“Xà Quân trấn quan tài rắn, sợ là..., cũng được, tôi đưa cô đi vậy" Vu Thi Mạn nhìn vết thương do trúng tên trên chân mình.
Giận dữ nói: "Trời sinh số khổ, bị thương mà vẫn phải chạy" Vừa nói, cô ta vừa lấy trong túi ra bốn lá bùa, đưa cho tôi hai tờ: "Dán vào chân cô, giữ chặt tôi. Đến lúc đó bất luận thể nào cũng
không được lên tiếng để Hà ca khỏi nghe thấy. Bây giờ cô đang mang thai rắn, chính là đối tượng cần được chú trọng bảo vệ.
Thay vì nói là chú trọng bảo vệ thì giám sát nghe đúng hơn. Vụ Thi Mạn vừa dán vừa nhìn lên, tựa hồ sợ bị Hà Ca phát hiện tôi bỏ chạy. Lúc dán cái này vào chân, tôi chỉ biết nó đại khái là thần hàng phù trong truyền thuyết.
Chỉ là khi Vụ Thi Mạn một tay lôi kéo tôi, một tay ôm rượu rắn, nhảy thật mạnh ra ngoài cửa sổ thì tôi vẫn sợ và suýt chút nữa thì hét lên.
Tốc độ của thần hàng cực nhanh khiến cho vạn vật xung quanh đều không rõ hình dạng, hơn nữa không có thứ gì chắn gió nên mặt mũi bị gió quất vào mặt rất đau.
Khi Vụ Thi Mạn kéo tôi dừng lại thì cũng là lúc tới được cửa động phủ của Mặc Dạ. Cô ta trực tiếp ngồi phịch xuống đất, vết thương trên chân chảy máu, thở phì phò: "Gỡ thần hàng phù ra đi."
Tôi gỡ thần hàng phù xuống đưa cho cô ta, xoa xoa khuôn mặt cứng đờ vì gió, nhìn vào động phủ trông chẳng giống động phủ chút nào ấy, suy nghĩ xem nên gọi cửa như thế nào, nếu Mặc Dạ đang chữa thương hay làm gì đó thì có phải là sẽ không ở động phủ?
Dựa vào trí nhớ, tôi đưa tay lên vuốt ve bức tường đá phủ đầy rêu, cỏ dại và lá rụng bên ngoài hang. Vừa đưa tay ra, chiếc vòng rắn trên cổ tay dường như lắc lư, hòn đá phong tỏa động phủ liền lăn đi. Vu Thi Mạn thấy tôi trực tiếp mở cửa động phủ thì vô cùng ngạc nhiên, nhìn chiếc vòng rắn trên cổ tay tôi. Lẩm bẩm: "Hoá ra Xà Quân để lại chìa khoá cho cô, là cảm ứng à?"
Tôi đưa tay định kéo Vu Thi Mạn dậy, nhưng cô ta xua tay nói với tôi: "Cô đi đi, tôi ở bên ngoài, bên trong, khí âm dương hội tụ, tôi chịu không nổi"
"Sẽ không sao chứ?" Tôi nhìn máu trên chân cô ta đang chảy. Vu Thi Mạn lại uống rượu rắn và vẫy tay với tôi: "Yên tâm, muốn giết tôi không dễ đâu. Cốc Phùng Xuân cũng nói rồi, thật sự phế tôi rồi, Ba Sơn cũng để bọn họ xoá sổ rồi."
Để chắc chắn cô ta không nói dối, tôi huơ huơ chiếc điện thoại di động với cô ấy: "Có việc gì cứ gọi." Vụ Thi Mạn vừa như cười lại giống như đang thở hổn hển, uống một ngụm rượu rắn rồi vẫy vẫy về phía tôi. Đây là lần đầu tiên tôi chủ động vào hang, ngay khi bước vào, khối đá đã tự lăn lại và bịt kín cửa hang. Thực huỳnh trùng trên vách hàng cảm nhận được luồng không khí và bắt đầu bò dọc theo vách hang, tựa hồ đang chiếu sáng cho tôi.
Hiện tại tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi Mặc Dạ, cho nên sải bước đi nhanh vào trong, nhưng còn chưa tới đầm Âm Dương Đã thấy Mặc Dạ mặc một chiếc áo choàng đen đang ướt nhỏ nước, đứng trước mặt nhìn tôi khẽ cười nói: "Sao lại đến đây?"
à
Nhưng lúc nói chuyện, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vòng tay rắn, vừa kéo tôi vừa vuốt ve bụng tôi: "Cảm giác thế nào?"
Giọng nói của hắn vang vọng nghe như đang rất vui vẻ, vạt áo dài màu đen của cánh tay làm ướt quần của tôi nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa ấn bụng tôi.
Thật giống như "Mặc Dạ" trong quan tài rắn đó, dường như hắn muốn xác định bên trong thật sự có thai rắn hay không.
