời cao, nên khi Đại sư huynh nghe nói Xà quân xuất thể thì cố ý đi đến bên ngoài trấn của các người, nhưng kết quả lại không đi vào trong” Nói đến đây, Hà Ca cẩn thận nói với tôi: “Cô phải nhớ kỹ, sau này không được nói Đại sư huynh là... Huynh ấy là Huyền Qui”
“Rìu Trầm Thiên trong tay Mặc Dạ thật sự có thể trấn áp trời cao ư?” Nhưng tôi lại tò mò về chuyện này.
Hà Ca gật đầu: “Bàn Cổ mở trời, dùng để mở Thiên Phủ. Trời đất sinh ra hai thái cực, có âm chắc chắn sẽ có dương, có sinh chắc chắn sẽ có diệt. Chỉ cần mở được Thiên Phủ thì sẽ có Rìu Trầm Thiên tương ứng. Bàn Cổ Chi Quân chính là đầu rồng thân rắn, mà Xà quân cũng là rắn.”