Xà Đại Nhân

Xà Đại Nhân - Chương 237: Bởi Vì Em Muốn Đi




Tôi sợ tới mức lông gáy đều dựng thẳng, tóc đen mạnh mẽ ngóc lên quấn lấy một khối nham thạch ở bên cạnh, khó khăn lắm cơ thể mới ổn định lại.

Tôi duỗi tay muốn đẩy nham thạch, bỗng dưng cảm thấy eo trở nên căng cứng giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng bọc lại.

Trong đầu tôi lập tức căng thẳng, tôi vẫn luôn giấu con dao ở tay phải, lúc này lấy ra muốn chém xuống eo.

Nhưng khi tôi vừa động tay, thì tay đã bị giữ lại. “Vì sao em lại quay về?” Trong bóng đêm, âm thanh trầm thấp của Mặc Dạ truyền đến, anh đưa tay ôm lấy tôi vào lòng.

Dựa vào trong lồng ngực quen thuộc, trong bóng tối ngửi thấy hơi nước ở hồ âm dương trên người Mặc Dạ nhưng tôi chỉ cảm thấy cả người đều run rẩy.

Tay dần dần nắm chặt con dao tựa hồ có thể cắt vào lòng bàn tay mình, may mắn Mặc Dạ cẩn thận gỡ từng ngón tay của tôi, lấy con dao trong tay tôi xuống.

Vẫn như trước cứng ngắc nhìn tôi, trầm giọng nói: “Không phải em vẫn luôn muốn rời đi sao? Không dễ dàng mới ra ngoài được, vì sao còn muốn quay lại?”

Tôi biết Mặc Dạ có thể nhìn thấy tôi nhưng tôi muốn nhìn thấy anh ấy. Nhưng trước mắt một mảnh tối đen, thứ gì đều không thấy được.

Tôi chỉ có thể duỗi tay muốn tìm kiếm gương mặt của anh.

Sau đó, bàn tay chạm vào thứ gì thật lạnh lẽo, dường như nó còn nhanh chóng cắn tôi một ngụm. Ngay lập tức tôi hiểu ra, đây chính là Huyết xà xương quai xanh. Cho dù Mặc Dạ quay lại thì những Huyết xà xương quai xanh này cũng không rút trở về. Mặc Dạ tựa hồ thở dài một tiếng, dùng đuôi rắn quẩn tôi lại.

Một tay nắm lấy tay tôi dần dần đưa lên trên: “Ở đây” Lòng bàn tay cảm nhận được mặt của anh, tôi nhẹ nhàng thở ra. Đầu ngón tay di chuyển, mân mê nó. Sau đó mới chậm rãi tiếp cận, ở trong bóng tối nhìn Mặc Dạ, tôi nói: “Rõ ràng lúc đó ở bên dòng suối nhỏ, anh có thể ngăn cản em lại, nhưng vì sao lại để em đi?”

Nếu Mặc Dạ cố nén đau đưa tôi đến Cửu Phong Sơn, vậy khi tôi trốn thoát ở bên suối nhỏ thì anh có thể đuổi theo bắt tôi trở lại, nhưng anh không làm vậy, anh để tôi đi.



Nhưng tới khi đuổi kịp, lại bởi vì A Vẩn cho tôi dùng Trần Hồn Định, muốn cắt đứt liên lạc với anh ấy. Mặc Dạ khổ sở, khẽ nói: “Bởi vì em muốn đi”

Trong lòng đột nhiên đau nhói, bởi vì tôi muốn, vì vậy anh ấy mới tùy ý để tôi đi, sau đó anh dùng máu của mình để nuôi dưỡng Long Duy sao? Tay nâng khuôn mặt của anh, tôi từ từ nghiêng người. Vốn tưởng rằng dựa vào ký ức có thể hôn lên môi anh, nhưng khi đôi môi chạm vào, hình như lại chạm vào mũi của anh ấy.

Dường như Mặc Dạ cố ý, anh khẽ cười một tiếng, hơi ngẩng đầu lên, đôi môi lập tức chạm vào môi của tôi: “Ở chỗ này” Cảm giác được bờ môi mềm mại còn khẽ run rẩy, tôi nhất thời không biết phải làm sao. Ánh mắt của Mặc Dạ rõ ràng đang nhìn khuôn mặt tôi, nhưng tôi lại không nhìn thấy thứ gì.

Đôi môi của hai người cứ như vậy chạm vào nhau, rõ ràng Mặc Dạ ôm tôi lơ lửng ở không trung, những sợi tóc đen lúc trước liên tục phun ra, lúc này tất cả đều dừng lại.

Hai tay tôi bao bọc khuôn mặt của anh, dứt khoát áp môi mình lên môi anh: “Em bằng lòng, vì vậy em trở về” Nếu lúc trước anh đã nói, vậy tôi cũng không cần nói lại điều gì nữa. Giữa nam và nữ, ai là người tỏ tình trước thì dường như bên dó sẽ trở thành người bất lợi hơn.

Mặc Dạ nghe tôi nói, ừm khẽ một tiếng, một tay giữ lấy sau đầu tôi, kéo vào nụ hôn thật sâu.

Tôi chỉ cảm giác trời đất nghiêng ngả, cả người bị Mặc Dạ siết chặt, quấn một chỗ cùng anh rơi xuống.