Tôi ậm ừ quay đầu nhìn hắn: "Nguy Xương Thuận đã sinh ra quỷ thai" . Mặc Dạ chớp chớp mắt cười thầm: "Trong cơ thể ông ta có rắn, lòng lại hoài quỷ thai, Cốc Tiểu Lan cuối cùng vẫn ôm chặt ông ta, truyền chút sự sống cuối cùng của mình cho ông ta để thúc đẩy việc sinh ra bào thai đó mà thôi.”
Lúc Nguy Xương Thuận chết, Mặc Dạ và tôi đang đứng bên phần mộ quan sát. Tôi chỉ không ngờ rằng Mặc Dạ đã nhìn thấu nhưng lại không nói cho tôi biết. Đột nhiên, cũng không biết cảm xúc lúc này của mình là gì nữa: "Anh nói trong người có rắn, là trứng rắn à?" "Không phải" Mặc Dạ dắt tôi đi về phía trước một cách chậm rãi, như đang tản bộ trong núi rừng đêm ấy.
Ngay khi tôi nghĩ rằng hắn sẽ giải thích với tôi thì hắn lại không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi đi về phía trước. Tôi có quá nhiều thắc mắc, không biết phải mở lời thế nào, nên hỏi Mặc Dạ dùng cái gì để trấn giữ quan tài rắn, hay là hỏi Mặc Dạ rốt cuộc lại lịch của hắn là gì, Long Linh nào đã chế quan tài rắn khiến hắn sống lại.
Còn cả thôn Hồi Long và Phù Ngàn cùng với ba mẹ tôi rốt cuộc đang làm cái gì... Khi Mặc Dạ đưa tôi đến ngồi bên hồ Âm Dương thì tâm trí tôi vẫn còn mông lung.
ODC
Hồ Âm Dương này đã bắt đầu lạnh rồi, Mặc Dạ lần này cũng không có kéo tôi xuống mà chỉ tự cởi áo ngoài rồi trượt xuống. Tôi phát hiện ra rằng dưới chiếc áo choàng bên ngoài, hắn không có mặc áo sơ mi, vừa cởi ra liền lộ bờ vai rộng và chiếc eo thon...
Mặt tôi đỏ bừng, hai mắt liếc quanh, nhìn chằm chằm mặt nước đang xáo động nói: "Vậy anh có biết làm cách nào để tìm được quỷ thai đó không?"
Mễ bà Tần giúp tôi rất nhiều rồi, bây giờ có thể giúp được bà ấy chuyện gì thì giúp. "Chuyện mà em muốn hỏi đầu phải chuyện này nhỉ?" Mặc Dạ lại xoay người, ghé vào trên tảng đá.
Quả nhiên con người đôi khi là những sinh vật rất kỳ lạ, giống như Vu Thi Mạn ban đầu chỉ muốn nói, nhà họ Nguỵ muốn xin hai quả trứng rằn từ chỗ bà nội tôi, mới dẫn dụ đến sự kỳ quái của hai vợ chồng họ.
Muốn từ miệng tôi khai thác được chuyện về bà nội tôi nhưng trước mặt lại nói toàn là chuyện của Ngụy Xương Thuận. Hiện tại tôi muốn hỏi Mặc Dạ nhiều lắm, nhưng vẫn đi đường vòng như cũ. BỊ Mặc Dạ vạch trần, tôi đảo mắt nhìn hắn.
Nhưng đập vào mắt tôi lại là mái tóc búi gọn của hắn đã xoã ra, mái tóc đen nhánh đang trôi trên mặt nước, khiến làn da của hắn trở nên trong suốt lóng lánh.
Có điều mái tóc dài đến tận thắt lưng bị những con thực huỳnh trùng trên vách tường phản chiếu xuống mặt nước làm ánh lên những vảy đen lóng lánh.
Thấy tôi giật mình run rẩy, Mặc Dạ quay đầu lại liếc nhìn, nhẹ nhàng lắc lư cái đuôi rắn: "Ta trần quan tài rắn, âm hồn bị khuấy động rất lợi hại nên rất khó duy trì hình người"
Tôi chợt nhớ hôm đó Mặc Dạ gội đầu cho tôi, tựa hồ cũng là như vậy, tóc đen và đuôi rắn quấn vào nhau khiến người ta hoa cả mắt. Tôi với tay phải xuống nước hồ, vớt lên một nhúm tóc của Mặc Dạ. Tóc như tơ, vuốt xuôi theo dòng nước cảm giác rất thoải mái, nhưng không hiểu sao Mặc Dạ lại cuộn đuôi, quấn sợi tóc ra khỏi tay
tôi.
Lòng bàn tay tôi trống rỗng nên có chút xấu hổ mà ho khan một tiếng: "Anh không sao là tốt rồi, quan tài rắn bị trấn, Liễu Đông Phương mang theo Long Thiền đi tìm tôi, muốn lấy một chén máu của tôi để cứu Long Thiền"
Mặc Dạ ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt có chút nặng nề: "Hắn nói gì?"
“Hắn nói nguồn gốc của quan tài rắn” Tôi có cảm giác chiếc vòng rắn trên cổ tay tôi như đang chầm chậm chuyển động, giống như đang bơi trong nước hồ Âm Dương.
Nhưng đuôi rắn của Mặc Dạ lại co lại, trực tiếp nhô nửa người lên khỏi hồ, hai mắt ẩn hiện tinh khí nhìn tôi: "Nguồn gốc của quan tài rắn là gì? Liễu Đông Phương chẳng qua chỉ là một con rắn bảo vệ quan tài thì biết cái gì mà nói”
Hắn đột nhiên nổi giận khiến tôi cảm thấy là lạ, bèn rụt tay lại, sờ soạng túi áo. Nhưng con dao cạo đêm qua đã bị một mũi tên sắt bắt rớn, hình như chưa nhặt lại. Mặc Dạ lại nương theo mình rắn, nửa thân trên mềm dẻo trườn về phía tôi: "Em muốn rút dao sao?" Tôi muốn lắc đầu, nhưng nhìn thấy biểu cảm trong mắt Mặc Dạ tôi chỉ gằn giọng quát một tiếng: "Mặc Dạ!" Thực huỳnh trùng trên vách hang giật mình bò nhanh, ánh sáng trắng phản chiếu trên mặt nước rung chuyển, nhất thời có chút hư ảo.
Toàn thân Mặc Dạ chìm vào trong nước hồ, mái tóc đen như mực buông xuống nước liền tản ra bập bềnh, cùng Mặc Dạ hoá thành rắn đen.
Nước hồ tràn ra, rắn đen từ từ lượn vòng dưới đáy hồ bơi.
Qua một hồi lâu, Mặc Dạ mới lại biến thành nửa người nửa rắn ngẩng đầu lên: "Việc quan trọng nhất của em bây giờ chính là sinh ra thai rắn. Nếu ta không đi tìm em thì em cũng đừng tới tìm ta, Những chuyện khác tương tự, không cần hỏi!"
Tôi mơ hồ hiểu ra hắn không khống chế được cảm xúc có quan hệ với viện trấn giữ quan tài rắn, hơn nữa dáng vẻ của hắn như vậy khiến tôi hơi sợ hãi.
Tôi gật đầu rồi liếc nhìn hắn. Đột nhiên tôi cảm thấy có chút mỉa mai, tại sao lại phó thác mọi chuyện vào một cái thai rắn chưa biết sẽ thành cái giống gì. Tôi còn đang muốn nói gì nữa thì Mặc Dạ đã trực tiếp lặn xuống đáy hồ Âm Dương, biến thành một con rắn đen.
Tôi nhìn chiếc vòng rắn trên cổ tay, một vòng đen một vòng trắng nhưng hiện tại Mặc Dạ lại hoàn toàn là một con rắn đen? Rốt cuộc là Liễu Đông Phương lừa tôi hay là Mặc Dạ...
Lần này xem như đến đây vô ích rồi, Mặc Dạ không nói cũng thôi đi, còn giấu diếm nữa. Nhìn thấy bóng đen uốn éo, trườn lách dưới đáy hồ Âm Dương, trong lòng tôi đột nhiên có chút sợ hãi, loại sợ hãi đó giống như đối mặt với quan tài rắn trong mơ vậy.
Nếu Liễu Đông Phương nói dối tôi thì Mặc Dạ cùng quan tài rắn lẽ ra phải là một thể, giống như vòng tay rắn trắng đen trên cổ tay tôi!
Tôi xoay người và bước ra ngoài, thực huỳnh trùng bò trên vách hàng để soi sáng cho tôi.
Có điều tôi chưa từng có cảm giác cái hang động này lại dài như vậy, tôi bước nhanh ra ngoài, nhưng lại giống như đi mãi vẫn không thoát ra được.
Tôi không kìm được mà chạy cuốn lên, thực huỳnh trùng cũng bò ào ào trên vách tường... Nhìn thấy lối ra đã ở ngay trước mắt, lòng tôi thở phào, chỉ muốn chạy ra ngoài thật nhanh.
Nhưng tôi cảm thấy thắt lưng căng cứng, hắc bào đen sẫm đẫm nước thấm ướt luôn quần áo của tôi, giữa dòng nước thấp thoáng một sợi vàng mờ ảo.
Mặc Dạ ồm ồm trầm giọng nói: "Long Linh, em chưa bao giờ có lỗi với ta mà đều là ta có lỗi với em.” “Những gì Liễu Đông Phương nói đều chỉ là những gì hắn thấy mà thôi" Giọng nói của Mặc Dạ bao chặt lấy tôi từ phía sau, cất giọng ngập tràn đau khổ: "Chỉ cần em sinh ra thai rắn là được..."
"Long Linh, đợi em sinh song thai rắn, quan tài rắn sẽ không còn liên quan gì với chúng ta nữa. Em và ta... Mặc Dạ từ phía sau nhoài tới, vuốt nhẹ lên mặt tôi: "Có thể làm một cặp vợ chồng bình thường”