Sau khi cảm thấy cơ thể đang mất trọng lực, mạnh mẽ rơi, Mặc Dạ càng không kiêng nể gắt gao cắn chặt môi tôi. Nhưng tôi không cảm thấy đau đớn, hai tay ôm chặt khuôn mặt anh, một chút cũng không muốn buông ra. Hóa ra vứt bỏ kiêng kỵ cùng nghi ngờ, mở lòng mình ra, cho dù là một nụ hôn cũng sẽ khiến mọi thứ thay đổi. Tôi và Mặc Dạ cùng trầm luân không biết tới khi nào, cho đến khi nghe thấy đâu đó có âm thanh khụ một tiếng: “Đủ chưa?”

Tôi sợ tới mức giật mình, hai tay vội vàng buông lỏng khuôn mặt anh.

Theo tiếng nói nhìn lại, trông thấy mễ bà Tân đang cúi khom người đứng ở bên trong một khối nham bích nhìn chúng tôi. Xung quanh nham bích đôi khi có dung nham chuyển động mang theo ánh sáng mờ ảo màu vàng.

Trong lòng tôi vô cùng vui mừng, vội vàng chạy lại, run rẩy nhìn bà ấy, qua một lúc lâu mới lắp bắp hỏi: “Bà vẫn ổn chứ?” “Cháu vẫn ổn chứ?” Mễ bà Tần trầm mắt nhìn tôi, khẽ cười nói: "Tóc cháy rồi”

Lúc này tôi mới phát hiện, có một sợi tóc đen cuộn lại rơi vào trong dung nham đang cháy khét. Vừa rồi trông thấy mễ bà Tần, nhất thời tôi quá vui mừng cho nên không cảm giác được đau đớn. Tôi vội vàng đưa tay chạm vào mái tóc đen, túm tóc lại. Nhìn sang mễ bà Tân: “Bà không sao chứ?”



“Việc này phải cảm ơn Xà quân nhiều lắm” Mễ bà Tần trầm mắt nhìn sau lưng tôi, rồi nhìn về phía tôi nhẹ giọng nói: “Đã chạy đi rồi, sao lại quay trở về?”

Tôi nhất thời thấy hơi xấu hổ nhìn sợi tóc đen bị cháy, nhìn dung nham đang cuồn cuộn ở xung quanh, vừa muốn túm tóc lại bỗng nhiên cảm thấy sau đầu bị vỗ nhẹ một cái.

Mặc Dạ giúp tôi buộc tóc, từng chút từng chút vén tóc lên sau đó cuốn lại, lấy sợi dây buộc tóc màu đen giúp tôi buộc nó lại ở trên đầu.

Loại chuyện như này anh ấy làm rất tùy ý, cũng rất tự nhiên.

Lúc này tôi mới phát hiện ánh sáng màu đỏ rơi trên người anh. Nửa thân trên của anh vẫn phát ra ánh sáng như trước đây, Huyết xà dường như sợ nhiệt độ ở nơi này cho nên dần dần rút trở về.

Mặc Dạ giúp tôi quấn tóc lại thật tốt, quay sang nhìn mễ bà Tân: “Thế nào rồi?” “Đêm qua nó thật sự không tỉnh lại, dường như là bị cưỡng ép phải tỉnh. Sau khi bị Thăng Long quan áp chế, nó lại chìm vào trong dung nham ngủ say rồi” Mễ bà Tần chậm rãi đi ra, đứng ở trên cao nhìn xuống nói: “Long Duy thức tỉnh nó, tôi mới vào, tạm thời vẫn chưa biết phải làm thế nào để khống chế nó”

Tôi không hiểu nhìn mễ bà Tần: “Nghĩa là sao ạ?”

Mễ bà Tần, Thăng Long quan không áp chế Dung Thiên, mà bởi vì muốn khống chế nó? Mễ bà Tần quay sang nhìn Mặc Dạ, sau mới nhìn sang tôi, trầm giọng nói: “Ngay từ đầu Xà quân đã biết bà đã chết rồi” Rõ ràng đang đứng ở bên cạnh dung nham nóng rực, nhưng tôi chỉ cảm thấy khắp người rét run.

Tôi nhìn sang Mặc Dạ, anh ấy nói với tôi: “Trên người bà ấy tuy nói không có oán khí, nhưng gia đình bà ấy vẫn mễ cũng xem như là bảo vệ quan tài, vì vậy ta có thể cảm giác được hơi thở khác thường trên người bà ấy”

Đột nhiên cảm thấy bản thân tôi thật giống như một kẻ ngốc, bọn họ từng người từng người lừa gạt tôi. “Vậy anh dùng máu để nuôi dưỡng Long Duy cũng không có chuyện gì đúng không?” Tôi nhìn ánh sáng trên người Mặc Dạ, những mạch máu đâm vào cơ thể của anh ấy dường như còn lưu lại lỗ thủng.

Nhưng nếu Mặc Dạ có thể đến được nơi này thì chứng minh Long Duy không khống chế được anh ấy. Tôi thở phào một hơi, khoanh tay lại: “Anh ở trước mặt Long Duy dùng khổ nhục kế là vì muốn cô ta buông lỏng đề phòng, sau đó để mễ bà Tần nương vào Thăng Long quan tiến vào nơi này, nắm tốt Thiên Dung trong tay sao?”

Làm sao tôi có thể quên mất việc mễ bà Tần rất cung kính Mặc Dạ chứ? Tất cả những chuyện này đều là vì tôn kính Mặc Dạ. Cho nên làm sao bà ấy sẽ phản bội Mặc Dạ! Làm tất cả mọi thứ cũng đều là vì Mặc Dạ!